Vũ nhanh chóng ngoi lên mặt nước lấy dưỡng khí, hắn vội vã đảo mắt bao quát tình hình trước khi đưa ra quyết định. Chiếc thuyền gỗ từ cú va chạm đã bị xé thành trăm mảnh, may mắn cho hắn là vẫn còn một mảnh lớn đủ hắn ôm, nhưng đen đủi là chẳng thấy hai người kia đâu? Vũ vội vàng lặn xuống phía dưới nước kiểm tra.
Nguyên nhân của bọn hắn là một con bạch tuộc khổng lồ, Vũ ước chừng nó cao hơn mười mét, tám chiếc xúc tu quăng quật tứ phía, đương nhiên hắn cũng có phần một cái rồi.
Rút Hoàng Hôn Kiếm ra đỡ, tuy nhiên tốc độ chậm chạp trong môi trường nước biển làm hắn bị đánh bay như một con cún, suýt phải găm đầu vào đám san hô sắc nhọn phía dưới.
Vội vã bơi lên trên, Vũ thấy tám xúc tu của nó liên tục quăng quật chống trả lại một thứ gì đó trên mặt biển, tới khi hắn ngoi lên mới nhìn thấy ở phía xa, sư huynh sư tỷ hai người họ đang đứng trên chiếc chòi oanh tạc Phong Lôi xuống quái vật, song kiếm hợp bích ăn ý vô cùng khiến Vũ cảm thấy mình hơi có chút dư thừa.
"Muội nghĩ có lẽ điểm yếu của nó ở 2 mắt, đó là lý do nó luôn cố gắng bảo vệ hết mức." Phương Vy nói với Độc Hành, gã đồng tình:
"Thủy quái này có thực lực khoảng Chiến Tướng cấp thấp, chúng ta đánh về lâu về dài có thể miễn cưỡng chiến thắng, nhưng ta sợ nó bị thương sẽ lặn đi trốn, thế nên hãy ra đòn kết hợp mạnh nhất."
Phương Vy gật đầu, chiếc quạt trong tay nàng đập một cái thật mạnh, lập tức bắn ra một chưởng gió hướng thẳng về chỗ thủy quái đang lặn, Độc Hành cũng kết hợp bắn tới một đường sét oanh tạc xuống như Thiên Lôi.
"OÀNH, OÀNH!" Liên tiếp hai đòn tấn công khủng bố kiến tạo nên những cột nước bắn tung tóe, ba người tròn mắt ra nhìn nhưng chẳng thấy bất kỳ dấu hiệu nào của bạch tuộc, không lẽ nó sợ quá cho nên bỏ đi chăng?
Đột nhiên hai chiếc xúc tu bắn thẳng lên trên quấn chân Độc Hành cùng Phương Vy lôi xuống biển, Vũ hoảng hốt trèo thật nhanh lên chòi thi triển ra đòn tấn công:
"Lôi Tụ Chưởng: Ngũ Liên Lôi!"
5 luồng Lôi điện cấp tốc tụ trên tay hắn rồi bắn đi, uy lực tuy không đượo cao nhất nhưng đây là trường hợp khẩn cấp, hắn sợ đồng môn mình sẽ bị dìm chết đuối mất.
"OÀNH!" Chưởng sét làm con thủy quái bị giật bắn mình, nó đau đớn ném Độc Hành thẳng lên mái nhà làm gã bất tỉnh nhân sự, còn Phương Vy lại kém may mắn bị nó ném thẳng xuống đáy biển…
Vũ nhận ra điều này, hắn tính toán thời gian sau đó nhảy xuống đầu con bạch tuộc tung cú Tuyệt Mệnh Trảm, tuy nhiên nó vẫn kịp tỉnh táo lách sang bên khiến đòn trảm chỉ có thể cắt cụt một xúc tu, nó đau đớn quăng quật lung tung làm Vũ bị trúng một đòn thô bạo bắn tới chỗ sư tỷ hắn.
Kế hoạch thuận buồm xuôi gió, Vũ dùng Lôi Ảnh nhảy một bước dài tới kéo lại Nhị sư tỷ đã hôn mê, nhanh chóng đưa nàng lên mặt nước tranh thủ thời gian bạch tuộc đang bị vô hiệu hóa.
Thêm một bước Lôi Ảnh bắn thẳng lên mặt biển khiến Vũ há hốc mồm bởi tiêu hao quá độ, vội vã đưa nàng lên chòi cho ngư dân rồi đuổi họ vào bờ nhanh nhất có thể, mẹ kiếp các ông già ra tận đây hóng hớt, phải chăng là muốn được đi gặp tổ tiên sớm hay sao?
Vũ sợ hãi chạy trốn vì biết đánh không lại, đột nhiên một chiếc xúc tu vô thanh vô tức cuốn lấy bản thân ném thẳng xuống biển làm hắn giật thót tim, mẹ kiếp chó bạch tuộc thù dai này…
Gặp nguy không loạn, Vũ hóa hình Ma thể với ý định nhanh chóng bơi lên mặt nước để có thể bay đi chạy thoát, tuy nhiên con bạch tuộc giờ đây đã xác định Vũ làm mục tiêu tối thượng, ở dưới nước nó quật hết xúc tu này lại tới xúc tu khác làm hắn vật vã tránh né, sau vài nhát quật thấy không ăn thua và chơi đã hết vui. Từ bảy chiếc xúc tu của nó bắn tới một chùm Lôi điện đánh thẳng mặt Vũ…
"Lôi Ảnh!" Hắn sử dụng tới những thành nội khí cuối cùng hòng tẩu thoát.
