Chương 126: Dung nhập xác thịt

Thanh Tâm ngẩng đầu lên thấy cha mình, hắn lập tức gào thét:

"GIÚP CON!"

Gia chủ Diệp Lục bừng tỉnh, chạy tới chiếc bàn cầm lên chai dược liệu màu tím rồi ném cho Thanh Tâm, hắn vội vã nuốt xuống ừng ực như chết khát làm Diệp Lục lo lắng vô cùng, nó chính là thứ nước được nấu từ một nửa củ Tử Sâm mà ông ta đã thức đêm thức hôm nấu cho hắn uống. Công dụng được Venom tìm ra của Tử Sâm đó là giữ cho máu thịt không bị xung đột, phân hủy hay để lại di chứng trong quá trình dung nhập xác thịt.

Không có thời gian rảnh, Diệp Lục chạy tới đổ đi thùng nước, dùng nội khí Phong hệ nhấc bổng thằng con trai vào trong đó đồng thời tạo thêm một lớp màng bảo vệ, tránh cho việc Thanh Tâm bộc phát sức mạnh làm chết vô ích những người xung quanh.

Cảm thấy mọi điều kiện đã ổn định, Thanh Tâm trực tiếp vận dụng Bá Vương Tử Hỏa khí để hại lấy chính mình:

"PHANH!" Lớp da của Thanh Tâm hết thảy từ trên xuống dưới đều bị Hỏa khí bức cho nổ tung, máu huyết cứ vậy tuôn chảy đáng sợ vô cùng…

Gia chủ Diệp Lục không dám lơ đãng, ông ta đổ hết sạch dung dịch trong lọ chứa Venom vào vị trí của Thanh Tâm, đổ thêm một chai Tử Sâm xuống thùng rồi thầm cầu nguyện mọi chuyện vẫn tốt đẹp, ông ta chỉ có mỗi một thằng quý tử thôi đấy.

Venom trong chiếc thùng biết Thanh Tâm đã sắp chết, nó vội vàng hấp thụ lại hết tất cả dung dịch tinh huyết lẫn nước Tử Sâm trong thùng, rồi mất thêm vài giây cấp tốc bao bọc hắn lại thành một cái kén đen thui, lúc này chính là lúc mà "bọn hắn" cần được cứu nhất…

"OÀNH!" Chiếc thùng nổ tung thành hàng trăm hàng ngàn mảnh, tiếng nổ là tín hiệu ra dấu để Venom cầu cứu trước khi cả hắn lẫn Thanh Tâm chìm vào hôn mê sâu bên trong chiếc kén. Khoảnh khắc này chính là lúc "bọn hắn" rất cần một lượng lớn Sinh Mệnh lực, thuốc bổ cùng tinh huyết để tiến hành quá trình "tổ hợp thân thể"...

"CỨU HẮN!" Gia chủ Diệp Lục nhanh chóng quát lên, lập tức cả đám y tá nháo nhào bu lại truyền máu và thuốc bổ cho cái kén, gã bác sĩ duy nhất căng thẳng truyền tới Sinh Mệnh lực chữa thương cho "bọn hắn" nhiều nhất có thể, nhưng nhìn ngoài cũng biết chẳng thấm vào đâu vì cảnh giới của gã cũng chỉ là một cấp Chiến Binh nhỏ bé.

Nói về gã bác sĩ này, Diệp gia đã phải dùng kha khá tài nguyên cùng mối quan hệ rộng lớn để rước gã từ ngoài Bắc bộ vào tận trong đây, gia chủ Diệp Lục có hơi thất vọng khi thấy khả năng chữa thương của gã chẳng thấm là bao, nhưng tự nhủ dù sao méo mó có hơn không, được voi còn đòi tiên cái gì nữa.

Một lúc lâu sau, khi cảm thấy cái kén đã có chút ổn định, gã bác sĩ lúc này mới dám mở miệng lên tiếng:

"Thưa ngài, Diệp công tử đã vượt qua cơn nguy kịch." Dứt lời cũng là khi gã gục xuống vì kiệt sức.

"Tốt rồi, các người đỡ lấy hắn rồi đi ra ngoài đi." Gia chủ Diệp Lục gật đầu hài lòng, ông ta sau đó ra cửa hạ lệnh:

"Đem thứ đó vào đây."

Đám người hầu nghe lệnh, lập tức khiêng vào mật thất một chiếc tủ kính cao lớn với thiết kế dây ống chằng chịt bên trong. Đây là sản phẩm mà Diệp Thanh Tâm đã đặt hàng cấp tốc từ Thương Long Hội bằng một cái giá không hề nhỏ chút nào.

