Tại một địa điểm nào đấy trên thế giới
"Hừ…hừ…keng…keng…" Những tiếng thở dốc, tiếng gõ cuốc không ngớt vào lớp băng đá cứng chắc từ một thiếu niên trẻ tuổi.
Trong một u động tối tăm, lạnh giá ở sâu dưới lòng đất, Thiên Hàn giờ đây khổ cực vô cùng, chân hắn bị xích bởi hai sợi xích to lớn gắn vào một quả tạ sắt, tay cầm cuốc liên tục bổ vào tảng băng phía dưới để băng tan rồi lát nữa có thể xúc nó lên chiếc xe chở.
Công việc nặng nề đã đành, hắn thậm chí còn không có gì để mặc ngoài chiếc quần đùi mỏng manh, khắp lưng lẫn ngực hắn là chi chít những vết thương, vết roi như thể bị bạo hành. Thiên Hàn cảm thấy lạnh lắm, sự rét lạnh khiến hắn chỉ muốn chết đi cho xong, cách duy nhất để hắn sưởi ấm cho mình chính là lao động, chỉ có lao động liên tục mới có thể khiến hắn bớt cảm thấy lạnh.
Thiên Hàn chẳng nhớ nổi mình đã ở đây được mấy ngày, hắn chỉ nhớ rằng khi ấy mình thua trận trước tên nam nhân bí ẩn, ăn đấm đau tới mức ngất đi rồi khi tỉnh lại đã ở một cửa động băng giá lạnh lẽo không thấy mặt trời. Trên người hắn khi đó chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi, đeo hai sợi xích khủng bố được gắn vào một quả tạ sắt. Thiên Hàn hoảng loạn vô cùng, hắn vận nội khí để phá xích nhưng nội khí cứ như bị cầm cố lại không thể sử dụng, hắn bèn thử Long hóa cũng không thể phá nổi sợi xích. Hắn khi ấy chỉ biết tuyệt vọng cúi gằm mặt xuống, không biết bản thân còn có thể sống thêm bao lâu.
Chợt có hai tên lực lưỡng da đen cầm roi vào động làm Thiên Hàn thấy chẳng có điềm lành, chúng ném cho hắn một cây cuốc, một cái xẻng và một chiếc xe chở. Mắng chửi bằng thứ ngôn ngữ Thiên Hàn không thể hiểu nổi, một gã khi đó thấy hắn nghe không hiểu liền quất roi vào lưng làm hắn đau điếng, nhục nhã cơ mà không thể đánh lại những tên đô con khổng lồ kia, Thiên Hàn chấp nhận đi xuống dưới động làm việc khổ sai như một nô lệ.
Ở nơi lòng đất sâu hun hút chẳng có gì ngoài băng giá lạnh lẽo, nhiệm vụ mỗi ngày của Thiên Hàn là phải đào rồi chất đầy cho chúng 10 xe băng, nghe có vẻ đơn giản nhưng thực tế chẳng có ngày nào làm việc mà hắn đào nổi yêu cầu, và cứ như vậy hắn lại bị những trận đòn roi đáng sợ. Không phải vì Thiên Hàn vô dụng, không phải vì hắn lười biếng mà là vì hắn đói, hắn đói đến mức không nhớ nổi lần cuối bản thân được ăn cơm là khi nào nữa, mỗi ngày đám da đen chỉ vứt cho hắn một ổ bánh mỳ đóng đá như vứt cho một con thú, thậm chí còn không cho Thiên Hàn được một miếng nước ấm để uống, mỗi khi khát nước hắn đều phải mút lấy những viên băng để sống sót qua ngày, quá khổ cho một kiếp người.
Hắn không hiểu tại sao giáo phái lại vứt bỏ mình, hắn thật sự không hiểu nổi… Nhưng hắn biết mình không có tư cách để trách người ta, chính họ là những người đã nuôi hắn lớn khôn, cho hắn chỗ dựa gấp trăm lần so với rất nhiều đứa trẻ mồ côi ngoài xã hội. Lại càng không thể trách khi mà chính hắn đã đòi hỏi, để rồi thua trận và nhận lấy hậu quả của mình bây giờ.
Thiên Hàn còn nhớ lần cuối cùng bản thân bật khóc là khi chứng kiến cha mẹ mình mất, khi ấy hắn tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ khóc nữa nhưng từ khi tới đây, Thiên Hàn đã khóc rất nhiều lần vì cảm thấy cuộc đời mình quá tệ hại. Khi bình tĩnh hắn lại muốn thoát ra khỏi đây, hắn thử đi thử lại rất nhiều cách để phá xích như dùng cuốc, dùng xe cán qua, dùng đến lần Long hóa cuối cùng trước khi kiệt sức. Nhưng tất cả đều phải chào thua sợi xích quái ác dưới chân.
