Chương 122: Huyết thù

Nhật Nguyệt Giáo - Cố Đô Huế

Hai ngày đã trôi qua, Thiên Hàn cảm thấy đầu óc hắn thật rối bời vì phải suy nghĩ quá nhiều đến việc tu luyện. Trong lòng nặng trĩu đến mức cơm hắn cũng chẳng buồn ăn, một đêm cũng không thể ngủ quá hai tiếng đồng hồ. Thử chuyển hóa Hàn khí tới mấy lần nhưng vẫn chỉ có một kết cục đó là lạnh lẽo không thể chịu nổi. Chả lẽ hắn cứ phải bình bình thế này cho tới một vài năm nữa hay sao?

"Không thể được, ta không muốn chấp nhận việc bản thân mình dậm chân tại chỗ." Thiên Hàn nghiến răng tự nhủ, hắn bật dậy khỏi giường khi gà còn chưa cả gáy để tìm tới lão sư phụ bàn bạc.

"Bịch…bịch…" Tiếng bước chân vội vã của Thiên Hàn trên đường đi tới khu trưởng lão.

"Ngân Long, cậu đi đâu mà sớm vậy?" Một nam đệ tử đang tản bộ bắt chuyện khi thấy Thiên Hàn đi ngang, Ngân Long là cách mọi người trong giáo phái gọi tên khi hắn trở về từ cuộc thi liên học viện.

"Chào Hiếu sư huynh, đệ đi tìm Lục trưởng lão có chút chuyện ấy mà." Thiên Hàn ngoảnh đầu chào lại.

"Ừ thế đi cẩn thận, hình như ngài ấy cũng dậy rồi thì phải." Hiếu đáp lại xong cũng đi tiếp.

Thêm vài bước chân đi vào trong khu trưởng lão, Thiên Hàn bước tới trước cửa căn phòng thứ sáu nơi mà lão sư phụ hắn đã thức dậy quét dọn sân vườn từ bao giờ.

"Xoẹt…xoẹt…" Tiếng chổi cọ ma sát xuống nền sân bê tông.

"Có chuyện gì?" Lão sư phụ đang quét liền dừng lại hỏi vì cảm nhận được khí tức đằng sau lưng.

"Con Hàn nhi đây, con có chút chuyện muốn thưa hỏi sư phụ." Thiên Hàn kính cẩn trả lời.

"Từ từ, để lão phu bắn bi thuốc lào cái đã." Cất cái chổi sang một góc, lão lấy từ trong phòng ra một ống điếu cày và bình thản ngồi trên hiên nhà châm thuốc.

"Phịt…phịt…rítttttttttttttttt…aizzzzzz…" Lão kết thúc hơi thuốc bằng gương mặt phê pha, phải mất một lúc sau khi khói thuốc tan biến sạch sẽ, lão mới ngoảnh sang bên cạnh lên tiếng:

"Quả thật bắn thuốc lào sáng sớm luôn luôn sung sướng không còn gì để tả, ngươi có chuyện gì?

"Sư phụ, thật là ngại khi mới sáng sớm con đã tới đây làm phiền người, nhưng con đã suy nghĩ rất kỹ. Con biết bây giờ mình chưa có đủ tư cách để đòi hỏi được đi ra bên ngoài luyện tập, nhưng con muốn hỏi người có cách nào để con chứng minh bản thân hiện tại đủ xứng đáng để được đi không? Nếu có cơ hội con muốn tự mình đoạt lấy nó!" Thiên Hàn bắn ra một tràng dài suy nghĩ trong hai ngày vừa rồi của hắn.

"Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, ngươi mà ở trong tiểu thuyết thì không thể sống nổi quá hai dòng đâu." Lão sư phụ lắc đầu ngao ngán trả lời.

"Con biết thưa sư phụ, nhưng cứ sống như thế này ngày qua ngày con thật sự không thể chịu nổi." Thiên Hàn lắc đầu thở dài.

"Thế à? Hay ngươi thử yêu đi, yêu vào rồi ngươi sẽ không muốn đi tí nào đâu, có khi bắt ngươi đi ngươi còn dẫn gái bỏ trốn không chừng." Lão sư phụ mỉm cười gợi ý.

