Sáng hôm sau
"Tiểu đệ, dậy thôi." Thủy sư huynh lay gọi Vũ.
"Kéo đệ dậy với, đệ dậy không nổi." Vũ đưa tay lên muốn được giúp đỡ, hắn không hiểu sao người nặng vô cùng.
"Ủa, sao thế?" Thủy nghi hoặc nhưng vẫn trợ giúp.
"Không biết nữa huynh à, mắt đệ tự dưng mờ quá." Vũ liên tục dụi hai con mắt vì không thể nhìn rõ xung quanh.
"Phù…" Một chút Thủy khí của Tam sư huynh thổi qua mắt Vũ, nhưng hắn vẫn không thể ngừng dụi mắt vì không nhìn thấy rõ.
"Đừng làm thế nữa, mắt đệ đỏ hoe rồi, có gì ta sẽ nói với sư phụ." Thủy vỗ vai an ủi.
"Vâng." Vũ gật đầu, hắn muốn đứng dậy nhưng không tài nào đứng nổi.
"Đệ làm sao vậy?"
"Haizz, chân đệ giống như bị gãy vậy, có lẽ đệ sẽ nghỉ một lúc." Vũ thở dài, hắn chán ghét cái cảm giác bệnh tật này.
"Ừ, lát nữa ta sẽ thông tri với Phong sư phụ, đợi đó ta đi nấu cho đệ chút cháo." Thủy nói xong liền bỏ ra ngoài, mặc cho Vũ mếu máo như sắp khóc, hai tay ôm đầu bất lực.
"Tam sư huynh ơi đừng giết đệ chứ, ai đó cản ông ấy lại đi." Vũ chán nản thều thào, phải biết rằng Thủy sư huynh của hắn nấu món nào cũng giống như thuốc độc, ăn vào không đau bụng cũng phải nôn thốc nôn tháo vì quá dở tệ.
"Ngươi làm sao vậy?" Tứ sư tỷ từ đâu xuất hiện hỏi thăm hắn, còn chưa kịp trả lời thì tay nàng đã đặt lên trán muốn kiểm tra.
"Sao đầu nhóc nóng thế? Ngươi bị ốm à tiểu đệ?" Tuyết nghi hoặc.
"Có lẽ vậy rồi sư tỷ, người đệ nặng trĩu, mắt thì mờ không nhìn rõ được thân hình bốc lửa của tỷ." Vũ tiếc nuối trả lời.
"Tào lao, Tam sư huynh đi đâu rồi?"
"Huynh ấy bảo đi nấu cháo, tỷ cứu đệ với." Vũ tỏ ra đáng thương.
"Ặc, ngươi chờ đó, để cô nương xinh đẹp đây nấu cho ngươi."
Sau đó, Vũ chỉ thấy căn bếp phía bên ngoài như có đại chiến, cuối cùng không rõ ai thắng nhưng người bê cháo lên lại là Tuyết sư tỷ khiến hắn mừng rỡ.
"Ta nấu cho đệ đó, hãy cảm ơn ta đi vì không phải ăn cháo do Tam sư huynh nấu." Tuyết sư tỷ đắc ý nhìn vẻ mặt mừng rỡ từ hắn, nàng đặt lên giường rồi kéo ghế lại ngồi đợi Vũ khen mình nấu ăn ngon.
"Hehe, cảm ơn cô nương xinh đẹp." Vũ cười trừ đút thìa cháo vô miệng, lập tức nét mặt hắn từ vui vẻ quay ngoắt sang hoảng sợ làm Tuyết sững sờ.
"Nhờ tỷ lấy cho đệ chút nước nha, cháo ngon thế này phải hòa nước ăn mới đỡ phí." Vũ cố gắng nhấn mạnh từ ngon trong ngoặc kép làm sư tỷ từ ngơ ngác dần dần hiểu ra, chính là hắn đang chê…
"Đồ quỷ, không ăn để cô nương ăn hộ." Tuyết nói xong liền tự thưởng thức, ít giây sau nàng phải cố nặn ra nụ cười tươi nhất với hắn:
"Hihi, đợi tỷ một chút."
…
Một hồi sau khi áp dụng các bài kiểm tra thị lực, Phong sư phụ xác nhận trong sự hồi hộp của đám đệ tử:
"Nhạn Vũ, con bị cận thị rồi, có lẽ đó là di chứng nhỏ do đế Phong tạo nên, còn việc bị ốm có lẽ vài ngày sẽ khỏi."
Vũ như không thể chấp nhận nổi sự thật, hắn run rẩy hỏi lại:
"Sư phụ, nói với con đó chỉ là cận thị tạm thời thôi đúng không?"
Phong sư phụ lắc đầu khiến hắn suy sụp vì bất lợi, chưa hôm nào trong cuộc đời hắn thấy khó chịu như bây giờ.
"Được rồi, hôm nào rảnh sẽ đưa ngươi đi mua kính." Tam sư huynh vỗ vai an ủi.
Động viên các kiểu chán chê, cuối cùng bọn họ lùi đi ra ngoài để cho hắn có sự riêng tư.
Gắng gượng xếp bằng tu luyện, hắn đã thôi không nghĩ tới những vấn đề lung tung nữa.
"Đã khá lâu không có thời gian hấp thụ linh khí, thể lực không có linh khí chuyển hóa thành khí công thật sự lãng phí."