Có lúc Thiên Hàn nghĩ đến việc tự sát để kết thúc, nhưng mỗi lần muốn hạ cuốc xuống đầu hắn lại nhớ đến mối thù cần báo, nó như cái bóng ma ám ảnh lấy hắn phải đòi lại tất cả những gì đã mất. Vì thế hắn lại có khát vọng sống, khát vọng được trở về thế giới bên ngoài và tung hoành ngang dọc một lần nữa…
…
Hai ngày đã trôi qua, kể từ khi Long Tuấn Kiệt ra khỏi căn hầm
Ánh đèn trần nhà chiếu sáng thẳng mặt khiến hắn dần mở mắt, thở phào mấy hơi rồi mới yên tâm rằng những gì bản thân trải qua chỉ là một cơn ác mộng…
Nhưng khi nhìn xuống cơ thể, Tuấn Kiệt lập tức kinh hãi vì bản thân mình đang được băng bó vải trắng khắp nơi, mỗi cử động nhỏ bé của hắn đều truyền tới một cơn đau ê ẩm và đáng sợ, giờ thì hắn tin chuyện đó không phải giấc mơ rồi, tin chắc rồi…
Còn nhớ lần cuối cùng bản thân "được" ở trong căn hầm địa ngục, Tuấn Kiệt mệt mỏi vô cùng khi hắn nghe thấy tiếng thú vật gầm gừ trong bóng tối, cố gắng mở mắt thật to để quan sát, hắn liền kinh hãi bởi một sinh vật bốn chân dài tới hơn 2 mét vừa xuất hiện dưới ánh đèn mờ ảo…
Cảm thấy sức đã cùng, lực đã kiệt, hắn bò lê lết tới phía ánh đèn để tìm sự cầu cứu với mong muốn con thú dữ kia sẽ không để ý đến hắn. Nhưng làm gì có chuyện hoang đường đó xảy ra, thú vật thấy có sự sống liền xông tới tấn công vào tấm lưng nhầy nhụa khiến Tuấn Kiệt đau điếng, nhưng hắn không từ bỏ, hắn vẫn cố bò tới phía ánh đèn để hướng tới sự sống mong manh.
Một nhát cào lại thêm một nhát gặm vào chân làm Tuấn Kiệt thực sự nổi giận, hắn chuyển từ ý nghĩ bỏ chạy sang ý nghĩ căm thù. Hai tay khua đi khua lại trong bóng tối với lấy chiếc nanh lợn rừng, trực tiếp đâm vào mắt của con thú vật làm nó đau đớn buông lấy chân hắn ra. Chớp thời cơ thứ dữ kia đang bị đau đớn, Tuấn Kiệt dùng hết tất cả sức lực còn lại túm lấy nó mà đấm, hắn đấm như để giải tỏa hết khổ sở mà mình phải chịu đựng lên con vật "đáng thương"…
Chẳng biết thêm bao nhiêu lâu đã trải qua, Tuấn Kiệt khi không còn thấy loài vật kia chống trả thì hắn mới chịu buông tha. Chính bản thân hắn sau đó cũng phải bất tỉnh vì không thể chịu đựng được nữa.
Đang nghiền ngẫm lại sự đời, bất chợt cánh cửa phòng mở ra làm Tuấn Kiệt trở về với thực tại, một gã bác sĩ và một y tá xuất hiện và nói rằng hắn đã về Long cung, phải nghỉ ngơi tạm thời một vài hôm chờ đợi một người có Sinh Mệnh lực từ đất liền xuống trị thương cho hắn.
Gã bác sĩ dặn dò vài câu rồi để lại cho Tuấn Kiệt đồ ăn và thức uống, nếu cần hãy bảo y tá vào đút cho hắn ăn. Nhưng hắn đuổi hết ra ngoài, vì nhắc tới ăn uống hắn lại cảm thấy ớn, cảm thấy kinh tởm vô cùng về món ăn mấy hôm trước, hắn chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Đến ngày thứ 4 trên giường, Tuấn Kiệt cảm thấy ngứa ngáy kinh khủng khiếp vì không được vận động, hắn như muốn phát điên khi phải ngóng chờ từng ngày, chờ người có Sinh Mệnh lực tới giúp hắn mau chóng khỏe mạnh.
