Màn đêm tĩnh lặng, trăng xuân chiếu rọi bóng người.
Hai người cứ vậy, chẳng biết đã ngồi đó bao lâu.
"Chúng ta về thôi tiểu đệ, cũng hơi muộn rồi." Phương Vy đứng dậy khi cảm thấy đã không còn sớm.
"Đợi đệ." Vũ đồng tình, nhưng khoảnh khắc hắn vừa đứng dậy đột ngột cảm thấy hai mắt tối sầm lại, không xong rồi.
"Nhạn Vũ, ngươi bị sao thế?" Phương Vy lo lắng đỡ lấy thân hình đang xiêu vẹo, hắn không đáp lại mà trực tiếp đổ gục xuống đất.
Nàng hoảng loạn, cố gắng cõng thân hình to lớn của hắn hướng tới nhà lão Khang, thầy thuốc duy nhất trong làng chài Vạn Nam.
"Cố gắng lên, tiểu đệ."
"Uỳnh uỳnh uỳnh, cứu với." Phương Vy đập cửa nhà lão Khang cực kỳ thô bạo, mạng người quan trọng hơn giấc ngủ.
"Có chuyện gì thế sư muội?" Người mở cửa là Độc Hành, hai mắt gã vẫn lờ mờ chưa tỉnh ngủ.
"Cứu Nhạn Vũ, không hiểu sao đệ ấy bị ngất." Phương Vy nói đồng thời thả Vũ xuống giường, lúc này lão Khang mới chạy tới xem xét.
Sau một vài giây thăm khám sơ qua, lão Khang hốt hoảng lên tiếng:
"Có thứ gì đó lạ lắm, nội khí trong người hắn đang cực kỳ hỗn loạn."
"Chúng ta mau về, chỉ có sư phụ mới cứu được người." Độc Hành lập tức ra quyết định, gã đưa Vũ lên lưng nhanh chóng phi thân về hướng Phong Vân Sơn.
Phương Vy đi theo sau, trong lòng nàng lo lắng vô cùng, nếu lão Khang không chữa được thì chỉ có thể là liên quan tới Hỗn Độn Cuồng Phong.
Vài phút sau, bọn họ đã về tới thềm sân môn phái, thấy tiếng động mạnh Phong sư phụ liền xuất hiện lên tiếng quát:
"Có chuyện gì?"
"Tiểu đệ bị ngất do đế Phong, người có thể giúp hắn được không?" Độc Hành nhanh chóng đáp, nói rồi gã thả Vũ xuống trước mặt cho sư phụ xem xét.
"Độc Hành đưa nhóc vào trong giường mau, Phương Vy con lấy cho ta bốn sợi xích nữa, mau lên." Phong sư phụ quát tháo sau khi nhìn thấy tình hình không tốt.
Rất nhanh cửa phòng ngủ bị đạp tung ra trong sự bàng hoàng của Tam đệ tử.
"Các đồ đệ, giúp ta trói tứ chi hắn lại trên giường, thật nhanh nếu không hắn sẽ chết." Phong sư phụ ném cho bọn họ bốn sợi xích, mỗi người một tay khóa thật chặt thiếu niên có dấu hiệu tỉnh lại trên giường.
Ông túm lấy chiếc mành, vo thành một cục rồi nhét vào miệng thiếu niên mặc kệ ánh mắt trợn trừng từ hắn.
"Grừ, grừ." Vũ gầm gừ tựa như thú hoang, mồ hôi trên cơ thể hắn tuôn như suối, trên tròng mắt dần xuất hiện những đường tơ máu đỏ rực.
Lúc này tâm trí Vũ đã bị nhấn chìm trong trận đại chiến Phong Lôi, trong đầu hắn cũng vì thế trở nên điên loạn, hắn chỉ còn duy nhất một ý định, đó là giết chóc, thậm chí là cắn lưỡi giết chính bản thân hắn.
"Để chuyện này không lặp lại nữa, ta sẽ phong ấn mạnh hơn nhưng đổi lại ngươi sẽ bị đau, cố chịu nhé nhóc!" Phong sư phụ nói đồng thời truyền vào người hắn một phần nội khí, phong ấn cả hai loại nguyên tố đang đại loạn trong cơ thể tên đệ tử đáng thương.
Một vài phút sau, ánh mắt Vũ dần trở lại bình thường, sát khí hạ xuống.
"Hắn muốn nói gì đó." Phong sư phụ nói nhìn thấy ánh mắt cầu cứu từ Vũ, lập tức miếng giẻ được Tuyết giải khai.
"Cố gắng sống tốt, Trần Tuấn Vũ, đoạn đường sau này ngươi phải tự chăm sóc lấy chính bản thân mình." Doraemon chậm rãi thông báo nhưng vẫn khiến hắn bị sốc.
"ĐỪNGGGG!" Tiếng hét kinh khủng làm mọi người trong căn phòng hoảng sợ.
"Đếm ngược thời gian ngủ đông…3…2…1…" m thanh cuối cùng mà Vũ được nghe thấy từ Doraemon, mọi chuyện xảy đến làm ánh mắt hắn như ngây dại đi.
"Nhóc, ngươi bị sao vậy?" Những người đệ tử trong căn phòng thăm hỏi hắn.
