1 tuần trước - Tại một hòn đảo hoang sơ trên Đại Tây Dương
Long Tuấn Kiệt cùng cha hắn Long Thiên Hùng vừa đặt chân lên hòn đảo này cách đây không lâu, đây là một hòn đảo hoang sơ nằm rất xa văn minh loài người, thật sự xa đến nỗi chẳng có ma nào thèm đoái hoài ngoại trừ một số người có vấn đề thích sống cô đơn, ví dụ như ông lão trước mặt bọn hắn đây, một người già kỳ quái trước kia từng là cao thủ giang hồ nhưng bây giờ đã lui về ở ẩn.
"Thiên Hùng đây, lão còn nhớ ra ta không?" Long Thiên Hùng mở lời chào tới lão già, một ông lão râu tóc bạc phơ phải chống gậy để đi lại cùng với những hình xăm kỳ quái trên người…
"Lão phu đương nhiên biết, ngươi nghĩ hằng ngày ta phải gặp nhiều người lắm hay sao mà không nhớ nổi? Đi vào nhà đi đã." Ông lão kia đáp lại rồi xoay lưng đi về phía căn nhà tranh đơn sơ.
Hai cha con Long tộc cũng đi theo sau, Tuấn Kiệt không dấu nổi tò mò đảo mắt liên tục như để kiếm tìm, để xem cái thứ ông nội hắn gọi là rèn luyện ra sao mà phải "sống không bằng chết."
Vào đến trong nhà, vừa ngồi xuống chưa kịp ấm mông thì ông lão kia đã hỏi trước:
"Lần này tới hẳn là vì thứ đấy?"
"Đúng thưa lão, nhóc nhà ta tới đây vì nó." Long Thiên Hùng trả lời.
"Hai cha con đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Ông nhõi này có khi còn chưa cả tới 18 tuổi đấy!" Ông lão vừa rót nước vừa hỏi, trong mắt lão thì Tuấn Kiệt không khác gì mấy báo thủ ăn chơi nghịch ngợm, lão hỏi vì sợ hắn không thể chịu nổi khổ cực.
"Cháu đã suy nghĩ kỹ thưa ông." Tuấn Kiệt ngay lập tức trả lời làm ông lão có hơi bất ngờ.
Một lát sau, ông lão dẫn hai cha con tới phía sau căn nhà để đứng trước một nắp hầm thông xuống lòng đất. Khoảnh khắc ông lão mở cửa nắp hầm khiến Tuấn Kiệt run rẩy vì căn hầm này tối tăm không có lấy một tia ánh sáng, đã vậy còn tỏa ra cái khí tức lạnh lẽo làm hắn cảm tưởng cứ như địa ngục.
"Nghĩ thật kỹ đi Kiệt nhi, lần rèn luyện này có thể ngươi sẽ phải chết nếu không đủ sự kiêu ngạo của loài rồng, kiêu ngạo ta nói là sự kiêu ngạo đối diện mọi khó khăn và thử thách, kiêu ngạo không chịu đầu hàng hiểm nguy." Long Thiên Hùng nhìn con mình rồi nói.
Tuấn Kiệt im lặng suy nghĩ, hắn nghe đến việc phải chết cũng cảm thấy sợ lắm, hắn còn chưa kiếm được người yêu nha.
Hai người còn lại yên lặng đợi Tuấn Kiệt lên tiếng, nếu hắn không chấp nhận cũng chẳng sao cả, cuộc đời của hắn thì hắn có quyền quyết định.
Tuấn Kiệt tự dưng nghĩ lại tới lý do hắn đến đây, cũng chỉ vì hắn muốn bản thân mạnh mẽ hơn, hắn muốn vượt mặt thằng em họ, hắn siết thật chặt nắm đấm mở miệng:
"Con quyết tâm rồi cha, nếu đã đến đây mà tay không trở về thì thật sự nhục nhã lắm."
