Chiều hôm sau
Vũ tỉnh lại, hắn cảm thấy mệt vô cùng và còn chả biết mình đang ở chỗ khỉ nào nữa. Chỉ nhớ mang máng khi đó ăn đòn chí mạng rồi chìm sâu xuống đáy biển.
"Đệ tỉnh rồi à? Có thấy trên người bị sao không?" Độc Hành đi vào thấy hắn dậy liền hỏi.
"Đệ mới tỉnh, cảm thấy khá ổn rồi Đại sư huynh, đệ ở đây bao lâu rồi?" Vũ bật dậy nói.
"Cũng hơn một ngày trời rồi, tiệc làng cũng đã chuẩn bị xong, ta vào gọi đệ dậy ăn mà may quá đệ đã thức rồi." Độc Hành nói làm Vũ thấy bất ngờ, hắn hỏi:
"Tiệc gì vậy huynh?"
"Tiệc cảm ơn chúng ta, mau đi thôi." Độc Hành kéo hắn ra khỏi giường.
Vũ ngớ người ra, rõ ràng hắn chả làm được cái mẹ gì, lúc đấy còn phải trả giá bằng mạng sống mà bây giờ xuất hiện ở đây rồi đi ăn tiệc, lẽ nào đây là ảo mộng sau khi chết chăng?
Thấy thằng nhóc có vẻ đơ đơ, Độc Hành mỉm cười giải thích:
"Lúc đấy Phong sư phụ xuất hiện đánh chết con thủy quái rồi cứu đệ, may mà người tới kịp."
"À ra thế, đệ còn tưởng mình ngủm rồi hahaha."
"Hahaha, thằng nhóc này toàn nói cái bậy bạ không à."
Đang cười nói vui vẻ đi trên đường, bỗng có đám trẻ con khoảng chừng vài tuổi ùa tới chào đón Vũ như một người hùng làm hắn cảm thấy hơi ngộp.
"Anh là Lý Nhạn Vũ phải không?" Một bé trai nhảy lên lưng làm hắn bất ngờ.
"Đúng đúng, sao nhóc biết anh?" Vũ hỏi lại.
"Hahaha…có ai trong làng chài là không biết anh đâu." Đứa nhóc tươi cười đáp lại.
"Anh Nhạn Vũ ơi lát dạy em mấy chiêu nha."
"Anh ơi sao lúc đó anh không sợ chết ạ?"
"Đúng rồi, tối nay ngủ lại ở nhà em nha."
Đám trẻ cứ ở bên cạnh hỏi han làm Vũ chỉ phì cười, không biết trả lời sao cho hết.
Đi một hồi cũng tới trung tâm làng, Vũ nhanh chóng được dân làng chào đón hắn như một vị anh hùng, hắn cũng tươi cười chào lại rồi được đưa tới trung tâm buổi tiệc. Nơi mà hắn cho hầu hết các già làng bằng tuổi ông tuổi bố hắn say khướt, thực sự không phải sĩ diện hay oai bẩn gì cả mà là hôm nay do Vũ thấy vui nên mới uống nhiều đến thế.
Kết thúc buổi tiệc, Vũ nhân lúc không ai để ý liền chuồn ra ngoài bụi tre ngồi nghỉ, trong tay cầm lên bao thuốc lá ban nãy một ông lão bảo quý nên tặng cho hắn. Vũ rút ra một điếu châm hút, cũng may thuốc không quá nặng, mùi cũng khá thơm.
"Đêm trăng vắng lặng, sóng biển rì rào, gió xuân nhẹ thổi, thật yên bình làm sao."
"Không biết giờ họ thế nào rồi nhỉ? Chính ta lo ngại tên họ Thái mới không dám về đó thăm họ."
"Phù…" Nhả một hơi thuốc thật dài, cõi lòng Vũ chứa đầy tâm tư phức tạp.
Khi đã thôi không nghĩ về chuyện tình cảm nữa, hắn tự đặt câu hỏi với chính bản thân mình…
"Tại sao ta lại trở thành một kẻ vô liêm sỉ? Mặt dày để người khác chửi bới, đặt điều nói xấu mà lại nghĩ đó là hay?" Vũ tự hỏi xong trầm mặc suy nghĩ.
"Đúng rồi, có lẽ do ta quá cô đơn, muốn thử cảm giác làm người nổi tiếng, muốn thử làm những điều khác lạ mà kiếp trước chẳng có cơ hội làm, giờ nghĩ lại tính tình thật trẻ trâu."
"Chửi ta ta cũng chẳng sợ, ta nghe quen rồi, lời nói của vạn người cũng chẳng thể giết chết một người, một con dao thì mới có thể mà thôi."
"Ta lại càng không hề sợ người ta bàn tán đặt điều, ta có Doraemon trợ giúp, nó khiến bản thân tự tin vô cùng, luôn khiến người khác nể phục. Còn nếu ngược lại chỉ là một thằng nhóc con mồ côi không ai nâng đỡ, có lẽ phải cố gắng mười vạn tám ngàn dặm."
" y nhưng mà quên mất, Doraemon, ngươi có nghe thấy gì không?"
Một hồi lâu sau, chẳng thấy ai đáp lại hắn.
