Chương 125: Thống khổ

5 ngày sau - Tại Diệp gia trang, Sài Gòn

"Thanh Tâm, nhìn xem còn thiếu gì nữa không?" Gia chủ Diệp Lục đưa con trai vào một mật thất, nơi đã sẵn sàng tất cả mọi thứ mà hắn yêu cầu.

"Khá ổn rồi thưa cha, à cho con hỏi vị bác sĩ và những y tá kia sắp đến rồi chứ?" Diệp Thanh Tâm sau khi đảo mắt một lượt quanh gian phòng mới lên tiếng đáp lại.

"Đang đợi kiểm tra ở vòng ngoài rồi, khoảng vài phút nữa họ sẽ tới chỗ này." Diệp Lục trả lời.

"Vậy là tốt rồi thưa cha, bảo họ cứ đợi con ở ngoài đó, phải chờ cho tới khi con gọi, còn không thì không một ai được phép vào cha nhé." Thanh Tâm dặn dò.

"Được rồi, có gì nguy hiểm phải gọi ta liền." Gia chủ Diệp Lục cảm thấy đã không còn vướng bận, ông ta đi ra ngoài mật thất để ngồi chờ ngoài đại sảnh cùng hội đồng trưởng lão.

"Đương nhiên thưa cha!" Thanh Tâm gật đầu sau đó kéo lại tấm rèm cửa, một tuần chuẩn bị "dinh dưỡng" đã xong, giờ đã tới lúc hắn phải "gieo trồng" "hạt giống" này rồi...

"Ngươi sợ đau chứ?" Venom hiện ra và hỏi.

"Có, đau là một loại cảm giác khổ cực vô cùng." Thanh Tâm trả lời không cần suy nghĩ, Venom với hắn đã gần như là tri kỷ, chẳng có gì phải ngại.

"Vẫn dám làm chứ? Bây giờ ngươi rút lại ý định cũng chẳng sao cả." Venom lại tiếp tục hỏi.

"Sao ngươi lại hỏi như thế? Để có sức mạnh, cho dù có phải thống khổ thế nào ta cũng vẫn sẽ làm." Thanh Tâm nhún vai đáp lại.

"Được, chuẩn bị…" Venom tách ra, chui thẳng vào một chiếc lọ thủy tinh trong tay ký chủ.

"Phù…" Hít thở một hơi thật sâu đặt chiếc lọ chứa Venom sang bên, Thanh Tâm bước tới một chiếc bàn gần đó chứa một vài ống tiêm thảo dược.

"Đầu tiên là lọ màu lam này!" Hắn cầm lên ống tiêm đầu tiên, trực tiếp chích nó vào tay, lượng dung dịch dần được hắn bơm cạn…

"Đm cái cảm giác này, thật là mát lạnh." Sự lạnh lẽo của dung dịch khiến hắn phải chửi thề, cơ thể hắn tựa như rơi xuống biển băng, tệ hại vô cùng.

"Tiếp theo." Thanh Tâm sau một vài phút điều hòa lại thân nhiệt bằng Bá Vương Tử Hỏa khí, hắn cầm ống tiêm thứ hai có màu đỏ đâm thẳng vào cánh tay mình.

"Ahhh…" Hắn khẽ giật mình thốt lên bởi dung dịch này thật sự rất nóng, sau khi ống tiêm bị rút cạn, hắn lập tức cảm thấy nóng rát vô cùng.

Thanh Tâm vùng vẫy kịch liệt, đồng thời làn da của hắn dần chuyển sang màu đỏ quỷ dị, mồ hôi trong người toát ra như suối, toàn bộ nước trong cơ thể hắn như muốn bốc hơi. Người tu luyện Hỏa hệ cũng không thể tránh khỏi cái nóng điên cuồng.

"Bùm." Nhanh chóng nhảy vào thùng nước thảo dược đã được chuẩn bị trước đó, sự mát lạnh nhanh chóng xoa dịu cơn nóng của hắn đi rất nhiều lần, vùi đầu xuống dòng nước, hắn tham lam uống lấy một lượng lớn để bù lại sự ổn định cho thân thể, màu da cũng dần dần chuyển lại bình thường.

"Vẫn còn, 3 cái nữa…" Thanh Tâm mệt mỏi nhìn tới những ống tiêm trên bàn, hắn đứng dậy lấy một ống màu lục ra trực tiếp đổ vào bình chứa Venom rồi mặc xác nó ngâm mình ở đấy, đó là dung dịch tẩy rửa cần thiết trước khi dung nhập xác thịt.

"Hừ…" Hắn hừ lạnh một cái rồi nhảy xuống nước, nhét chiếc giẻ vào miệng rồi điên cuồng cắm cả hai ống tiêm cuối cùng vào bắp tay bất chấp hậu quả.

Rất nhanh cơ thể Thanh Tâm như bị hàng ngàn con côn trùng cắn phá, ngứa ngáy vô cùng mà hắn không thể nào gãi cho hết được. Không thể ngừng tự cắn vào chiếc giẻ như để cắn lưỡi tự sát, sự khó chịu này khiến hắn chỉ muốn chết đi cho xong.

Cơn ngứa còn chưa dứt thì loại dung dịch thứ hai đã phát huy cảm giác tê liệt, cơ thể Thanh Tâm cứ co giật liên hồi như bị điện giật, đến lần tra tấn này bản thân chính thức đầu hàng vì không thể chịu đựng nổi, hắn ngất đi trong sự thống khổ.

