Cùng lúc đó tại phân bộ Diệp gia - Thành phố Huế
"Cái gì? Ngươi muốn tìm mua 10 củ sâm ngàn năm?" Gã trung niên tên Diệp Tam há hốc mồm như không thể tin vào đôi tai mình, không đâu xa hắn chính là em trai ruột của gia chủ Diệp Lục đang quản lý phân bộ Diệp gia tại thành phố Huế.
"Đúng rồi chú, và một củ Tử Sâm, à không, nửa củ cũng được." Diệp Thanh Tâm trả lời làm người chú ruột kia choáng váng đầu óc không thốt nên lời. Phải biết một củ nhân sâm ngàn năm có giá hàng chục tỷ đồng, chưa kể hắn còn đòi mười củ thì kể cả có gấp mấy lần tiền cũng chưa chắc mua được đủ hàng về cho hắn. Lại còn đòi hỏi thêm cả Tử Sâm, loại nhân sâm màu tím với tỷ lệ biến dị cực kì thấp từ những củ nhân sâm không dưới hai ngàn năm tuổi thọ. Đòi hỏi đéo gì mà đòi lắm thế…
"Cháu đang nghiêm túc nhé." Diệp Thanh Tâm đặt lên trên bàn tiếp khách một vài viên Thạch Anh Tím hay còn được gọi là Tử Ngọc lại càng làm Diệp Tam há mồm rộng thêm, má nó gã ta sống trên đời vài chục năm ở đại gia tộc giàu có như Diệp gia mới chỉ duy nhất một lần nhìn thấy một mảnh Tử Ngọc bé tí xíu, mà nó lại còn là bảo vật của hoàng tử kinh thành đó nha. Nhìn những viên Tử Ngọc to bằng cả nắm đấm lấp la lấp lánh tỏa ra khí tức ma mị huyền ảo, tay gã run run cầm lên một viên với ánh mắt không thể tin được.
"Má ơi hoàng tử kinh thành cũng chỉ có một mảnh Tử Ngọc bé tí như ngón tay út thôi đấy, còn ngươi kiếm đâu ra mà lắm đến thế?" Diệp Tam tròn xoe mắt nhìn Thanh Tâm, hắn chỉ cười trừ móc từ trong nhẫn ra thêm vài viên Lục Bảo khiến Diệp Tam run rẩy vì sợ hãi, phải, gã thực sự đang sợ hãi…
"Thiên cơ bất khả lộ, từng đó đã là một cái giá đủ chưa chú?" Thanh Tâm nói đồng thời đưa ngón tay trỏ lên miệng ra dấu giữ im lặng. Hắn tin tưởng năng lực người chú này nên mới tìm đến đây nhờ ông ta mua cho mấy củ sâm, với mối quan hệ rộng rãi của Diệp Tam cùng từng này tài sản mà còn không mua được thì ông ta nên đi nhảy cầu cho rồi.
"Đủ đủ, ta chỉ cần một nửa thôi." Diệp Tam biến chuyển sắc mặt sang mừng rỡ, ông ta vội vàng cầm lấy phân nửa số đá quý nhét vào nhẫn không gian và ngay tức khắc đứng dậy đi làm việc cần làm, một nửa chỗ ông ta cầm là số tài sản quá thừa để thu lấy nhân sâm về cho thằng cháu đại gia rồi.
"Trong vòng một tuần cháu muốn thấy nó ở tổng bộ." Diệp Thanh Tâm hét lớn về phía Diệp Tam đã thoăn thoắt chạy ra khỏi đại sảnh, hắn cười mỉm nhặt lại số đá quý còn thừa và gấp rút công tác chuẩn bị trở về Sài Gòn, tầm này cho dù có là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ cũng không thể cản sự nóng lòng trong hắn được nữa rồi.
…
Tổng bộ Nhật Nguyệt Giáo - Cố Đô Huế
"Hàn Khí Địa Cực Tâm Pháp, con không hiểu một số chỗ thưa sư phụ." Thiên Hàn cầm quyển công pháp trên tay đồng thời hỏi sư phụ hắn đang ngồi uống trà kế bên.
"Chỗ nào?" Lão sư phụ trầm lặng hỏi.
"Việc chuyển đổi Thủy khí sang Hàn khí như trong tâm pháp chỉ điểm thật sự rất khó, phải nói là cực kỳ khó khi con không thể chịu nổi cái rét của Hàn khí, làm thế nào mà vị tiền bối tạo ra nó có thể chịu được?" Thiên Hàn nói ra thắc mắc.
"Hình như ta có nói một lần rồi mà nhỉ? Do tên đó có cơ thể mạnh mẽ tới biến thái nên chịu được là chuyện đương nhiên thôi." Lão sư phụ âm trầm giảng giải.
"Nhưng làm sao con có thể bằng được vị kia?" Thiên Hàn vẫn một bụng tò mò.
"Thật ra lão phu đã tính đến chuyện này rồi, chỉ là chưa muốn nói vì tuổi đời ngươi còn quá trẻ, sẽ khó mà kiên trì để chịu được khổ ải." Lão sư phụ suy tư nhìn lên bầu trời xa xôi mà nói.
