Chương 124: Quyết đấu

Mười phút sau, Kim Tinh giáo chủ bước vào đại sảnh cùng hội đồng trưởng lão làm Thiên Hàn bất ngờ, tuy họ nhìn thấy hắn quỳ gối nhưng có vẻ chẳng ai lấy làm chuyện lạ, mỗi người xếp một ghế xung quanh đại sảnh tạo thành hình chữ nhật bao bọc lấy chính hắn đang quỳ ngơ ngác ở giữa.

"Giáo chủ, các vị trưởng lão…" Thiên Hàn mở miệng tính nói gì đó cơ mà lão sư phụ hắn đã đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng:

"Giáo chủ đang có chuyện không vui, tốt nhất ngươi nên ở im đó."

"Kết trận!" Kim Tinh giáo chủ hô vang đồng thời hai ngón tay đưa ra phía trước vẽ lấy những hình thù quái dị làm hắn bối rối, ở khắp bốn phương tám hướng còn lại, các vị trưởng lão cũng đang làm điều tương tự như giáo chủ.

"Nhất!"

"Nhị!"

…"Thập Nhất!"...

"Thập Lục!"

Với sự giúp sức của mười sáu vị trưởng lão sau vài chục giây ngắn ngủi, trận pháp cuối cùng đã hoàn thành dưới chân mỗi người một hình thù kỳ quái, chúng kết nối với nhau tạo thành một đường băng ánh sáng nhàn nhạt trải dài bao bọc lấy hết hình chữ nhật, đúng lúc này cánh cửa đại sảnh hé mở làm Thiên Hàn nhíu mày lo ngại…

"Bịch…bịch…" Kẻ vừa xuất hiện là một tên đàn ông cao lớn không rõ tuổi tác bận một thân y phục màu lam cũ kỹ, đội chiếc nón lá giản dị đồng thời đeo trước mặt một cái mặt nạ bằng sắt, kẻ này chẳng nói chẳng rằng bước thẳng vào trận pháp nhìn xuống Thiên Hàn với khí thế chẳng mấy thiện lành tốt đẹp.

"Đứng dậy mau, nếu ngươi thực sự muốn chứng tỏ bản thân." Kim Tinh giáo chủ đánh tiếng làm Thiên Hàn sực tỉnh, hắn đứng dậy thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đối phương, cố gắng hết sức nhớ lại hình như bản thân đã gặp kẻ này ở đâu đó rồi thì phải…

"Để lão phu giới thiệu cho nhanh, hắn là Đại đệ tử của Đại trưởng lão giáo phái chúng ta, rất ít khi về đây nên ngươi có thể sẽ không biết." Kim Tinh giáo chủ mệt mỏi lên tiếng.

"Trận đấu này sẽ định đoạt số phận của ngươi đấy Ngân Long, nếu thắng chắc chắn sẽ được đáp ứng yêu cầu còn nếu thua, từ nay Nhật Nguyệt Giáo không còn là nhà của ngươi nữa rồi." Đại trưởng lão mở miệng nói khiến Thiên Hàn phấn chấn không thôi, tay hắn nắm chặt biểu hiện quyết tâm sắt đá không chút sợ hãi, tuy hắn không biết kẻ địch mình mạnh mẽ tới đâu, nhưng để có cơ hội báo thù thì hắn nguyện chấp nhận hết không hề hối hận…

"Trận pháp này là loại phong ấn khí công mọi sinh vật bên trong vòng sáng, miễn là sinh vật kia yếu sức hơn nó." Một vị trưởng lão đánh tiếng tới phía Thiên Hàn.

"Không được sử dụng vũ khí, không một ai có quyền đầu hàng, đánh đấm vào chỗ hiểm tùy thích, hết!" Kim Tinh giáo chủ nói xong liền cùng các vị trưởng lão ngồi xuống quan chiến.

Thiên Hàn như được cởi xích, hắn đạp thật mạnh một cái lấy đà, chiến ý dâng cao nhảy tới phía đối phương, vẻ mặt hắn lạnh lùng, không kiêu ngạo, không dữ tợn nhưng lại toát ra cái khí thế mạnh mẽ bất chấp tất cả.

Gã nam nhân lạ mặt lựa chọn không đánh, chỉ lùi nhẹ ra sau một bước thong dong né tránh, dường như quyền cước võ nghệ của Thiên Hàn trong mắt gã chỉ là thứ đồ trẻ con không đáng e ngại.