"Úi sư phụ đừng nói thế, con còn nhỏ chưa biết gì đâu." Thiên Hàn lắc đầu chối từ.

"Gà, bằng tuổi ngươi khi xưa ta đã biết yêu rồi đấy." Lão sư phụ mở miệng chê bai khiến Thiên Hàn xấu hổ không thôi.

" y da sư phụ à, người khác con khác chứ, đâu phải ai cũng giống như ai." Thiên Hàn lắc lắc cái đầu trả lời.

"Hay để ta giới thiệu cho ngươi một vài con bé nha? Xinh xắn đáng yêu lắm đó, ngươi đẹp trai thế này tụi nó không thích mới là lạ." Lão sư phụ tiếp tục trêu chọc làm tên thiếu niên đỏ mặt tía tai, hắn vội mở miệng chống chế:

"Ấy ấy thôi thôi sư phụ ơi, khi nào duyên đến thì hay lúc đó, con xin người đấy."

"Hahaha…chưa biết yêu cũng là một chuyện tốt, chứ biết yêu rồi thì khổ lắm, ngươi muốn biết vì sao ta lại làm việc cho giáo phái này hay không?" Lão sư phụ thở dài hỏi.

"Dạ con không, thật sự từ bé tới lớn con chưa được người kể cho nghe chuyện này bao giờ."

"Ngày xửa ngày xưa, khi đó ta mới chỉ là một cậu thanh niên hơn ngươi vài tuổi bây giờ, khi đó ta đã yêu một cô bạn cùng làng được mấy năm rồi, mọi chuyện lúc đó hạnh phúc lắm." Lão sư phụ nói xong lấy từ đâu ra một điếu thuốc lá đưa lên miệng hút, rít một hơi thật dài sau đó trầm giọng kể tiếp:

"Ta sang nhà nàng hỏi cha mẹ xin cưới nàng, khi đó nhà ta nghèo lắm, ta không dám hứa với cha mẹ vợ rằng sẽ cho cô ấy một cuộc sống giàu sang, chỉ dám hứa sẽ cố gắng cho cô ấy một cuộc sống tốt nhất có thể. Sau vài lần mặt dày của ta và sự nài nỉ dữ dội của nàng, cuối cùng cha mẹ nàng đã chấp nhận, ta và cô ấy đến với nhau và có một cuộc sống thật hạnh phúc mặc dù chẳng phải cao sang quyền quý."

Mẩu chuyện nhỏ được kể xong, Thiên Hàn lại thấy điếu thuốc lá ngắn đi rất nhiều…

"Cô ấy còn sinh ra cho ta một bé gái, nó thật sự đáng yêu lắm. Để có thể trang trải cuộc sống cho bản thân và vợ con, hàng ngày ta đều đi làm từ sáng sớm tới khi trời tối om mới trở về, mỗi khi về tới nhà, mọi mệt mỏi buồn phiền đều tan biến đi hết khi ta nhìn thấy người vợ đảm đang và đứa con ngoan hiền của mình. Hạnh phúc với ta chỉ đơn giản là như thế…"

Điếu thuốc tàn, lão lại châm một điếu khác…

"Khục…khục…mẹ kiếp…khục…sặc thuốc…khục…" Lão sư phụ ho liền mấy cái, nhưng Thiên Hàn ngồi cạnh và hắn biết thừa đó không phải là ho hay là sặc thuốc, lão sư phụ hắn đang cố gắng không…khóc…

"Mọi chuyện cứ tiếp diễn tiếp diễn như thế, cho đến một ngày ta từ đồng ruộng trở về nhà, khục…căn nhà của ta đã trở nên khục…tan hoang. Ta hốt hoảng chạy vào trong nhà thì vợ ta khục…đã thoi thóp với những vết thương loang lổ đang nằm dưới đất, còn đứa con gái nhỏ bé đã mất tích không thấy đâu… Lúc đó ta hận lắm, hận đã không thể bảo vệ nàng cùng đứa con của mình, ta cõng nàng trên lưng chạy khắp nơi tìm người cứu giúp, nhưng ngươi biết gì không? Cả làng của ta đã chết sạch không còn thấy bóng người nào…"