Vũ im lặng không đáp, tuy trước kia hắn có nghĩ rằng sẽ không cần phụ thuộc vào Doraemon nữa, nhưng bây giờ khi nó bảo hắn phải tự lo, hắn rất suy sụp, giống như vừa mất đi một người thân quan trọng vậy.
"Để hắn tự suy nghĩ đi." Phong sư phụ nói rồi quay lưng bỏ đi.
"Khoan đã sư phụ, người cho con hỏi." Vũ mở miệng làm ông ta bất ngờ.
"Con vừa trải qua chuyện gì? Người có thể cho con biết được chứ?"
Vũ hoang mang hỏi, hắn nhận ra một việc đáng sợ là vừa rồi hắn đang bị một thứ gì đó ảnh hưởng khiến tâm tính của hắn như muốn phát điên, tâm trí hắn từ kiên định bằng một cách nào đó lại mong manh tựa như chiếc ly thủy tinh dễ vỡ.
"Lão phu vừa phong ấn cả hai hệ nguyên tố lại để cứu ngươi, nó sẽ dần dần mỗi ngày một yếu nên ngươi phải nỗ lực luyện tập điên cuồng để khiến cuồng phong bị khuất phục." Phong sư phụ chậm rãi giải thích khiến tất thảy căn phòng tròn xoe mắt ra nhìn Vũ.
"Dạ vâng, con sẽ ghi nhớ điều này." Vũ trả lời.
"Đây là lần cuối ta có thể phong ấn lại cho ngươi, vì mỗi một lần phong ấn như vậy sẽ khiến cơ thể ngươi tạm thời suy nhược, lần này đã chạm tới giới hạn rồi. Thế nên từ bây giờ trở đi ngươi có thể thành công hay không, chỉ có thể phụ thuộc chính bản thân mình."
"Vâng, con sẽ cố gắng hết sức mình, nhưng nếu mọi chuyện không thành, vẫn có thể trục xuất đế Phong đi chứ?" Vũ bắt đầu nghi ngờ về bản thân hắn.
"Có thể, nhưng sẽ để lại biến chứng không tốt, vì nó đã ở với ngươi quá lâu rồi."
"Cảm ơn người, con sẽ cố gắng hết khả năng." Vũ cúi đầu cảm tạ.
"Được rồi, ta đi nghỉ đây." Phong sư phụ sau cái gật đầu liền biến mất.
"Mọi người, có thể cởi xích cho tiểu đệ được chứ?" Vũ đánh tiếng đến bốn người kia vẫn còn đang ngơ ngác.
Sợi xích được giải khai, Tuyết sư tỷ hắn xúm lại lo lắng hỏi:
"Đệ xảy ra chuyện gì chăng?"
"Đệ không biết nữa, có lẽ do hôm trước vận dụng bản thân quá đà khiến cho đệ kiệt sức." Vũ bật dậy trả lời.
"Được rồi, đệ nghỉ ngơi đi, ta sẽ về phòng trước, có gì Thủy sư đệ để ý nhé." Độc Hành nói xong bỏ ra ngoài.
"Chúng ta về nghỉ thôi, hắn sẽ không sao đâu." Phương Vy kéo Tuyết đang lo lắng đi về phòng, nàng hiểu thường ngày Tứ sư muội hay mắng chửi Vũ nhưng sâu bên trong là một nữ nhân rất tình cảm.
"Phù, Tam sư huynh, hôm trước chúng ta đọc đến chương mấy rồi nhỉ?" Vũ thở dài đồng thời lấy ra một quyển cấm kỵ.
"Hắc hắc, chương hai trăm ba sáu, mà đệ vẫn ổn chứ?" Thủy cười tà xong lại nghi hoặc nhìn Vũ.
"Không sao, chúng ta bắt đầu đi."
…
Phía trên mỏm đá nhìn xuống căn phòng, Phong sư phụ trầm lặng suy nghĩ:
"Có lẽ không cần phải dạy bảo thằng nhóc này quá nhiều, hay chính xác là mình chẳng có gì để dạy nó cả."
"Ngày mai sẽ bảo Độc Hành quản thúc thật chặt, tạo ra môi trường nghiêm khắc cho nó tự mình rèn luyện là ổn."
Trong mắt ông, Vũ tuy có chút ngu đần khi dám hấp thụ Phong nguyên tố, nhưng thật sự ông phải công nhận hắn là một thiên tài, khi tu luyện rất nhanh so với bình thường và có gia thế đứng sau thuộc hàng khủng bố.
"Nếu nó thực sự là con cháu Lý gia ở Khổng Tước Thành, con đường sau này rất rộng mở."
"Trên cõi đời này, ta từng gặp rất nhiều kẻ có tố chất thiên tài, tỏa sáng rất khác biệt từ khi còn tuổi thiếu niên, được người người kỳ vọng nhưng tới khi trưởng thành lại ngậm ngùi chết yểu."
Phong sư phụ thừa kinh nghiệm để biết rằng, võ giả tu luyện muốn đạt tới tầng thứ cao thủ võ lâm, ngoài tố chất, hậu thuẫn còn cần phải có may mắn và cơ duyên nữa.
"Nó còn có điều kiện tốt hơn cả ta ngày xưa, nếu thằng nhóc này đủ mọi yếu tố ta vừa nghĩ tới. Chốn giang hồ sau này ắt sẽ có vị trí dành cho hắn."