Phong Vân Môn
Như thường lệ, mỗi đầu buổi sáng hoặc đầu buổi chiều sẽ là lúc cả 5 đệ tử đứng tập hợp nghe sư phụ họp môn phái, để ông có thể giao việc, chỉ ra một số điều chưa ổn giúp các đệ tử trở nên tốt đẹp cũng như mạnh mẽ hơn.
"Ta mới nhận được tin của trưởng làng ở làng chài Vạn Nam, ngài ấy muốn nhờ một số đệ tử tới giúp làng tiêu diệt một đám cá răng đao. Lão phu lần này muốn hai đứa Độc Hành và Phương Vy xuống đó, có đồng ý chứ?" Phong sư phụ liếc hỏi, chỉ thấy cả đám gật đầu.
"Đúng rồi, Nhạn Vũ ngươi cũng đi với hai người đi." Phong sư phụ đánh tiếng làm Vũ giật cả mình, hắn có hơi ủ rũ vì đêm qua thức tới 3 giờ sáng cùng Tam sư huynh đọc truyện sếch, thành ra đi họp không được minh mẫn cho lắm.
"Con ạ?" Vũ hỏi lại xác nhận.
"Đúng rồi, ngươi phải đi, để học hỏi".
"Dạ vâng!" Hắn gật đầu chấp thuận.
"Độc Hành khi về mua cho ta ít hạt giống khổ qua nhé, để mỗi khi thua trận sẽ có đứa được thưởng thức." Sư phụ lại dặn dò khiến đám đệ tử trừ Vũ phải méo hết cả mặt, họ biết rằng hai chữ thưởng thức trong ngoặc kép của vị này nói chính là phải ăn khổ qua sống, đắng thế nào cũng phải ăn.
Kết thúc cuộc họp, ba người bọn hắn xuống núi hướng về phía làng chài Vạn Nam, đoạn đường cũng không dài lắm, khoảng 15 phút phi thân đã tới, Vạn Nam trước mặt bọn hắn là một ngôi làng nhỏ chủ yếu sống nhờ biển khơi, đám trẻ con khi vừa thấy bọn hắn tới đã xúm lại chào hỏi khá vui tai.
Sau một hồi nói chuyện, Vũ biết được một số thứ thông qua lời kể của lão trưởng làng tên Túc Tế rằng, mấy hôm nay không biết ở đâu xuất hiện một bầy cá răng đao, chúng hay phá lưới và tấn công tôm cá nuôi nhốt của dân làng làm họ tổn thất rất nhiều, thậm chí đã có ngư dân phải thiệt mạng vì không may bị chúng ám sát. Chuyện này làng đã nhờ tới quan lại trợ giúp nhưng có vẻ như họ chẳng quan tâm cho lắm, khi mà luôn ậm ừ đồng ý rồi lại chẳng hề cử ai tới.
Làng chài Vạn Nam không phải không cố gắng giải quyết vấn đề của chính mình, mà là ở làng dân số chủ yếu là những người già và trẻ em, trong khi đám trẻ sung sức hoặc tầm trung niên đa số đã lên thành phố đi học hoặc đi làm cả rồi. Vậy nên không còn cách nào, trưởng làng Túc Tế mới phải cầu tới Phong Vân Môn nhờ họ cử ra đệ tử như bọn hắn xuống giúp đỡ.
Khi đã thông suốt, ba người được dân làng đưa tới phía bờ biển xanh tươi, tiếng sóng rì rào bên tai truyền tới một cảm giác sảng khoái lạ kỳ, gió thổi hiu hiu bên tai thật là mát lạnh quá đi.
Thẫn thờ ngồi đợi trên chòi ngư dân, chờ mãi không thấy gì làm tên Vũ quen thói ngủ gật, lát sau Độc Hành đánh thức Vũ dậy rồi nói:
"Dậy đi tiểu đệ, chờ thế này không phải cách, chúng ta nên làm gì đó."
"Hay là chúng ta thử câu xem? Muội nghĩ tụi nó là cá thì có thể câu được chứ?" Nhị sư tỷ Phương Vy đề xuất.
Sau vài phút loay hoay, ba người đã mượn được về vài chiếc cần câu với tôm cá chính là mồi nhử. Nhưng câu mãi tới khi mặt trời qua đầu cũng chẳng thấy ai ăn, Độc Hành bực mình nói:
"Ta không hiểu, hay chúng chỉ xuất hiện vào giờ nào đó?"
"Có lẽ chúng ngủ quá giờ trưa rồi, để đệ gọi chúng nó dậy." Vũ dứt lời liền ném vài cục đá xuống nước với hy vọng sẽ gây chú ý. Nhưng không ăn thua, hắn ném hết cả một xe bò chở đá cũng chẳng thấy ma nào hồi đáp.
"Hai người canh ở đây, có lẽ ta sẽ đi hỏi lại mấy người trong làng." Phương Vy quay lại phía trong bờ biển để lại hai huynh đệ bơ vơ.
Lát sau nàng quay về, đáp lại kỳ vọng của bọn hắn là sự chán nản:
"Họ nói rằng cá răng đao có thể xuất hiện vào bất cứ giờ nào, miễn là đói bụng sẽ trồi lên mặt nước."
"Hay chúng ta thử lặn xuống xem?" Vũ đề xuất ý kiến, hắn mất kiên nhẫn rồi.