Sau vài phút ngâm mình trong thùng nước mát lạnh, Thanh Tâm mệt mỏi mở ra đôi mắt lờ đờ của mình, không thể ngờ nổi bản thân vẫn sống sót qua những lần tự tra tấn dã man. Thuốc đắng dã tật, 4 lọ dung dịch có vẻ biến thái đó thực chất là những liều thảo dược cực bổ, có tác dụng bảo vệ da thịt, máu huyết, lẫn lục phủ ngũ tạng của hắn khỏi dược lực điên cuồng của mấy củ sâm ngàn năm.

Thanh Tâm nhảy ra khỏi thùng nước, tiến về một cái bàn khác cầm lên chai dược liệu với thành phần chính được nấu từ mười củ nhân sâm ngàn năm, mở miệng nắp chai và tu một ngụm lớn như đồ uống giải khát mà không có chút trở ngại, nếu không có những liều tiêm thống khổ kia, chắc chắn cổ hắn sẽ cháy khi nuốt xuống những giọt nhân sâm đầu tiên rồi.

"Aaaaaaaaaaaaaa…" Đau đớn, đau đớn đến tột đỉnh khiến Thanh Tâm không thể không hét lên, dược liệu mạnh mẽ trùng kích da thịt làm làn da hắn không chịu nổi mà nứt ra, máu tươi cứ thế rỉ ra bên ngoài khiến hắn trông thật sự rất đáng sợ.

"Aaaaaaaaaaaaaa…" Cố gắng, cố gắng, Thanh Tâm tự nhủ nếu chút ít đau đớn này hắn còn không chịu nổi, thì làm sao hắn có thể sánh được với Long Thiên Hàn cùng Trần Tuấn Vũ? Hắn có xuất phát điểm chỉ là một Nhân tộc, cho nên hắn phải cố gắng gấp ngàn lần, gấp vạn lần nếu hắn không muốn bản thân bị người khác bỏ xa…

Tiếng gào thét của Thanh Tâm khiến đám người bên ngoài đại sảnh lạnh hết cả sống lưng, gia chủ Diệp Lục lo lắng tới máu huyết sôi trào, ông ta cố gắng vểnh cái tai lên thật to để mà lắng nghe, để nghe thật rõ tiếng hét nhỡ đâu con trai của mình có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải do Thanh Tâm dặn dò bảy bảy bốn chín lần, có khi ông ta đã xông vào ứng cứu hắn từ những tiếng hét đầu tiên rồi.

Các trưởng lão bên cạnh thì toát hết mồ hôi vì nể sợ, vì tâm phục khẩu phục, hắn còn quá trẻ nhưng lại dám thử thách bản thân, dám chịu đựng thống khổ đau đớn đến như vậy, đổi lại là bọn họ thì không thể nào làm được, nếu có đống kho báu từ Hoàng Lăng Thái Thiên chắc chắn họ sẽ chọn một cuộc sống an nhàn. Hàng ngày hưởng thụ rượu quý đồ ngon, khoái lạc tột đỉnh cùng những mỹ nữ cực phẩm trong thiên hạ, như vậy là hoàn hảo một kiếp người rồi, cứ phải mạnh mẽ rồi chém giết làm gì cho đau khổ, lỡ đùng cái chết đi lúc nào lại chẳng ai hay.

Đám người Y thuật dù chưa thấy bệnh nhân cũng đã đổ ra mồ hôi lấm tấm rồi, họ biết lát nữa nếu có gì sai sót xảy ra thì tính mạng họ sẽ kết thúc tại chỗ ngay lập tức, Diệp gia không phải là những người bình thường hàng ngày phải cầu xin, nịnh nọt bản thân họ bằng những phong bì quà cáp mà sẵn sàng hái đầu họ bất cứ lúc nào. Đổi lại nếu họ giúp đại công tử họ Diệp này hoàn thành mục tiêu, tiền tài lẫn sự nghiệp một bước lên mây không cần phải nghĩ, thế nên họ vẫn chọn đánh cược vì bản thân, vì gia đình phía sau lưng mình…

"Hộc…hộc…" Thanh Tâm tham lam hít thở từng đợt không khí như kẻ sắp chết ngạt, cái cảm giác tưởng chừng như dạo chơi Quỷ Môn Quan cuối cùng cũng đã kết thúc, da thịt hắn đã thôi không rạn nứt, cảm thấy cơ thể đã đủ sức chịu đựng cho quá trình tiếp theo, hắn hét lớn:

"CHAAAAAAAAAAAA…"

"ĐCM NHANH LÊN!" Gia chủ Diệp Lục căng thẳng chửi lớn khi nghe thấy tiếng con trai gọi, lập tức ông ta chạy thẳng vào mật thất, theo sau là đội ngũ Y thuật gồm một bác sĩ Sinh Mệnh lực và mười người y tá với vẻ mặt áp lực vô cùng.

Ở chính giữa mật thất là cảnh tượng ghê rợn làm gia chủ Diệp Lục sững sờ khi Thanh Tâm đang gục ngã trên vũng máu dưới sàn, khắp cơ thể hắn là những đường rạn nứt đáng sợ kinh khủng khiếp.