Chương 119: Ngươi sợ à?

Sát chiêu kiếm khí của Thiên Hàn cực kỳ đáng sợ, Thanh Tâm còn nhớ như in tay này đã từng chém ra một đường trong cuộc thi liên học viện khiến mấy người cảnh giới Chiến Binh cấp 3 đổ như rơm như rạ, nghĩ đến hậu quả khi phải lãnh đủ một kiếm chiêu đó, Thanh Tâm không cam lòng, hắn vận chuyển chung cực Bá Vương Tử Hỏa khí vào Thập Tự Kiếm hòng triển khai kiếm pháp của Hỏa Diễm Thần Công mặc dù chưa thuộc bài cho lắm:

"Kiếm Khí Đế Vương!"

"Thủy Giáng Minh!" Kiếm chiêu sơ cấp trong Hàn Khí Địa Cực Tâm Pháp mà Thiên Hàn mới lĩnh ngộ cách đây không lâu, nó là bản nâng cấp hoàn hảo của kiếm chiêu chung cực hắn chém ra trong cuộc thi liên học viện.

"KENG! UỲNHHH! ẦM…ẦM…"

Hai luồng kiếm chiêu oanh tạc lẫn nhau tạo ra một vụ nổ kinh hoàng khiến Thanh Tâm và Thiên Hàn bắn ra xa, những vết thương bắt đầu xuất hiện trên thân thể trên cả hai người, quần áo từ sớm đã rách toạc và nhem nhuốc bùn đất thua cả ăn xin đầu đường xó chợ, cây cối nhỏ nhẹ xung quanh khoảng vài mét đã đổ ngã như rạ làm chim chóc bay đi toán loạn vì sợ hãi.

Bước ra từ đống hỗn loạn, Thiên Hàn mình trần cơ bắp đẹp trai sáu múi với mái tóc Hắc Bạch phập phồng trong gió, hắn gồng mình thực hiện Long hóa để hai chiếc sừng ngạo nghễ mọc ra ở đỉnh đầu, trên cơ thể hắn lớp vảy rồng màu trắng dần nổi lên trên da thịt để hình thành Bạch Kim Long Thể trông oai vệ vô cùng, chiếc đuôi ngoe nguẩy đập qua đập lại càng làm chiến ý hắn dâng cao chưa từng có. So với lúc chưa dung nhập Long Thần Huyết thì Bạch Kim Long Thể bây giờ của hắn còn đẹp đẽ hơn trước gấp mấy lần.

Diệp Thanh Tâm bước dậy có chút khó khăn khi mà hắn là người bị thương nặng hơn, kiếm chiêu của Thiên Hàn vẫn là một cái gì đấy quá mức vượt trội trong khi hắn chỉ mới học tập được chút ít bên ngoài của Kiếm Khí Đế Vương, nhưng không sao bởi hắn còn Venom, Symbiote này sẽ hồi phục cho hắn để tiếp tục tranh đoạt với Ngân Long Chiến Thần.

Lớp chất lỏng màu đen chính là Venom trồi lên từ da thịt bao bọc lấy thân thể của Thanh Tâm, việc biến thái này chỉ dừng lại khi đã "nâng cấp" thân thể hắn cao lớn tới 2 mét hơn, chiếc lưỡi đỏ chót thè ra ngoài liếm mép một lượt tô điểm cho sự quái dị xen lẫn ngầu lòi mà chỉ riêng Venom có được, biệt danh Quỷ Thú Cuồng Nhân chính là lấy từ sự quái dị lẫn điên cuồng của hắn mà sinh ra.

"Xoẹt…xoẹt…" Thiên Hàn động, chân hắn cấp tốc phi tới đồng thời Hàn Băng Kiếm trên tay thực hiện một cú chém xé gió điên cuồng hướng về đối thủ, Thanh Tâm thấy vậy cũng cầm Thập Tự Kiếm lên di chuyển nhưng hắn lại tránh né không đụng độ trực tiếp.

"Xoẹt..." Venom có tốc độ vượt trội xông tới ôm lấy phần vàng của bọn hắn, sau đó tăng tốc một mạch chạy thẳng ra khỏi khu rừng làm Thiên Hàn ngơ ngác ngỡ ngàng tới bật ngửa, hắn vội vã chạy lại đống vàng ròng đếm lại mấy lần mới thở phào nhẹ nhõm vì Thanh Tâm chỉ lấy lại phần vàng của mình đã cược…

"Xem ra Quỷ Thú Cuồng Nhân vẫn có liêm sỉ của mình, nhưng lần sau gặp lại nhất định ta sẽ đánh ngươi đầu tiên vì dám có hành động không tôn trọng đối thủ." Thiên Hàn lẩm bẩm đồng thời thu lại đống vàng, hắn không rõ Thanh Tâm tại sao lại chạy, nhưng tự nhủ lần sau gặp lại nhất định sẽ trêu chọc con hàng này hèn nhát sợ chết bla bla…

Vài phút sau

"Venom, ngươi sợ à? Ngươi đang làm cái quái gì vậy?" Đây là những câu hỏi mà Diệp Thanh Tâm đã dí Venom suốt vài phút liên tục, nó chỉ im re chiếm quyền điều khiển và chạy trối chết không chịu giải thích một lời.

