Gần một năm sau, ngày 28 tháng 1 năm 2025, tức ngày 29 tháng Chạp năm 2024 m lịch
Tất niên hay cúng tất niên, lễ tất niên, tiệc tất niên là một nghi thức nhằm ghi nhận việc kết thúc một năm và chuẩn bị bước sang năm mới. Tất niên có thể là một bữa tiệc, là một bữa liên hoan, là một phần trong nghi thức Tết diễn ra vào những ngày cuối năm m lịch. Từ ngày 30 tháng Chạp(nếu là năm đủ) hoặc ngày 29 tháng Chạp(nếu là năm thiếu) được gọi là ngày tất niên.
Đây là ngày các thành viên trong gia đình sum họp lại với nhau để làm cơm đặt bàn tổ tiên, ăn uống trò chuyện. Ngoài ra, tùy vào phong tục tập quán ở mỗi vùng, việc cúng tất niên có thể được gia chủ mời thêm bạn bè và người quen đến dự. Tất niên chính là một phong tục tập quán lâu đời của người dân Bách Việt hay hiện tại là Cửu Vân Quốc Đảo.
Phong Vân Môn cũng không phải ngoại lệ, từ buổi chiều bọn họ đã tất bật chuẩn bị những đồ ăn, thức uống. Mỗi người một việc không ai rảnh tay chuẩn bị cho bữa tiệc tất niên chào đón năm mới sắp sang.
Một thiếu niên mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng bên cạnh bếp lửa, tay hắn liên tục vận động xoay chuyển chú lợn vàng ươm trên bếp, hương thơm lan tỏa tứ phía khiến hắn tự tin rằng những người ăn chay cả đời nếu đứng tại đây cũng không khỏi nuốt nước miếng ừng ực, vì sự hấp dẫn quá sức khó cưỡng lại của món heo quay xứ Lạng hắn mới học được cách đây không lâu.
Không ai xa lạ, hắn tên Trần Tuấn Vũ đang sống dưới vỏ bọc Lý Nhạn Vũ năm nay đã là một thiếu niên 17 tuổi, bây giờ hắn đã cao khoảng 1m8, cơ thể thập phần săn chắc khỏe mạnh cùng bộ tóc dài búi về phía sau anh tuấn vô cùng. Hắn đeo cặp mắt kính cận lại càng tôn lên dáng vẻ thư sinh, tôn lên chiếc mũi thẳng tắp đồng thời che bớt đi gò má có phần hơi cao trên gương mặt.
Cảnh giới tu luyện tuy chỉ tăng có một cấp lên Chiến Binh cấp 3, nhưng như vậy là đủ làm Vũ hài lòng vì dù sao hắn cũng đã cố gắng hết sức có thể. Một năm vừa qua chăm chỉ khổ luyện trong môn phái, hắn cũng đã lấy lại được Lôi hệ, thuần hóa thành công Hỗn Độn Cuồng Phong ở mức có thể tạm thời sử dụng. Nếu không phải có cỗ thân thể nguồn gốc từ Ma tộc, có lẽ hắn đã chết không thể chết hơn sau rất nhiều lần bị đế Phong giày vò rồi.
Sau một hồi lâu khi đã hoàn thành việc đặt bàn cúng tổ tiên, Phong sư phụ gọi các đệ tử giúp ông hạ bàn đồ ăn, riêng Vũ được giao nhiệm vụ đỡ lấy con heo quay của hắn đi làm nóng lại lần nữa.
Rất nhanh chóng bàn tiệc được bày ra chính giữa sân môn phái, món heo quay nóng hổi được trưng bày ở trung tâm, xung quanh con heo là những món ăn quen thuộc như gà luộc, chả lụa, bánh chưng, ngũ quả… Tất cả đều ngon miệng vô cùng.
"Nhạn Vũ, chúng ta bắt đầu thôi." Phong sư phụ ngồi phía đầu bàn tiệc đưa cho Vũ con dao.
"Dạ vâng." Hắn gật đầu nhận lấy, dao trong tay nhanh chóng cắt món heo thành những miếng vuông vức ngon miệng, khoảnh khắc Vũ gắp một miếng thịt heo bỏ vô bát mời sư phụ, cả bốn người đệ tử còn lại nuốt nước miếng ừng ực chăm chú nhìn theo, dáng vẻ hứng thú vô cùng.
"Sột…" Cắn miếng thịt giòn tan trong miệng, Phong sư phụ thể hiện ra nét mặt thoải mái rất ít khi chúng đệ tử được chứng kiến.
"Không tệ chút nào, các ngươi sao còn chưa ăn đi?" Phong sư phụ lên tiếng nhìn lại các đệ tử.
"Ăn ăn ăn."
"Tiểu đệ làm món này ngon lắm nha."
"Cảm ơn mọi người đã khen hahaha…"
…
Kết thúc bữa tất niên, Phong sư phụ cùng năm người đệ tử ngồi thành vòng tròn xung quanh một bếp lửa bên cạnh thác nước, đây là thời khắc chuẩn bị đón giao thừa mà hàng năm ông đều bắt các đệ tử phải tập trung như thế này, từ khi bọn họ còn là đứa trẻ cho tới bây giờ đều đã là nam thanh nữ tú.