"Ừ, ta với đệ cùng xuống, Phương Vy ở lại tùy cơ ứng cứu."
Độc Hành đồng ý rồi cùng Vũ nhảy xuống biển. Lập tức bọn hắn phải kinh hãi vì từ phía đáy biển đang trồi lên một đàn 6 con cá răng đao hung hãn, kích thước của chúng còn phải to hơn một con chó trưởng thành làm Vũ sợ hãi, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: "Chuồn!"
Nhưng Độc Hành thì không, từ trong tay gã bắn tới đàn cá một tia Lôi điện sắc bén, cá chưa thấy chết con nào nhưng người đã phải co giật đầu tiên. Bị đồng đội bóp dái làm Vũ thấy bất lực vô cùng, hắn không muốn trở thành bữa tiệc của bọn cá ăn thịt này đâu huhuhu…
Khi đàn cá sắp đuổi tới, từ trên mặt nước phóng xuống hai chiếc dây thừng của Phương Vy, như chết đuối vớ được cọc, Vũ cùng Độc Hành lập tức nắm lấy và để nàng kéo lên thoát chết trong gang tấc.
"Đồng môn của ta thông minh thật chứ, nước dẫn điện mà vẫn dám sử dụng chiêu đó." Phương Vy sư tỷ mỉa mai làm Độc Hành đỏ mặt xấu hổ, không phải gã liều mà là gã quên rằng nước có thể dẫn điện.
"Không sao đâu sư tỷ, đằng kia cũng có hai em cá vừa nổi lên sau đòn của Đại sư huynh rồi." Vũ mở miệng chữa ngượng cho Độc Hành mặc dù trong lòng đang thầm chửi rủa tám đời nhà gã, tí nữa thì cả hai thằng xác con mẹ nó định rồi.
"Tránh!" Độc Hành quát lên đồng thời đẩy Phương Vy ngã dúi dụi ra đằng sau, vừa rồi chính là một con cá nhảy lên muốn dùng hàm răng sắc nhọn cắn nàng.
"Phù." Phương Vy bây giờ mới thở dài một hơi vì may mắn.
"Tập trung đi sư muội." Độc Hành sốc lại tinh thần cho Phương Vy.
"Một chiêu thức của Chiến Binh cấp 8 từ Đại sư huynh có thể diệt đi 2 con, vậy chúng cũng không có gì đáng sợ lắm." Vũ nói ra suy luận khi nhìn tới đàn cá điên loạn đang ăn thịt chính 2 đồng loại vừa chết ở phía xa xa.
"Đám này khoảng chừng Chiến Binh cấp thấp thôi, nghe sư phụ kể rằng chúng là một loại cá hung ác sống theo bầy đàn, hàm răng sắc nhọn đó là lý do chúng được gọi là cá răng đao, không biết quanh đây còn bao nhiêu con như vậy nữa." Độc Hành nói lại bắn đi một chiêu tới đàn cá, nhưng ở quá xa và có sự đề phòng từ trước, bọn chúng nhanh chóng tách nhau ra không con nào trúng phải.
"Hừ, khó quá, chúng chạy mất rồi." Độc Hành tiếc nuối.
"Để đệ nhảy xuống dụ bọn nó về đây." Vũ hùng hổ cầm kiếm định nhảy xuống liền bị Phương Vy kéo áo lại:
"Nhóc đừng vội, chúng ta hãy tìm lấy một chiếc thuyền ngư dân để ra đó diệt sạch một mẻ."
"Được đấy!"
Trong chốc lát bọn hắn đã mượn được một con thuyền chèo tay khá ổn, nhưng khổ nỗi khi chèo ra lại không nhìn thấy tụi cá đâu nữa.
"Hai người cứ ở trên này, đệ sẽ xuống nước tìm." Vũ nói rồi nhảy xuống nước, hắn muốn xông pha xem bọn này có gì đáng sợ, cầm con dao nhỏ rạch một đường trên tay, máu tươi rỉ ra nhanh chóng thu hút đàn cá ăn thịt bơi tới khiến Vũ cười mỉm, vội vã ngoi lên, hắn gấp rút nói:
"Bọn nó đang tới, hai người cẩn thận khi chúng nó nhảy."
Lập tức từ dưới mặt nước, một đám cá răng đao phóng tới con nào con nấy to tổ bố làm Vũ toát mồ hôi hột, kiếm trong tay hắn vội chém ngang một đường chết tới hai con. Bên cạnh, hai người còn lại oanh tạc xuống nước những tia cuồng phong sấm sét khủng khiếp làm chết hết cả đàn.
"Ngon, vậy là có bữa trưa rồi, lát ta sẽ giúp nhóc nướng cá." Độc Hành liếm mép nhìn tới thành quả.
"Nghe trưởng làng nói chúng còn ăn thịt người rồi đấy, huynh vẫn dám ăn sao?" Phương Vy nhíu mày hỏi.
"Nhưng nhìn nó ngon thế này mà."
Hai người cãi nhau chỉ vì truyện bữa trưa còn Vũ lại ngồi thở dốc vì mệt.
"AAAA…." Cả đám giật mình hét lớn vì con thuyền bỗng chốc bị oanh tạc bởi thứ gì đó đánh ngược từ dưới nước lên, Vũ rơi tõm xuống biển liền sợ vãi cả đái vì đang có một thủy quái khổng lồ ngay chỗ bọn hắn ngồi vừa rồi.