Chương 133: Đôi mắt buồn

"Phù…" Nhả một hơi khói dài, Vũ thấy tâm trạng hắn thoải mái hơn thì phải.

"Ta còn gì để phân tích không nhỉ? Ngoài mặt dày vô sỉ, lăng nhăng ra?"

"Mẹ kiếp, soi người khác vẫn dễ hơn tự soi chính bản thân mình, nhiều khi ta còn tưởng ta hoàn hảo chứ."

"Đúng rồi, còn cái tội nói lắm và nói tào lao nữa. Ơ nhưng mà thấy thế vui mà."

"Đã đối xử tệ với ai bao giờ chưa ta?"

Điếu thuốc tàn, lại một điếu khác được châm.

"Ở cuộc thi liên học viện, kha khá người ấy chứ, đặc biệt là Lý Trường Giang."

"Hồi đấy oai bẩn và sĩ gái quá, thành ra đắc tội với hắn hơi sâu, mà não tên này úng nước hay sao ấy? Nói có mấy câu cũng không bật lại được."

"Thôi, về lý lẽ dù sao ta cũng là người sai, lại càng sai khi ta làm ra cái trò NTR, có lẽ nếu gặp lại sẽ bù đắp cho hắn thứ khác."

"Phù…"

"Mấy thằng trong anime tốt bụng gọi là gì nhỉ? Thánh mẫu à? Ta có đang bị giống họ quá không?"

"Lần đó chui vào Võ Đài đấm nhau, dám cầm kiếm xiên người để thắng, để trút giận nhưng lại chẳng thể có lá gan kết liễu giết họ. Như thế đang là thánh mẫu à?"

"Không phải thánh mẫu, ta vẫn dám làm một tên võ sư bị phế tay."

"Ta có đang quan tâm tới cảm xúc của người khác quá đà không?"

Điếu thuốc tàn quá nửa, cảm thấy thật nhạt nhẽo, hắn dập đi thôi không hút nữa.

"Ước gì những người đó có thể ở cạnh ta lúc này, đã khá lâu không được ôm họ ngủ."

"Có lẽ hôm nào sẽ rủ Tam sư huynh chuồn đi chơi kỹ viện, hay bây giờ rảnh rỗi ta đi dò đường trước?"

Mưa xuân lất phất, gió thoảng nhẹ nhàng, bụi tre xào xạc, sóng biển đung đưa.

Trăng mờ êm dịu, xuyên từng tán lá, rọi mặt thiếu niên.

"Nằm nghe sóng vỗ từng lớp xa

Bọt tràn theo từng làn gió đưa

Một vầng trăng sáng với tình yêu chúng ta

Vượt ngàn hải lý cũng không xa…

Biển rộng đất trời chỉ có ta

Thì dòng ngân hà mình cũng qua

Biển không biên giới như tình anh với em

Hơn cả những vì sao đêm…" Vũ ngân nga bài hát trong vô thức.

"Ước gì có Doraemon nghe được, ta có thể hỏi nó bài này tên gì, hát ra làm sao?"

"Hù!" Nhị sư tỷ Phương Vy bất ngờ xuất hiện rồi hù dọa sau lưng, Vũ từ sớm đã biết nàng định trêu hắn nhưng vẫn giả vờ giật mình:

"Uầy, đừng bóp nát trái tim nhỏ bé của đệ như thế."

"Hù cho ngươi chết đấy haha, lần đầu thấy đệ hát cũng khá hay nha, nay có tâm trạng gì à?" Nàng tới ngồi cạnh tiểu đệ mình, mùi hương thảo dược thơm thoang thoảng từ nàng khiến hắn đỏ mặt ngượng ngùng.

"Hahaha sư tỷ quá khen, nay đệ nhớ nhà nên hát vu vơ thôi."

Phương Vy không biết đáp thế nào, có hơi buồn đôi chút vì nàng không còn nhà để nhớ như hắn…

Vũ biết mình lỡ miệng, hắn chuyển sang quan tâm:

"Hôm qua tỷ có bị sao không?"

"Không có sao đâu, cảm ơn đệ vì đã cứu ta nha." Phương Vy nhìn sang cảm ơn làm Vũ có chút ngại.

"Có gì đâu tỷ, chúng ta là đồng môn cả mà, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên."

Phương Vy thực ra là một nữ nhân nhút nhát có vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị, nàng chỉ mỉm cười xinh đẹp với Vũ thay cho câu trả lời vì không biết phải nói sao.

"Độc Hành huynh ấy đâu rồi tỷ?" Vũ biết sư tỷ hắn không giỏi trò chuyện, hắn đành bắt chuyện trước.

"Huynh ấy đi ngủ rồi mà, có lẽ do say rượu, ngày mai chúng ta mới về nha."

"Đệ thắc mắc chuyện này nè, ở môn phái tỷ có hay được ra ngoài như những lúc này không?" Vũ hỏi.

"Có ít khi thôi tiểu đệ, có chuyện gì thì sư phụ thường hay nhờ Đại sư huynh hơn ấy."

"Dạ vâng, vậy đệ hỏi chuyện này nữa nhé?" Vũ điều chỉnh giọng điệu hắn nhẹ nhàng hơn vài phần.

"Đệ có chuyện gì a?" Phương Vy quay sang nhìn vì cảm thấy lạ, nàng cảm thấy hắn hỏi không đơn thuần chỉ là hỏi.

"Chỉ là đệ lại thắc mắc thôi, đệ thấy mọi người cũng trưởng thành cả rồi mà, sư phụ có cho phép các huynh các tỷ rời đi lập gia đình cho riêng mình không?" Hắn cố tránh né ánh mắt lạ lùng của nàng khi hỏi.