"Bùm…bùm…" Pháo hoa rực rỡ oanh tạc bầu trời từ khắp những thôn làng xung quanh ngọn núi.
"Đẹp quá!" Vũ thầm cảm thán, đây là lần đầu tiên hắn được ngắm pháo hoa kể từ khi xuyên không.
"Ước gì, khoảng thời gian hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi." Vũ nhìn mọi người rồi thầm nghĩ trong đầu, thoáng cái đã ở đây được gần một năm rồi, hắn ước chừng thời điểm rời khỏi đây đã không còn xa…
"Haizz…" Thở dài bởi nặng lòng, thời gian vừa qua Vũ cứ phải sống như một đứa trẻ tăng động, chỉ để che dấu đi…tình cảm của hắn dành cho hai người sư tỷ. Hắn yêu họ là sự thật, nhưng đến với họ lại là chuyện rất khó có thể thành toàn vì sư phụ đã ra quy định ngăn cấm. Thế nên thứ tình cảm trái ngang đó Vũ cứ chôn dấu trong lòng, cho riêng mình hắn biết là đủ rồi…
"Các đồ đệ, vậy là đã qua năm mới rồi đúng không?" Phong sư phụ lên tiếng sau màn bắn pháo hoa đã mắt.
"Đúng thưa sư phụ." Cả đám đồng thanh trả lời.
"Tất cả đều đã trưởng thành hơn một tuổi, lão phu nghĩ từ giờ không nên bó buộc các ngươi ở đây nữa." Phong sư phụ âm trầm nói khiến các đệ tử bất ngờ.
"Ý của người là? Muốn bọn con…" Tuyết là đệ tử hỏi đầu tiên, nàng ngập ngừng như không muốn nói ra những lời buồn bã.
"Có thể coi là như thế, bất cứ ai trên đời cũng muốn cuộc sống của họ trở nên hạnh phúc hơn. Từ giờ trở đi, Độc Hành, Phương Vy, Thủy, Tuyết và Nhạn Vũ. Năm người bọn con có thể tự do đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng bản thân mình." Sư phụ chậm rãi giảng giải những điều ông muốn tâm sự đã từ rất lâu.
"Nhưng mà, con muốn ở lại đây với người." Độc Hành mở miệng từ chối.
"Con cũng thế!" Thủy đồng tình với Đại sư huynh.
"Bọn con cũng vậy." Hai nữ đệ tử đồng thanh.
Riêng Vũ không có ý kiến, bởi ra đi đã là điều mà hắn hướng tới từ trước.
"Bọn ngốc! Các ngươi còn trẻ, thế giới ngoài kia thì lại rất rộng lớn, đủ trưởng thành để đi rồi, sư phụ không phải đồ ích kỷ mà giữ chân các ngươi mãi đâu." Phong sư phụ vừa nói vừa cốc đầu cho mỗi đứa một cái.
"Nếu như, cuộc sống ngoài kia không được như ý, con có thể trở về đây với sư phụ được chứ?" Thủy xoa xoa cái đầu rồi hỏi.
"Hahahaha, vậy thì ta rất sẵn lòng chào đón." Sư phụ cười lớn khiến cho vẻ mặt đám đệ tử vui vẻ hơn rất nhiều, cứ tưởng vị sư phụ già muốn đuổi hẳn đi chứ…
"Nhưng mà, thú thật con không biết phải đi tới đâu, thế nên con cứ ăn bám người mãi nha." Tuyết vui vẻ nhìn sư phụ mà nói.
"Không, ai mà nuôi được các ngươi mãi, mau mau đi tìm hạnh phúc của riêng bản thân mình đi."
Lời nói của Phong sư phụ làm hai nữ đệ tử bất giác nhìn sang phía của Vũ, may cho họ bởi lửa đã sắp tàn, đêm đã khuya muộn nên không có ai nhìn thấy ánh mắt họ trìu mến ra sao…
"Nhạn Vũ, còn nhóc thì sao?" Độc Hành hướng tới tên tiểu đệ đang im lặng nãy giờ.
"Có lẽ ít hôm tới đệ sẽ phải trở về quê hương, thật sự đệ rất buồn lòng." Vũ trầm giọng trả lời.
Mọi người, tất cả đều cảm thấy buồn phiền không ai nói lên nửa lời.
"Hahahaha, tích cực lên đi nào, nếu có thời gian đệ nhất định sẽ quay lại đây chơi với mọi người. Còn nếu mọi người yêu quý tiểu đệ này, hãy nhớ lâu lâu tới chơi với đệ hoặc có duyên cùng đường thì sắp xếp cùng đệ khởi hành nha."
Vũ cười nói để khuấy động tinh thần, khi nãy im lặng để bây giờ lên tiếng chính là hắn đang phân tích lời nói bất ngờ của Phong sư phụ. Nếu như cả hai người Vũ thầm yêu có thể rời khỏi nơi đây, hắn còn sợ điều gì nữa mà không bày tỏ với các nàng. Trước giờ hắn đã tự dối lòng không yêu thích họ đã quá đủ nhiều rồi…
"Hahaha, có sao đâu mà phải buồn lòng, nhìn các ngươi trưởng thành lão phu vui còn không hết." Phong sư phụ cười theo.
Tất thảy sau đó vui vẻ bàn tán đủ thứ chuyện trên đời, dường như ai cũng muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi vậy…