"Sư phụ cứ nói, Hàn nhi sẽ cố gắng làm theo." Thiên Hàn tỏ rõ quyết tâm, không chịu khó khăn thì làm sao hắn có sức mạnh, không có sức mạnh thì ai trả thù cho hắn?
Lão sư phụ chỉ bình tĩnh uống một ngụm trà, uống xong lão nhìn vào mắt tên đệ tử một cái thật sâu rồi mới nói:
"Thủy hệ là một dạng nguyên tố rất khác biệt trong số tám nguyên tố cơ bản, tu luyện ở những cảnh giới thấp thì không sao, nhưng tới cảnh giới Chiến Tướng trở lên muốn mạnh mẽ bắt buộc phải Huyễn Hóa ra băng mới sánh ngang được với những nguyên tố khác, nhưng muốn Huyễn Hóa ra băng, đầu tiên phải chịu được cái lạnh khi chuyển hóa Thủy khí thành Hàn khí, rồi khi chịu được cái lạnh của Hàn khí mới có thể chạm tới cái gọi là Huyễn Hóa ra băng, về những kiến thức này ngươi đã nắm chắc rồi đúng không?"
"Dạ vâng thưa sư phụ, cái này Hàn nhi đã thuộc lòng tương đối." Thiên Hàn gật đầu khẳng định.
"Lão phu sẽ nói một số điều có thể ngươi đã nghĩ tới, cách duy nhất để chịu được cái lạnh ở đây đó là từng bước từng bước chịu lạnh mỗi ngày. Cứ nỗ lực tới khi không còn cảm thấy sự rét lạnh từ Hàn khí mới thôi. Cảm nhận của ngươi về Hàn khí thế nào? Có chịu nổi nó không?" Lão sư phụ đưa ra câu hỏi.
"Thú thật là không thể chịu nổi thưa sư phụ." Thiên Hàn tỏ ra xấu hổ.
"Không cần phải cúi đầu như thế, chúng ta không thể tập luyện theo cách mỗi ngày tạo ra chút ít Hàn khí rồi làm quen với nó, không thể nào vì Hàn khí sinh ra đã lạnh hơn rất nhiều so với sức chịu đựng của cơ thể chúng ta. Chỉ cần vài ngày cố chấp sẽ khiến cơ thể kiệt quệ và chết cóng."
"Vậy con phải từ bỏ nó chăng?" Thiên Hàn có chút thất vọng hỏi.
"Rất nhiều người đã từ bỏ Thủy hệ, chỉ xem nó như một nguyên tố phụ vì không thể nào có cách chịu nổi Hàn khí. Thay vào đó họ sẽ cố gắng dung nhập những nguyên tố khác dễ chơi dễ trúng thưởng mà không đối lập với Thủy hệ như là Mộc hệ, Thổ hệ vân vân…" Lão sư phụ nói xong lại uống một ngụm trà vì cảm thấy hơi khô cổ, còn Thiên Hàn im re không nói gì vì hắn đang tràn ngập thất vọng.
"Nhưng ngươi khác biệt, ngươi có Thanh Liên Thiên Thủy là một loại Đế Thủy, nếu từ bỏ thật sự rất lãng phí. Ngươi nghĩ một trưởng lão quèn như lão phu lấy đâu ra Hàn Khí Địa Cực Tâm Pháp một loại công pháp bá đạo độc nhất trong thiên hạ giao cho ngươi? Chính là cao tầng giáo phái chú ý nên mới giao nó cho ngươi với mong muốn tôi luyện ra một siêu cấp cao thủ để gánh vác Nhật Nguyệt Giáo trong tương lai. Họ đã đưa cho ngươi thì chắc chắn sẽ có cách cho ngươi sử dụng, chỉ là bây giờ ngươi còn quá trẻ để có thể chịu được khổ ải."
"Nghĩa là vẫn còn cách khác để luyện tập đúng không sư phụ?" Hai mắt Thiên Hàn rực sáng hỏi lại sư phụ hắn.
"Đất nước chúng ta là một đất nước thời tiết không mấy lạnh lẽo, nếu có lạnh thì chỉ là ở các vùng núi cao nhưng không đủ sức lạnh và không lạnh quanh năm để thích hợp luyện tập việc chịu đựng cái lạnh. Thế nên người tu luyện Thủy hệ làm hệ chính ở các cảnh giới cao thực sự ít ỏi đến mức đáng thương, người ta còn cho rằng việc Thức Tỉnh ra Thủy hệ còn là sự đen đủi nữa. Lão phu nói như vậy, thế ngươi đã nghĩ ra cách khác chưa?" Lão sư phụ hỏi lại làm Thiên Hàn trở nên suy tư, hắn xoay chuyển đầu óc một trăm tám mươi độ để suy nghĩ thật kỹ xong mới dám trả lời:
"Vậy muốn tu luyện Thủy hệ chúng ta phải tu luyện ở nơi có thời tiết lạnh lẽo quanh năm? Ý sư phụ là phải đi ra ngoài Cửu Vân Quốc Đảo tới những chỗ đó?"