"Tỷ không biết nữa tiểu đệ à, có lẽ tỷ sẽ hỏi sư phụ điều này." Phương Vy nhìn về phía biển khơi xa xa trả lời.

"Đệ thấy ông ấy ngoài mặt nghiêm khắc nhưng bên trong ấm áp lắm, Phong sư phụ coi đệ tử như con ruột mình vậy, có lẽ sẽ không bắt mọi người phải theo ông cả đời đâu."

"Chắc chắn là vậy rồi, mà đến lượt ta hỏi đệ chuyện này nhé?"

"Chuyện gì vậy, tỷ cứ nói đi." Vũ quay sang nhìn nàng vì bất ngờ.

"Khi tình trạng của đệ tốt hơn, phải chăng lúc ấy đệ sẽ rời khỏi Phong Vân Sơn?" Phương Vy đưa đôi mắt đượm buồn nhìn hắn hỏi.

Vũ im lặng suy tư, thật sự ban đầu hắn có nghĩ đến, nhưng bây giờ cuộc sống ở đây rất vui, một nửa trong hắn không nỡ rời xa mọi người.

Nửa còn lại trong lòng, Vũ biết bản thân hắn vẫn còn có người ngóng đợi ngoài kia, thế giới vẫn còn nhiều thứ đợi hắn khám phá, hắn cũng mong bản thân nhanh bình phục để tiếp tục hành trình.

"Tỷ xin lỗi, chỉ là hơi thắc mắc một chút thôi." Phương Vy nhìn đôi mắt phức tạp của hắn mà xin lỗi, có lẽ nàng không nên hỏi sẽ vui hơn.

"Tỷ đừng nói như vậy, có thể đệ sẽ đến lúc phải đi, nhưng còn lâu lắm nhé." Vũ mỉm cười đáp.

"Ở đây tỷ có cảm thấy buồn không? Ý của đệ là ở môn phái nha."

"Không buồn không vui, nhưng từ khi đệ tới thì mọi người đều vui lắm." Phương Vy mỉm cười xinh đẹp trả lời, gương mặt bình thường của nàng đã mang sẵn một nét kiêu sa, dưới ánh trăng êm dịu lại càng thêm phần quyến rũ.

Vũ không dám nhìn vì sợ mình sẽ nảy sinh tà ý, hắn cười lớn nói:

"Hahaha, tỷ biết gì không? Ban đầu đệ nghĩ tỷ là một người khó tính và khó gần đấy."

"Thật ư, không phải như vậy đâu, chỉ là tỷ không biết cách nói chuyện với người lạ." Phương Vy lắc đầu giải thích.

"Nhị sư tỷ và Tứ sư tỷ của ta tính cách đối lập nhau, thật thú vị ấy chứ." Vũ mỉm cười lắc đầu.

"Đúng đó, muội ấy hoạt bát yêu đời lắm, nhưng có những lúc gặp chuyện buồn, nó cũng khóc rất nhiều."

"Haizzz, ai cũng có giông bão của đời mình." Vũ thở dài.

Phương Vy gật đầu đồng tình, nàng cố đảo mắt xa gần để nghĩ ra điều gì đó muốn tâm sự cùng hắn.

"Ấn tượng của đệ với tỷ còn một điều nữa." Vũ quay sang nói.

"Lại có thêm ấn tượng nào sao?" Nàng ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.

"Tỷ có một đôi mắt rất đẹp, nhưng lại thường xuyên ướt át nặng nề, khiến người khác nhìn vào dễ cảm nhận được sự buồn tủi. Dù tỷ cười, vẻ u sầu và buồn bã vẫn hiện hữu trong ánh nhìn, có lẽ khi còn nhỏ tỷ hay phải khóc sao?" Hắn nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp của nàng mà tâm sự.

"Thật sao? Hôm nay mới có người nói cho ta biết điều này đó tiểu đệ à." Phương Vy lại lần nữa ngạc nhiên, sao thằng nhóc có vẻ nhỏ tuổi này cái gì cũng biết vậy.

"Đương nhiên những gì đệ nói là thật, tỷ có thể tự xác nhận mà." Vũ nói đồng thời cho tay vào trong nhẫn muốn lấy gì đó.

"Có lẽ vậy, ta cũng muốn bản thân luôn luôn biểu hiện vui vẻ như mọi người bình thường, nhưng ta không thể làm nổi, không hiểu tại sao ấy." Nàng đưa đôi mắt buồn hướng về phía xa xa.

"Đệ có món quà muốn tặng cho tỷ." Vũ đưa vào tay nàng một chiếc vòng hoa xinh xắn, được thêu từ những sợi chỉ nhỏ nhắn đáng yêu.

Phương Vy bất ngờ nhìn hắn, trước giờ chưa có ai làm như thế với nàng cả.

"Sao đệ lại tặng tỷ vậy?" Nàng đưa lại hắn chiếc vòng mặc dù cảm thấy nó rất đáng yêu.

"Đệ quý nên tặng tỷ thôi, coi tỷ như chị gái mình mà." Vũ đẩy lại tay ý muốn nàng phải cầm lấy.

"Nhưng…"

"Không nhận là đệ ghét nha." Vũ tung chiêu sát thương cao.

"Cảm ơn tiểu đệ nha, nhưng đệ làm vậy khiến ta cứ áy náy muốn trả cho đệ một thứ gì đó." Phương Vy thích thú đeo vào tay chiếc vòng.

"Không phải như thế đâu, tỷ cứ vô tư đi, đừng nên nghĩ quá nhiều."