"Có nên để lộ khả năng tu luyện khác người này không?" Vũ trầm ngâm suy tính.
Vũ phân tích rằng, nếu như để lộ ra chuyện này, hắn có thể thoải mái tăng cấp nhưng kéo theo đó sẽ là sự đố kỵ của các đệ tử khác. Một thằng chỉ có ngồi lì cũng tu luyện được, trong khi bọn họ phải luyện võ, luyện thể sấp mặt cũng không bằng một nửa hắn thì có chấp nhận nổi không? Chắc chắn không rồi.
"Chưa kể ta còn những bí mật khác, sợ rằng lúc ấy họ sẽ tò mò rồi cố quan tâm đến ta bằng được."
Lắc đầu dẹp đi ý kiến đó, hắn thà lâu lâu tu luyện trộm còn hơn phải lộ ra bí mật của mình, không thể tin được bất cứ ai khi chưa nhìn thấu bản chất của họ, huống hồ hắn còn tới đây chưa được bao nhiêu lâu. Vì một chút tu vi mà đổi lại nguy hiểm, hắn thấy không đáng.
"Không có bông tuyết nào là trong sạch cả." Vũ nhớ lại câu nói kinh điển của Ngô đại ca.
Chợt một tia ý nghĩ lóe ra trong đầu, hắn bây giờ mới nhớ ra mình sở hữu thiên phú Tự Nhiên, còn có thể nâng cấp lên Tứ tầng bằng cách chịch gái nhưng khổ nỗi bây giờ hắn đang ốm yếu bệnh tật, có thể đi đâu được?
"Hay là?" Nét mặt Vũ bất chợt chuyển thành xấu xa, hắn nghĩ tới hai nữ nhân duy nhất trong môn phái.
"Không được, sư phụ chắc chắn không để điều đó xảy ra, ông ấy coi họ như con gái ruột mình vậy." Hắn dẹp đi ý nghĩ đồi bại ngay lập tức, đạo đức có thể hắn không cần nhưng cái mạng nhỏ không thể không giữ.
"Cứ cho là đạt được Tứ tầng đi, rồi có tác dụng gì không nhỉ? Hình như Doraemon còn nói rằng khi đột phá được Tứ tầng, việc chịch gái xử nữ sẽ hết hiệu quả, còn lại những tầng tiếp theo phải làm thế nào nó cũng chẳng nói."
Vài ngày hôm sau
Bóng đêm bao phủ khắp thế gian, mặt trăng cũng đã thôi không còn phô trương như mấy ngày trước, nhường sân khấu cho những vì sao chói sáng trên bầu trời đêm khuya.
Trong người Vũ đã nhẹ nhàng hơn sau vài ngày ốm yếu, hắn không thể ngủ được vì cảm thấy quá bí bách, muốn tìm kiếm gì đó có thể làm đầu óc thanh thản hơn.
"Hỗn Độn Cuồng Phong thì thôi, không nói tới nữa. Nhưng lần mất kiểm soát này cả Lôi hệ cũng đã bị phong ấn tương tự." Vũ tản bộ dưới những tán cây, trong lòng cười lạnh không thôi.
Vũ không biết nên đi đâu, cứ từ Phong Vân Môn đi thẳng xuống núi, tay xách theo vò rượu táo mèo hôm trước được tặng ở làng chài Vạn Nam.
Đêm càng lúc càng khuya, mây đen che ánh sao, từng cơn gió nhẹ thoảng qua.
Mưa xuân rủ xuống lất phất, loại thời tiết ẩm ướt mà hắn ghét cay ghét đắng.
Men theo con đường mòn trên núi, chẳng có gì thú vị ngoài cây với lá. Nhìn tới bờ biển phía xa xa, làng chài Vạn Nam thấp thoáng mấy chục ánh đèn vẫn còn bận rộn mưu sinh. Nhưng dưới đôi mắt cận thị của hắn, chẳng có gì ngoài vài đốm sáng mờ ảo.
Chiếc đồng phục môn phái nhẹ nhàng lay động, có phần mỏng manh trước mưa gió, hắn không khỏi run nhẹ vài cái vì rét lạnh.
Lựa một tảng đá nhỏ bé, Vũ ngồi xuống bật nắp vò rượu mang theo, uống một hớp lớn. Tuy chẳng phải thứ rượu cao sang, thế nhưng sau khi nuốt xuống, toàn thân liền cảm thấy ấm áp vô cùng. Đẩy lùi đi thứ lạnh lẽo đang bủa vây xung quanh.
"Thế giới này thật sự có phần khắc nghiệt, nhất định quãng đời còn lại phải thật mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, gia đình."
"Sống thật lâu để được chịch nhiều gái, thẩm qua mọi loại mỹ nữ trong thiên hạ."
"Vạn sự khởi đầu nan, gian nan không được nản. Ta có khởi đầu tốt nhưng không có chỗ dựa vững chắc, đoạn đường sau này có lẽ vẫn phải tìm tới một chiếc ô che mưa đủ rộng lớn."
"Nhưng nếu bị ràng buộc, bản thân lại không được tự do tự tại."
"Lựa chọn nào đi chăng nữa, đều có cái giá phải trả, thật đau đầu."
Hắn cứ vừa uống, vừa suy tư như vậy.