Tiếp theo sau đó lại có thêm đám người hầu đưa tới một thùng thuốc nóng hổi, tỏa ra mùi thảo dược thơm ngát đủ khiến cho tất thảy đại sảnh vừa mới ngửi thôi, đã cảm thấy cơ thể thư thái khỏe mạnh hơn vài phần rồi.

"Ngũ trưởng lão, phiền ngài một chút rồi." Gia chủ Diệp Lục hướng tới một lão già lên tiếng, gần như biết trước phải làm gì, lão phóng xuất ra chút Hàn khí làm nguội thùng thảo dược như thể chuyện rất đơn giản.

"Cảm ơn ngài, các vị ở đây có ai muốn vào nhìn hắn một chút chứ?" Diệp Lục hướng tới đám trưởng lão còn lại mời hỏi, rất nhanh chóng bọn họ cũng bước đi theo gia chủ vì sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.

Nhìn chiếc kén đen ở giữa phòng mà đám người trưởng lão bất ngờ không thôi, Đại trưởng lão không dấu được tò mò, lão ta liền hỏi:

"Diệp Lục, hắn vẫn còn là người chứ?"

"Đương nhiên là vậy thưa cậu, nhưng mà chuyến này con cũng không rõ khi nào hắn mới tỉnh dậy đây." Gia chủ Diệp Lục trả lời.

Thấy Đại trưởng lão không nói gì thêm và mấy người khác cũng chỉ trố mắt ra nhìn, Diệp Lục mở ra cánh cửa tủ kính và dùng Phong khí điều khiển đặt chiếc kén vào bên trong, cẩn thận nối một số đường ống cung cấp dưỡng khí cho nó. Xong xuôi ông ta đổ thứ nước thảo dược lấp đầy chiếc tủ kính và lặng người ngắm nhìn…

Cảm thấy đã không còn gì để xem, đám trưởng lão quyết định rủ nhau bỏ ra ngoài cho hai cha con người ta có thời gian riêng tư…

Bất chợt Diệp Lục bật khóc, ông ta nhớ tới cha mẹ mình, nhớ tới người vợ quá cố của mình hay còn là mẹ ruột của Diệp Thanh Tâm…

20 năm trước, tại vùng Nam Trung bộ của đất nước

Diệp Lục khi đó mới chỉ là một cậu thanh niên 18 mới lớn, do ở gia tộc nghịch phá đủ đường, gia chủ Diệp gia khi đó là Diệp Tĩnh cha hắn đã bắt hắn nhập ngũ phục vụ quân đội. Để chứng tỏ bản thân mình không phải dạng tệ hại báo thủ, cậu thanh niên Diệp Lục bằng tư chất trời ban cùng trí thông minh hơn người, đã đột phá được cấp Chiến Tướng ở tuổi 20 trong vòng chưa tới hai năm làm lính.

Chưa dừng lại ở đó, cậu thanh niên Diệp Lục còn lập nhiều chiến công vang dội trên chiến trường, danh tiếng của người lính tuổi đôi mươi vang rất xa trong khắp các tỉnh miền Trung thời bấy giờ. Đương nhiên với tài năng của mình, cậu dễ dàng được con gái cưng của Đại Úy đơn vị để ý và thầm thích, Diệp Lục biết điều đó và cậu cũng đáp trả lại tình cảm mãnh liệt, hai người yêu nhau tạo nên câu chuyện ngôn tình thật đẹp biết bao.

Đẹp trai, tài giỏi và thông minh, Diệp Lục đương nhiên được vị Đại Úy kia yêu quý hết mực và gả con gái cho cậu khi nàng vừa tròn 18, cặp uyên ương khi đó đã danh chính ngôn thuận tới với nhau, dường như đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời mà họ có được…

2 năm sau…

Diệp Lục lúc này đã trở thành gã đàn ông chín chắn ở tuổi 22, bốn năm nhập ngũ nhờ sự nâng đỡ của cha vợ cùng tài năng không có gì phải bàn cãi, hắn được thăng tới cấp bậc Trung Úy và đồng thời được nắm quyền chỉ huy một Trung đội, cũng khá là mỹ mãn đấy chứ…

Chưa hết tin vui, Diệp Lục còn hạnh phúc hơn khi người vợ trẻ của mình đã hạ sinh cho hắn một bé trai bụ bẫm, sung sướng bồng con trên tay, hắn quyết định đặt tên cho nó là Diệp Thanh Tâm, với mong muốn rằng con trai mình sau này sẽ trở thành một người đàn ông với trái tim tốt lành, trong sạch và chân thành.