Thiên Hàn vẫn đánh tới, thi triển liên tục mấy đấm tới tất cả điểm yếu trên người đối phương, gần như không biểu hiện ra chút nào là động tác thừa.

"Bịch...bịch…bịch…" Tiếng đánh đấm vang lên khắp đại sảnh, gã nam nhân hoàn toàn không đánh mà chỉ đưa tay ra phòng thủ, trong mắt gã, mỗi lần tung đấm, rung bả vai hay xoay bước chân của Thiên Hàn đều mang tới cho gã một cái nhìn đầy thông tin, Thiên Hàn làm bất cứ điều gì gã đều đọc rành rành như đọc một cuốn sách.

Trong đầu Thiên Hàn lúc này đã ngập tràn hoang mang… Tại sao mỗi ý đồ công kích, mỗi cái bước chân của hắn đều bị đối thủ nắm bắt như biết trước tương lai, để lý giải cho chuyện này, chỉ có một lý do duy nhất đó chính là kẻ địch đã trên cơ hắn hoàn toàn…

Không để Thiên Hàn thất vọng, gã nam nhân tung ra nắm quyền khủng bố…

"Bịchhh…" Quyền của gã tung ngay vào bụng Thiên Hàn khiến hắn đau nhói, vội vàng bật ngược ra sau hai bước, nhãn cầu mở rộng hết cỡ theo dõi nhất cử nhất động của gã nam nhân thập phần nguy hiểm.

Chân gã động, lùi một bước ra sau lấy đà bật tới chỗ Thiên Hàn làm hắn vội vã tránh né sang bên, gã gần như đoán ra hướng tránh liền tung quyền vù vù bay trong gió đánh tới…

Trong tình cảnh chớp nhoáng này, Thiên Hàn vung đấm đáp trả nhưng hiện tại bản thân đang ở tư thế tránh né, hắn rất khó để mà tung ra được cú đấm thuận lợi.

"Rắc!" Quyền chạm quyền làm Thiên Hàn đau nhói nắm tay nhưng cử động hắn không hề chậm trễ, liền cấp tốc vung chỏ tới đối phương còn đang ở tư thế chới với hòng chiếm thế thượng phong.

"Bịch!" Hai đòn chỏ hung ác nhắm thẳng đầu gã nam nhân khiến chiếc nón lá rách toạt, Thiên Hàn không rõ chấn động lên vùng đầu ra sao nhưng khi chuẩn bị đánh tiếp chợt cảm thấy nguy hiểm vô cùng…

"Tiếng xé gió của nắm đấm!" Một ý nghĩ chớp lóe lên trong đầu Thiên Hàn, hắn vội vã lách người né tránh cơ mà không thể kịp.

"Binh!" Một nắm quyền hung ác đấm thẳng mặt Thiên Hàn làm hắn lập tức cảm thấy hai mắt tối sầm, cơn choáng váng cuồn cuộn xông lên não bộ khiến hắn gần như mất quyền điều khiển, hoàn toàn không tự chủ được thân thể liền ngã sõng soài ra đất. Lúc này Thiên Hàn mới nhận ra cái ý nghĩ tiếp tục tấn công vừa rồi nó cực kỳ ngây thơ, sự ngây thơ đó đã vô tình đưa hắn tới gần tầm đánh không thể hợp lý hơn cho gã nam nhân động quyền.

Thiên Hàn gục ngã trên đất suốt gần hai hơi thở mới có thể nhìn rõ trở lại, hắn hoảng loạn vội vã đứng dậy khi thấy gã nam nhân kia tiến tới nhưng nào có cơ hội ngon ăn đến thế…

"Rầm!" Một bàn chân to lớn nhanh nhẹn sút thẳng mặt Thiên Hàn làm đầu hắn đập mạnh vào thành ghế bên rìa sàn đấu. Cơn choáng váng ập tới khiến hắn cảm thấy mọi thứ xảy ra thật tồi tệ, cổ hắn tê cứng không thể động đậy giống như đã gãy, hắn thầm ước đối thủ cho hắn một cơ hội đứng lên, chỉ cần hai giây thôi cũng đủ hạnh phúc rồi.