Lại một điếu thuốc được châm…lão sư phụ nhả một hơi khói thật dài…

"Ta tuyệt vọng, ta gào thét, ta ôm chặt nàng để tạm biệt vào những phút giây cuối cùng… Ta không dám nhìn vào nàng vì đau đớn, khi đó ta vô tình nhìn thấy một mảnh áo rất lạ, một mảnh áo có in hình con rồng màu đen, ta nghĩ đó là dấu hiệu của kẻ thù và ta cố gắng khắc ghi nó thật sâu vào tâm trí. Rồi cái gì tới cũng phải tới, nàng trút hơi thở cuối cùng cũng là khi ta ngất đi vì ta không thể nào chịu nổi cảm giác đau khổ cùng cực ấy."

Điếu thuốc dần dần vụt tắt, nhưng không phải bị hút hết mà là vì những giọt nước mắt đã dập tắt nó…

"Ngươi đoán tên thanh niên đó phải mất bao nhiêu lâu mới tỉnh lại?"

"1 giờ?"

"Sai."

"2 giờ?"

"Sai, 2 tháng."

"Tại sao?" Thiên Hàn tỏ ra bất ngờ.

"Ta cũng không biết, khi đó ta tỉnh lại ở Nhật Nguyệt Giáo, nhưng khi tỉnh dậy ta lại là một người điên, một người mất trí và suốt mấy ngày liền chỉ nhắc tới biểu tượng con rồng màu đen, ngươi đoán xem nó là thứ gì?"

"Người đang nhắc tới bọn khốn nạn Hắc Long hay sao?" Thiên Hàn nắm chặt nắm đấm trả lời, dưới gầm trời này chỉ sợ không tìm được ai thù hận Hắc Long bằng hắn nữa rồi.

"Đúng, chính những người trong Nhật Nguyệt Giáo khi đó đã nói hai chữ Hắc Long như vậy với ta, họ nói rằng trận thảm sát ở ngôi làng chính là do tên cầm đầu đã thực hiện để thử nghiệm sức mạnh cái mẹ gì đó. Lúc đó ta nhớ tới làng, nhớ tới cha mẹ, nhớ tới vợ con, nhớ tới chính ta khi đó đã cầm mảnh áo Hắc Long lên nhìn, ta lấy lại được trí nhớ, ta cầu xin được trở thành đệ tử và đã được giáo chủ chấp thuận."

"Ra là vậy." Thiên Hàn cúi gằm mặt xuống vì đồng cảm.

"Ta tu luyện bằng thù hận, bằng tất cả những sự cố gắng của bản thân, nhưng ta vẫn là một kẻ thất bại nếu so với sự khổng lồ của Hắc Long, ta không thể có đủ sức mạnh để xông vào giết sạch cái tổ chức chó má đó, ta không thể tới đó tìm lại con gái của mình, ta quá yếu kém và phế vật…"

"Người đừng nói như vậy chứ." Thiên Hàn vỗ vai động viên sư phụ.

"Một ngày nọ, ta gặp được hoàn cảnh tương tự diễn ra với cha mẹ ngươi, thứ lỗi cho ta đã đến trễ nên không thể cứu được họ, ta chỉ có thể mang ngươi về nuôi, với hy vọng một ngày nào đó có thể giúp ta báo thù, giúp ta tìm lại con gái, kể ra ta cũng thật là ích kỷ và toan tính." Lão sư phụ thở một hơi thật dài.

"Người không được nói như thế, ơn nghĩa con phải trả người cả đời này còn không hết, lấy tư cách gì để trách móc người?" Thiên Hàn âm trầm nói.

"Thôi không nói nữa, đi theo ta, lão phu sẽ đáp ứng sự hiếu thắng của ngươi." Lão sư phụ đứng dậy bước đi, lão không còn muốn nói về những thứ không vui nữa.

"Con nhất định sẽ trả thù cho người." Thiên Hàn nắm đấm thật chắc rồi tự nhủ, hắn chợt cảm thấy đôi vai mình nặng trĩu nhưng sự nặng trĩu này không làm hắn nản lòng, ngược lại còn dâng cao chiến ý chưa từng có cho bản thân hắn.

"Ngươi có đi không hay là lão phu đổi ý nhé?"

"Có chứ sư phụ!"