Thời gian hạnh phúc chẳng được bao lâu, còn chưa tới một năm sau, một dịch bệnh bùng phát tại các tỉnh Trung bộ khiến bất cứ ai nhiễm phải đều sẽ mau chóng chết đi và trở thành xác sống vô hồn, quái dị ở chỗ là, những xác sống này không phải vô tri vô giác mà chúng cứ như có ký sinh điều khiển, sẽ tấn công bất kỳ sinh vật sống nào chúng nhìn thấy để lây nhiễm dịch bệnh.

Diệp Lục khi đó được cấp trên cử đi tới vùng bên cạnh để tiêu diệt xác sống, hắn dẫn theo Trung đội của mình lên đường và đã thành công diệt sạch dịch bệnh trong vòng hai ngày ngắn gọn. Trở về nhà cha vợ với chiến công đầy hiển hách, hắn bước vào nhà như thường lệ để thăm đứa con trai Thanh Tâm bé bỏng, nhưng hôm nay mọi thứ thật kỳ lạ khi mà hắn chẳng nhìn thấy người vợ mình đâu…

"Đức Minh, chị gái của em đâu?" Diệp Lục hỏi người em trai vợ mới lên 10 tuổi.

"Chị ấy có nói là đi ra ngoài chợ, nên nhờ em trông Thanh Tâm một lát, cơ mà mãi chẳng thấy chị về." Đức Minh ngây ngô trả lời làm Diệp Lục hoài nghi có chuyện chẳng lành, hắn nhíu mày hỏi lại:

"Hôm nay cha có về qua nhà không em?"

"Dạ không ạ!"

"Giúp anh trông cháu một lát nha, anh đi tìm mẹ nó." Diệp Lục nói rồi ôm tạm biệt đứa con trai. Hắn ra khỏi nhà và tiến bước thật nhanh đi tìm vợ mình.

Vài phút sau, ở trong trung tâm phiên chợ là cảnh tượng mà Diệp Lục không thể nào tin vào mắt mình, một toán dân thường đã bị nhiễm bệnh và đang bị quân đội trói chặt không thể nào nhúc nhích. Gã Trung Úy trẻ tuổi xin đường tiến vào trong xem xét, nơi đang có vị Đại Úy cha vợ hắn cũng đang ở đây điều khiển tình hình…

Diệp Lục ngay lập tức kinh hãi khi nhìn thấy vợ hắn cũng đang bị trói như bao người, nàng lúc này đã biến thành xác sống và điên cuồng gào thét không thôi. Điều này khiến tim hắn đau nhói vô cùng, nước mắt từ sớm đã dàn dụa không thể kiểm soát…

"Diệp Lục, sao ngươi lại tới đây?" Người cha vợ liền tiến tới bên cạnh chất vấn khi thấy hắn, nét mặt ông ta lạnh lùng nghiêm chỉnh nhưng đôi mắt lại đỏ hoe như máu…

"Cha nói đi, tại sao?" Diệp Lục cay đắng hỏi vị Đại Úy.

"Ta rất tiếc." Vị Đại Úy nói xong liền tặng cho Diệp Lục một đấm thô bạo khiến hắn bất tỉnh ngay tại chỗ, ông ta lớn giọng hạ lệnh:

"Các người anh em, hãy giúp ta lần này."

Nói xong, vị Đại Úy vác con rể ông ta bỏ đi trong hàng trăm ánh mắt xót xa của đám người nơi đó, ai cũng có thể nhìn thấy trái tim ông ta như đã tan nát từ lâu rồi, sự vô tình đó chỉ là đang cố gắng giả vờ mà thôi…

"Tuân lệnh!"

Sau sự kiện bi thương đó, Diệp Lục từ một vị Trung Úy hiền lành giỏi giang đã trở thành người điên mất trí sau cái chết của vợ. Quân đội thương tình hoàn cảnh nên đã cho hắn xuất ngũ sớm một năm, cha mẹ vợ sau đó cũng đưa hắn cùng con trai trở về Diệp gia để phía đằng nội tiện đường chăm lo.

Gia chủ Diệp Tĩnh khi ấy nhìn thấy đứa con trai tài hoa bị thành như vậy, ông đã không thể chịu đựng nổi cú sốc và đột quỵ khi mới qua tuổi 52, sau đó lại không may mắn mắc phải một căn bệnh lạ và ra đi mãi mãi…