Hôm nay là ngày thứ 6 Tuấn Kiệt làm bệnh nhân, khi tỉnh dậy bụng hắn quặn đau vì đang…đói, hắn muốn được ăn chút gì đó sau gần một tuần tuyệt thực nhưng với sự què quặt này thì hắn không thể tự làm nổi. Hắn muốn nhờ trợ giúp nhưng hắn cảm thấy rất ngại, ngại gái vì y tá trực hắn hôm nay lại là một nữ nhân xinh đẹp. Sự xinh đẹp ngoan hiền khác hẳn với những cô gái lẳng lơ hay câu dẫn hắn như mọi khi.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, cuối cùng chiếc bụng Tuấn Kiệt đã chiến thắng làm hắn buộc phải mở lời:
"Chị y tá, em cần trợ giúp."
Nữ y tá xinh đẹp nghe thấy tiếng gọi, nàng đến bên cạnh hắn rồi hỏi:
"Long công tử có việc gì cần tiểu nữ ạ?" Tuy hơn hắn 2 tuổi nhưng nàng vẫn xưng tiểu nữ với Tuấn Kiệt làm hắn đỏ mặt ngượng ngùng.
"Chị…lấy giúp em chiếc bánh mì, mà đừng gọi em theo lễ nghi như thế, cứ xưng hô bình thường là được." Tuấn Kiệt ấp úng trả lời.
"Công tử đừng nói như thế, đó là bổn phận của tiểu nữ phải gọi như vậy rồi." Nữ nhân đưa cho hắn chiếc bánh xong trả lời.
Cầm trên tay chiếc bánh mì trứng, Tuấn Kiệt thật muốn tự đút nó vào miệng cơ mà tay hắn không thể làm được. Nhận thấy vị công tử có chút kỳ lạ, nữ y tá liền hỏi hắn:
"Hay để tiểu nữ giúp công tử nha."
Tuấn Kiệt ngượng ngùng gật đầu để nàng ấy đút cho mình ăn, nếu như lúc bình thường, bất cứ ai nhìn thấy vẻ ngoài bóng bẩy, hào nhoáng lẫn quý tộc của hắn đều sẽ cho rằng Tuấn Kiệt là kẻ đào hoa, lắm người yêu kẻ thích. Nhưng thực chất hắn lại là một tên thiếu niên nhát gái, mà đặc biệt khi tiếp xúc với gái xinh ngoan hiền hắn lại càng nhút nhát ngại ngùng.
"Này, chị có thể…cho em biết tên chị được không?" Tuấn Kiệt hỏi nàng sau khi đã ăn xong, để hỏi được câu này hắn đã lấy hết can đảm của mình ra hỏi rồi đó…
Nữ nhân y tá hơi sửng sốt trong lòng, nàng thắc mắc vô cùng khi mà một vị công tử cao quý lại hỏi tên của một người bình thường như mình, tuy không biết tại sao nhưng nàng vẫn trả lời:
"Tiểu nữ tên Diễm Quỳnh, không biết công tử có chuyện gì?"
"À không không, em hỏi để cảm ơn thôi, cảm ơn chị nha Diễm Quỳnh!" Tuấn Kiệt như giật thót tim khi bị hỏi lý do, chả lẽ lại nói rằng hắn…thích người ta nên mới hỏi.
"Dạ công tử đừng nói như vậy, tiểu nữ chỉ làm việc cần làm thôi, mà công tử có cần giúp gì nữa không ạ?"
"Chắc…không có chuyện gì nữa đâu, có lẽ em sẽ nghỉ ngơi tiếp." Hắn có vẻ tiếc nuối khi trả lời, nhưng không biết nói sao để nàng ở đây với mình nữa.
"Vậy tiểu nữ xin phép, để sự yên tĩnh cho công tử nghỉ ngơi nha." Diễm Quỳnh nói rồi bước ra phía cửa.
"Khoan đã, chị sẽ quay lại đây tiếp chứ?" Tuấn Kiệt bật dậy hỏi mặc cho thân thể hắn đang đau nhức vô cùng. Hắn sợ người ta sẽ một đi không quay lại chỗ này nữa…
"Nếu công tử cần giúp đỡ, tiểu nữ chắc chắn sẽ quay lại!" Nàng tươi cười xinh đẹp trả lời làm trái tim nhỏ bé của tên thiếu niên như nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Mình bị sao thế này?" Tuấn Kiệt tự hỏi sau khi người đẹp đi khuất, lẽ nào hắn thích người ta rồi hay sao?