"Được rồi, hãy nhớ thật kỹ lý do mình tới đây để làm gì, đưa cha nhẫn không gian của con đi."
Tuấn Kiệt tháo nhẫn đưa cha hắn, lúc này ông lão mới lên tiếng:
"Nếu cảm thấy bản thân sắp phải chết, hãy phá nát thứ ánh sáng trên tường và bọn ta sẽ ngay lập tức cứu ngươi, còn ngay cả điều đó ngươi cũng không thể làm nổi thì lão phu rất lấy làm tiếc…"
Ông lão nói xong liền đá đít Tuấn Kiệt vào trong làm hắn sửng sốt, nhưng tới khi hoàn hồn trở lại thì nắp hầm đã đóng chặt. Bên trong căn hầm chỉ toàn là một màu đen ghê rợn, phía tường bên cạnh hắn còn có một chiếc đèn phát sáng rất yếu, yếu đến nỗi nó phát sáng chỉ để người khác nhìn thấy mỗi nó mà thôi.
Chợt Tuấn Kiệt cảm thấy lạnh sống lưng vì tiếng bước chân, hắn còn run rẩy hơn nữa vì khí công của mình…không thể sử dụng…
…
Khoảng thời gian tiếp theo với Long Tuấn Kiệt như một cơn ác mộng, ở ngày đầu tiên khi hắn vừa mới nhập cuộc đã có 2 con sói rừng hung ác tới cắn xé, do không thể nhìn thấy chúng, hắn chỉ có thể nghe từng tiếng bước chân để đoán vị trí cơ mà cũng chẳng ăn thua vì chúng quá nhanh. Hắn bị cắn xé, bị cào liên tục vào người và chỉ có thể đấm đá loạn xạ để chống lại, tuy bị thương kha khá nhưng sự sung sức và háu thắng của Tuấn Kiệt cuối cùng cũng chiến thắng loài sói hung ác. Muốn dùng tới Long hóa cơ mà hắn chưa nắm rõ được cách sinh tồn, muốn để dành cho lúc sắp chết sẽ là một ý kiến hay hơn.
Ngày thứ hai bắt đầu, lần này là một đàn 3 con linh cẩu đói bụng xuất hiện tại căn hầm, thậm chí chúng còn biết cười làm Tuấn Kiệt có hơi lạnh người tưởng đó là thứ yêu tinh ma quỷ.
Hắn sau đó mất tới hơn một giờ với thương tích đầy mình, mới có thể miễn cưỡng chiến thắng cơ mà lúc này có một vấn đề phát sinh khi Tuấn Kiệt cảm thấy thật sự rất đói, khát nước, thêm vài tiếng đồng hồ đấu tranh nội tâm thì cuối cùng hắn vẫn phải chọn…ăn thịt sống và uống máu tươi động vật, mới đầu còn cố nuốt trôi được nhưng một lúc sau hắn phải nôn thốc nôn tháo vì mùi vị quá kinh tởm.
…
Ngày thứ 4 kể từ khi Long Tuấn Kiệt bước xuống căn hầm địa ngục, ông lão và cha hắn Long Thiên Hùng đang uống trà đàm đạo phía ngoài sân nhà.
"Còn nhớ cách đây khoảng chừng hai chục năm, khi đó ngươi vẫn còn là một tên thanh niên nghịch ngợm được cha dắt tới đây." Ông lão hồi tưởng lại ký ức.
"Đúng rồi, khi đó trông ta còn nghịch ngợm hơn cả con mình bây giờ, cứ nghĩ khi đó có Long hóa là có thể chấp được tất cả, nhưng khi chiến đấu mới biết hóa ra mình chỉ là thằng nhóc ảo tưởng." Long Thiên Hùng nói.
"Hahahaha… thật là kiêu ngạo mà." Ông lão cười lớn.
"Ta vẫn còn nhớ như in cái cảm giác kinh khủng của ngày thứ tư, khi đó bị một con báo săn vờn như mèo vờn chuột, ta không thể chịu đựng được nữa nên đã phải chọn cầu cứu. Liệu hôm nay vẫn là báo săn chứ?"