Như thấu hiểu cơn đau và ý nghĩ của Thiên Hàn, gã nam nhân lùi ra sau hai bước để cho hắn khổ sở đứng dậy với cái cổ biến dạng vặn vẹo, tuy đau đớn là thế nhưng tay hắn vẫn đưa vào thế thủ, chân hắn vẫn đứng vững không hề run sợ. Trận chiến này hắn phải đánh tới khi không còn có thể hít thở mới thôi…

Gã nam nhân đạp một cước xé gió nhắm thẳng đầu Thiên Hàn, hắn biết không thể né liền đưa hai tay lên tạo thành thế thủ vững chắc.

"Rắc!" Một cước dũng mãnh khiến tay phải Thiên Hàn đau điếng, hắn gắng nhịn cơn đau vung tay bên trái phản công nhưng thứ đáp trả hắn lại là một nắm đấm bay tới.

"RẦM!" Thiên Hàn ăn đấm bay thẳng vào đám ghế bên cạnh khiến đám ghế gãy vụn tung tóe, cơn đau nhức nhanh chóng lan ra toàn thân làm hắn mất sạch sức lực chiến đấu.

Chợt thời gian như ngưng đọng xung quanh Thiên Hàn, trong đầu hắn hiện về ký ức đen tối năm xưa, nó như một bóng ma vĩnh hằng ám ảnh lấy hắn…

"Không dựa vào mình, thì dựa vào ai?" Thiên Hàn thở dài trong lòng.

"Đúng rồi, nhất định phải chiến thắng, mày hãy đứng dậy chiến đấu đi!" Thiên Hàn truyền động lực cho chính bản thân hắn, máu huyết trong người hắn lại sôi trào, nắm tay hắn siết lại thật chặt, mắt hắn mở thật to và chầm chậm từng bước đứng lên.

Cơ thể Thiên Hàn bừng sáng lên thứ ánh sáng màu trắng tinh khiết, hắn đang thực hiện Long hóa, hắn không muốn thua, hắn không thể thua…

Long Nhân oai hùng nhìn thẳng gã nam nhân với một ánh mắt hỗn loạn, một nửa hắn cảm thấy thật xấu hổ khi phải dùng tới Long hóa để chiến đấu với địch thủ, có chiến thắng cũng chẳng phải điều gì vẻ vang. Một nửa còn lại của hắn là khao khát chiến thắng, là sự bất chấp tất cả để đạt được mục đích của bản thân, sống sao không hổ thẹn với lòng mình là được.

Gã nam nhân lại không quan tâm quá nhiều tới biến hóa của đối phương, tung ra cú đấm thô bạo làm câu khiêu chiến không thể nào mà thực tế hơn.

Phía bên này Thiên Hàn từ sớm đã đấm ra nắm quyền mạnh nhất từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ của bản thân hắn, nắm đấm rít gào trong gió như mang theo tất cả uất ức hắn phải chịu đựng từ bé cho tới tận bây giờ…

"Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, là gã nam nhân đấm cho nắm tay Thiên Hàn bị cong queo biến dạng khiến hắn đau đớn tới nỗi muốn phát khóc, bỗng chợt mí mắt hắn giật giật liên tục như nhận thấy nguy hiểm, hai chân hắn lập tức lùi bước ra sau né tránh nhưng xem ra không kịp…

"Ầm!"

Gương mặt Thiên Hàn lại trúng một quyền cực mạnh, đầu hắn ngửa hẳn ra sau, hai mắt tối sầm vì chấn động và cảm giác choáng váng còn tệ hại gấp mười lần trước đó đang lũ lượt kéo đến.

"Tại...tại sao…" Thiên Hàn cảm thấy thất vọng về bản thân rất rất nhiều…

"Ầm!"

Nhận thêm một đấm bạo lực khiến Thiên Hàn gục ngã, cảm giác đau đớn nhục nhã lúc này trong hắn như bầu trời sập xuống, hắn đã thua thật rồi, thua thảm rồi…

Thiếu niên lăn ra bất tỉnh, khắp đại sảnh im lặng không hề có lấy bất cứ một âm thanh…

5 giây sau…

"Thập lục vị trưởng lão, hãy giúp ta sắp xếp!" Kim Tinh giáo chủ ra lệnh xong chắp tay bỏ đi.

"Haizzz…" Tiếng thở dài tràn ngập khắp đại sảnh giáo phái…