"Có lẽ nó ngủ quên rồi, kệ đi. Được giúp chừng ấy đã là quá may mắn rồi, bây giờ ít ra ta cũng đủ lông đủ cánh để có thể tự bay."
Lại châm thêm một điếu, hình như thuốc lá giúp tâm trạng Vũ tốt hơn thì phải.
"Sao tới kiếp này ta lại biết yêu nhỉ? Cứ tưởng tình yêu của ta đã chết từ lâu rồi cơ."
"Ta còn nhớ khi đó, khoảnh khắc mà người thân mình mất hết. Thực sự đau khổ vô cùng, không còn động lực làm gì nữa."
"Đến năm mười tám, ta tình cờ quen một cô nàng xinh đẹp khi ấy là sinh viên năm 3, giữa một biển người xếp hàng yêu thích, nàng ấy lại quay sang nói thích ta."
"Một thằng nhóc mới bước ra cuộc sống, chẳng có lý gì lại thoát được khỏi tay nàng, ta khi đó thật ngây thơ, cứ đi đọc mấy cái trên Facebook ngày trước của nàng rằng, ước gì có ai đó tốt bụng bước vào cuộc sống của em, ta tin đó là thật rồi đối xử rất tốt với nàng, nàng cũng đáp trả tương tự khiến ta rất vui."
"Thời gian đầu quả nhiên thật hạnh phúc, còn nhớ khi đó ta còn đeo ba con sâu bị ngược, nghĩ lại thấy quê thật ấy chứ."
"Quen được một thời gian, nàng đòi hỏi rất nhiều, ta cũng mù quáng đáp ứng. Bạn bè khuyên ngăn nhưng ta khi đó là một tên đui mù bị tình yêu che mắt, tin răm rắp mấy cái lời ngọt như mía lùi của nàng."
"Rồi đến một ngày, vô tình nhìn thấy nàng đi ăn đêm với một thằng lạ mặt, máu nóng ta sôi lên liền gọi bạn bè tới đấm nó một trận, sau đó liên tục trách móc sao nàng lại làm như thế trong khi ta rất tốt? Nàng liên tục giải thích rồi cuối cùng quay sang bật khóc, ta cũng mềm lòng không trách nàng nữa."
"Cứ nghĩ chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, nhưng ông trời cứ như muốn làm sáng mắt ta ra vậy, hôm đó lại bắt gặp nàng đi chơi với một thằng nhà giàu khác, ta mới chết đứng nhận ra rằng những gì bạn bè nói là thật, nàng chỉ coi ta và rất nhiều anh khác là cái mỏ vàng. Lần này ta chỉ lặng lẽ nói chuyện đàng hoàng sau đó chia tay trong êm đẹp mặc cho nàng tiếc đứt ruột đòi ta tha thứ."
"Từ đó thanh niên tên Hoàng Vũ không tin vào tình yêu nữa, ta tối ngày học hỏi bạn bè mình cách phát triển bản thân cho ngon trai tí, rồi phông bạt thật nhiều để tìm cách tiếp cận và trả thù phụ nữ. Trên tình bạn dưới tình yêu, tình một đêm, em gái mưa, nuôi bé đường,... loại quan hệ nào cũng đã trải qua hết rồi."
"Quả báo của ta chính là bệnh sà mào gùi, mẹ kiếp khi phát hiện ra cũng đã quá muộn. Rồi bệnh đó còn liên lụy khiến ta bị vô sinh vĩnh viễn nữa, bác sĩ lúc ấy tuy nói rất nhỏ nhẹ nhưng với ta thì thông tin ấy tới như sét đánh ngang tai, thật là đáng đời một tên fuck boy. Ta phải chữa mất rất nhiều tiền mới khỏi, may còn chữa được chứ bị si đa thì nhọ vkl rồi."
"Nhưng ngựa quen đường cũ, ta vẫn cứ quen thói như vậy và nghĩ rằng mình sẽ chơi như thế cả đời không cần lấy vợ cũng được. Cơ mà quả báo đến hơi sớm, chết vì bị điện giật rồi may mắn được xuyên không tới đây."
Điếu thuốc tàn, Vũ lại châm thêm một điếu để có hứng suy nghĩ.
"Lúc mới tới, ta vẫn muốn mình làm fuck boy tiếp, thật là đồi bại."
"Nhưng khi tiếp xúc với Ánh Ngọc và Anh Thư, ta cứ thề thốt để mà được thỏa mãn sự đồi trụy, nhưng xong việc ta lại không nỡ lừa họ, à nhầm ta không dám lừa vì sợ họ đánh chết lắm, quan niệm ở thế giới này vẫn còn hơi phong kiến, một khi nữ nhân đã quyết định trao thân sẽ coi người kia là cả đời của mình, có lẽ vậy."
"Hình như bị quan niệm đó ràng buộc khiến ta rất yêu thương họ, cộng với cái chấp niệm tốt lành của thân xác này, lại khiến tình yêu trong tâm hồn ta một lần nữa hồi sinh thì phải."
"Bây giờ lại biết yêu rồi, dại gái cũng được chả sao cả, nhưng chắc chắn ta sẽ không mù quáng."
"Gọi là gì nhỉ, thay vì làm fuck boy chịch xong bỏ như kiếp trước, kiếp này lại làm fuck boy kiểu chịch xong cưới à?"
"Đau đầu phết nhỉ?"