"Vẫn không có gì thay đổi đâu thiếu tộc trưởng, sau lợn rừng vẫn sẽ là báo săn, rồi ngày thứ 5, thứ 6 và thứ 7 sẽ lần lượt là sư tử, hổ vằn và cuối cùng là gấu nâu." Ông lão nhún vai nói.
"Đến hôm nay vẫn chưa thấy nó ra tín hiệu, mong là nó vẫn trụ được."
"Con hơn cha là nhà có phúc, hãy tin vào nó."
…
Sang tới ngày thứ 6, thiếu tộc trưởng Long Thiên Hùng đã cực kỳ sốt ruột lúc này đang trực tiếp ngồi đợi phía cửa hầm, chỉ cần con trai mình ra tín hiệu là sẽ xông vào cứu hắn ngay.
"Ta thật sự thấy hối hận khi để nó tới đây." Long Thiên Hùng nói với ông lão.
"Nó có Hoàng Kim Long Thể, ta tin chắc rằng phải mạnh mẽ hơn ngươi vài bậc." Ông lão động viên.
Bên trong căn hầm, Long Tuấn Kiệt lúc này trông còn thảm hại hơn cả tù binh chiến tranh, người hắn trừ phần đầu ra đều không còn chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều có những vết cắn đến tận xương tủy, thậm chí bên sườn còn có cả một lỗ thủng ghê rợn vì mấy hôm trước hắn không may bị lợn rừng húc trúng.
Hôm nay hắn là "thức ăn" của một con hổ vằn trưởng thành, sau khi ăn hai nhát cào đau điếng và nhận ra bản thân không thể nào chống trả được nữa, Tuấn Kiệt quyết định sử dụng Long hóa rồi quần nhau với nó cả tiếng đồng hồ, cuối cùng một người một hổ nằm đè lên nhau và hắn là kẻ duy nhất chiến thắng cơ mà là thắng thảm.
"Không được từ bỏ." Tuấn Kiệt tự nhủ trong lòng, hắn đã rất nhiều lần muốn phát tín hiệu cầu cứu nhưng khi nghĩ tới sự yếu kém của bản thân, hắn lại không thể làm được, hắn muốn chứng minh với ông nội, với cha và với Long Thiên Hàn rằng mình không phải hạng nhu nhược, hạng sợ chết. Tuấn Kiệt không biết khi nào mới kết thúc cuộc chơi kinh khủng này, nhưng hắn vẫn còn chút lòng tin hắn có thể vượt được con quái vật tiếp theo.
…
Ngày thứ 7, ngày cuối cùng trong căn hầm địa ngục
Long Thiên Hùng cùng ông lão đã không thể nào bình tĩnh được nữa, họ quyết định đạp tung cửa hầm để tiến vào trong ứng cứu, ngay khoảnh khắc bước vào bên trong, vị thiếu tộc trưởng Long tộc lập tức nôn mửa vì mùi máu tanh hôi nồng nặc khắp nơi, chân đi tới đâu đều dẫm phải máu thịt, xương xẩu tới đó cứ như ông ta đang bước vào chốn địa ngục trần gian.
Ông lão già nua như đã quá quen với sự việc này, lập tức lấy một chiếc đèn ra soi sáng liền thấy tên thiếu niên Long Tuấn Kiệt đang nằm sấp trên thân gấu khổng lồ, hai tay cùng miệng hắn gặm sâu vào chiếc cổ con gấu nâu, tấm lưng hắn cùng hai chân rách nát đến mức lão tin nó không còn được gọi là vết thương nữa rồi…
"Hắn còn thở, mau cõng hắn lên trên." Ông lão quát Long Thiên Hùng còn đang ngơ ngác sau khi kiểm tra thấy hơi thở thoi thóp của Tuấn Kiệt.