"AAAAAA…" Tiếng hét khủng khiếp của Vũ dưới biển sâu trước khi bất tỉnh, lớp Ma thể cũng bị tán đi để lại tên thiếu niên thảm hại như cá nằm trên thớt, rơi tự do xuống lòng biển sâu thẳm.
"UỲNHHHHHHHH!" Một chưởng lực từ trên trời giáng xuống thẳng đầu con bạch tuộc khiến nó chết không thể chết hơn, lực đạo mạnh mẽ tạo ra cột nước cao khủng khiếp tới hàng chục bắn mét lên tựa như sóng thần. Phong sư phụ sau đòn tấn công xuất hiện, ông bắn thẳng xuống nước kéo Vũ ngoi lên trước khi bụng hắn no nê nước biển.
"Thằng nhóc này lại thích đùa giỡn với sinh tử thế nhỉ." Phong sư phụ trầm lặng nói, ông ta đạp không bay tới căn nhà của trưởng làng Túc Tế rồi thả hắn xuống đám đông và nói:
"Giúp lão phu cứu hắn." Nói xong Phong sư phụ bay đi mất.
"Mau, mau, ai đó gọi lão Khang, thiếu niên này bị đuối nước." Trưởng làng Túc Tế định thần lại liền gọi một thầy thuốc già nua tới cứu Vũ.
"Tránh đường tránh đường." Vị thầy thuốc già chạy thẳng tới tên thiếu niên đang nằm ngửa trên đất, ấn vào ngực mấy lượt làm hắn ói ra rất nhiều nước biển, tuy nhiên vẫn một mực bất tỉnh nhân sự với hơi thở yếu ớt.
"Hắn bị giống như sét đánh, mau giúp ta đưa hắn vào trong nhà." Thầy thuốc nói xong cùng một ông lão khác khiêng Vũ vào trong nhà trưởng làng. Dân làng thấy thế nhanh chóng tản đi vì biết hết chuyện để ngóng.
"Có thể sống được không lão Khang?" Trưởng làng Túc Tế lo lắng hỏi vị thầy thuốc đang lục lọi đồ nghề trong túi.
"Chắc chắn sống được thì Phong tiền bối mới để đệ tử mình ở đây, tuy nhiên ta vẫn phải kiểm tra một lúc, lão chạy qua nhà ta lấy giúp chiếc túi màu đỏ treo trên cửa nhé." Thầy thuốc nói xong đưa một ống nghe y tế ra đưa lên ngực Vũ dò xét.
Sau vài phút, trưởng làng Túc Tế mang theo chiếc túi trở lại, ông ta hỏi thầy thuốc vừa thu lại ống nghe:
"Tình trạng thế nào, lão Khang?"
"Hắn bị sét đánh không chết, có lẽ đã được Phong tiền bối sơ cứu chỉ còn lại vết thương bên ngoài, có đủ thời gian nghỉ ngơi sẽ khỏe mạnh trở lại, lục phủ ngũ tạng có chút sai lệch nhưng dùng đúng thuốc sẽ không sao." Thầy thuốc trả lời làm trưởng làng mừng rỡ ra mặt, thiếu niên bị như vậy cũng là do giúp làng bọn họ mà ra, nếu hắn chết thì đền mạng cả làng cũng không đủ bù cho Phong Vân Môn nữa…
"Được rồi, lão ra ngoài này giúp ta nấu thuốc." Thầy thuốc kéo trưởng làng ra ngoài cho Vũ có thể yên tĩnh nghỉ ngơi.
Một lát sau, một phụ nữ trung niên từ phía ngoài cửa đưa vào chén thuốc thảo dược thơm ngát, nhiệm vụ của bà ấy là đút cho Vũ uống nhưng lúc này bỗng có tiếng nói ngoài cửa truyền vào:
"Khoan đã, cô hãy để cháu." Phương Vy là người lên tiếng, theo sau nàng là Độc Hành cũng vừa tỉnh lại từ cuộc giao tranh, họ nghe tin Vũ đang ở đây liền cấp tốc phóng tới xem xét. Độc Hành thân làm anh cả đáng ra phải bảo vệ được hắn, đằng này còn để hắn cứu ngược rồi rơi vào nguy hiểm, thật đáng xấu hổ không biết nói gì.
Thấy có người vào, bà ấy đưa cho Phương Vy sau đó lùi ra ngoài cho 3 người họ thoải mái.
"Ực!" Dưới sự chăm sóc của Phương Vy, từng dòng thuốc ấm nóng trôi vào họng tên thiếu niên Lý Nhạn Vũ, thuốc vừa vào thôi mà làn da mặt hắn từ tái xanh đã có chút thần sắc trở lại, điều này làm hai người họ mừng rỡ vì hắn không sao.