"Con người chứ có phải con cặt đâu mà không biết sợ?" Venom âm trầm đối đáp đồng thời trả lại hình người cho Diệp Thanh Tâm sau khi đã tới gần khu dân cư.

"Người? Ngươi cũng được gọi là người? Nhưng tại sao ta phải chạy trong khi có thể đánh?" Thanh Tâm cau có hỏi.

"Khoan hãy chất vấn ta, cho ta hỏi lại đã, một Symbiote như ta có thể giúp cộng sự chứa được bao nhiêu lượng nội khí? Để khi biến hình sẽ khôi phục cho cộng sự?"

"Luôn luôn bằng với cộng sự của nó?" Diệp Thanh Tâm tuy khó chịu nhưng vẫn trả lời qua loa.

"Không đúng, Venom ta hiện tại chỉ có thể chứa được mười thành nội khí của một Chiến Binh cấp 3, nghĩa là sau này sự giúp đỡ của ta sẽ không có nhiều ý nghĩa cho một kẻ mạnh như ngươi." Venom bình tĩnh giải thích.

"Nghĩa là ngươi sẽ dần dần yếu đi, vậy ngươi sẽ phải làm sao?" Thanh Tâm trầm giọng pha chút lo lắng, hắn nghe Venom giải thích liền quên mất vừa rồi bản thân tức giận ra sao.

"Đúng là như vậy, nhưng khoan đã, ngươi có biết vì sao ban nãy ta phải điều khiển ngươi bỏ chạy không?" Venom úp mở xong hỏi ngược làm Thanh Tâm bắt đầu khó chịu trở lại, tuy nhiên hắn vẫn suy đoán và trả lời:

"Do chúng ta yếu hơn Bạch Kim Long Thể của hắn?"

"Đúng, hắn đã dung nhập tương đối ổn với Long Thần Huyết rồi, điều này làm hắn trở nên mạnh và cứng cáp ở cả hai trạng thái chiến đấu, còn về phần kim loại ngươi hấp thụ, nó là của ngươi, không phải của ta, thế bây giờ ngươi đã nghĩ ra điều đó chưa?" Venom giải đáp thắc mắc trong đầu cộng sự hắn.

"Ra đó là lý do ta yếu hơn hắn, nhưng cứ đánh biết đâu lại nắm chắc chiến thắng?" Thanh Tâm hiểu nhưng hắn vẫn muốn cố chấp, là kẻ xem trọng danh dự hắn không muốn bị người khác xem thường dù là một điều nhỏ nhất.

"Danh dự có thể đòi, nhưng đó là chuyện về sau, hắn không phải con người đểu cáng mồm mép lung tung nên ngươi hãy xếp chuyện đó vào danh sách không cần quan tâm trước đi. Thay vì đánh nhau phí sức vô ích thì bây giờ ta và ngươi cần phải dành sức cho chuyện dung nhập."

"Nghĩa là…" Thanh Tâm vẫn chưa hiểu câu nói "dung nhập" của Venom cho lắm.

"Dung nhập xác thịt, điều này là để cộng sinh giúp nhau phát triển, giúp ta không bị bỏ lại về mặt tu vi và thể chất, đồng thời tiếp tục trị bệnh cho ngươi và giúp ngươi đánh nhau." Venom giải thích làm Diệp Thanh Tâm nhớ về căn bệnh của mình vẫn chưa được chữa khỏi, Venom nói căn bệnh đó gọi là ung thư và nó còn nói rằng phải chữa trong một thời gian dài mới bình phục được hoàn toàn.

"Ra là vậy, hướng dẫn ta cần làm những gì được không?" Thanh Tâm chấp nhận vì hắn biết vụ này không thực hiện hắn sẽ không thể sống được tiếp.

"Đó là chuyện đương nhiên, chúng ta về phân bộ Diệp gia rồi bàn tiếp."

"Đi, ta sắp không chờ được nữa rồi."

Ngày hôm sau - Tại Nhật Nguyệt Giáo thuộc Cố Đô Huế

"Bái kiến sư phụ, Hàn nhi đã về." Thiên Hàn chắp tay kính cẩn chào người sư phụ già của hắn đang ngồi uống trà đọc sách trong sân vườn tổng bộ.

"Ngươi về được là tốt rồi, khoảng thời gian vừa qua, tình báo của giáo phái thấy ngươi vào mà không ra còn tưởng đã một đi không trở lại." Lão sư phụ sau khi nói xong lại bình tĩnh uống một ngụm trà.

"Cái này là cơ duyên may mắn của con thôi thưa sư phụ." Thiên Hàn khiêm tốn nói.

"Ấm trà Thái Nguyên này thật ngon quá sức lão phu tưởng tượng, ngươi tại sao không ngồi xuống uống với ta?" Lão sư phụ uống xong ngụm trà lại liếc nhìn thằng đệ tử.

"Cảm ơn người!" Thiên Hàn ngồi xuống rót ra một ly trà xanh ngắt, hương thơm ngon ngọt thoang thoảng khiến hắn không thể không rùng mình một cái vì sung sướng trong lòng. Đã quá lâu rồi hắn mới lại được ngồi đây uống trà đàm đạo với người sư phụ, người cha mà hắn coi trọng bằng tất cả lòng tôn kính của bản thân mình.