Chương 116: Tỉnh lại

"Đệ dở hơi à, huynh đệ đồng môn ai lại làm vậy, à mà ta muốn hỏi đệ một chuyện này nữa."

"Có chuyện gì Tam sư huynh cứ nói." Vũ tỏ ra hào sảng.

"À thì hơi nhạy cảm, ta muốn hỏi sao đệ lại đi dung nhập thêm nguyên tố Phong hệ ấy, việc này chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?" Thủy tò mò hỏi làm Vũ bất ngờ, hắn vắt óc nghĩ trong vài giây rồi từ tốn đáp lại:

"Nói ra thì thật là ngại quá, chẳng là mấy hôm trước đệ đi học ở trên học viện, trong lớp học có cãi nhau với thằng cùng lớp về chuyện thuộc tính, nó bảo một người mới tu luyện như đệ không bao giờ có thể sở hữu hai thuộc tính nguyên tố. Nó khinh thường đệ xong nó và đệ đánh nhau, kết quả đệ thua vì nó có món bảo vật mạnh quá, nó bảo về nhà bú tí mẹ biết đâu ngộ ra thêm thuộc tính rồi tu luyện thêm 10 năm nữa hãy tới tìm nó." Vũ nói đồng thời biểu hiện ra ấm ức vô cùng làm Thủy tỏ ra có chút thương hại, gã vỗ vai hắn xong hỏi tiếp:

"Rồi đệ dung nạp thêm ngọc nguyên tố đi trả thù nó hay sao?"

Vũ biến chuyển gương mặt sang tức giận, hắn nắm chặt nắm tay xong mới chịu kể:

"Đúng thế sư huynh, máu điên của đệ nổi lên và đệ quyết định về nhà trộm dùng viên Phong hệ của gia tộc cất giấu trong kho, dù biết đây là kế khích tướng của nó nhưng là một anh hùng chân chính nên đệ không thể không lấy lại danh dự. Ai mà ngờ vừa nuốt xuống chưa ấm bụng đã bị phản phệ cho suýt chết, may là người nhà đệ có chút quen biết nên mới đem được đệ tới Phong sư phụ nhờ giúp đỡ."

"Thật là ly kỳ nha, mà sao người nhà đệ không trục xuất nguyên tố đó ra giúp đệ? Như vậy chẳng phải an toàn hơn rất nhiều lần hay sao?" Thủy thắc mắc.

"Tam sư huynh có lẽ không biết, gia tộc họ Lý của đệ chỉ trọng dụng kẻ mạnh, cho rằng kẻ mạnh chỉ có thể tôi luyện từ nguy hiểm và chiến đấu mà ra, cho nên họ mới gửi đệ tới đây để rèn luyện. Vả lại viên Phong hệ mà đệ trộm dùng lại là loại hiếm và độc nhất, huynh cũng biết rằng trục xuất nó ra thì không thể trả lại viên ngọc như trước mà đúng không?" Vũ bắn một tràng dài bịa đặt làm Thủy sư huynh của hắn tin sái cổ, đầu gật lia lia như gà mổ thóc, gã vỗ vai đồng thời động viên:

"Nếu đã vậy thì cố gắng lên nhóc, đệ phải mạnh mẽ rồi quay lại học viện tát chết thằng đó cho ta."

"Cảm ơn huynh, đệ sẽ cố gắng mạnh lên từng ngày, mong là sư huynh sẽ chiếu cố đệ trong thời gian tới." Vũ nở nụ cười rất tươi khoác vai người đàn anh.

"Hay là ta với đệ thử sức một chút?"

"Ý kiến hay đó Tam sư huynh, nhưng nương tay cho tiểu đệ chút nha."

"Đương nhiên, ngươi có bị sao thì sau này ai dẫn ta đi kỹ viện uống rượu."

"Hahaha…"

Hoàng Lăng Thái Thiên - Lại thêm 3 ngày trôi qua

Diệp Thanh Tâm cùng Thiên Hàn vẫn bất tỉnh nhân sự, về phần Thiên Hàn, lớp vảy rồng trên da thịt ngày một ẩn đi để trả lại lớp da thịt bình thường cho hắn, điều này khiến Thái Thiên vui mừng ra mặt vì chuyện dung nhập xem như không có gì sai sót.

Về phần Thanh Tâm, Thái Thiên 3 ngày qua đều theo dõi hắn sát sao, ngày nào lão cũng cách vài tiếng đồng hồ lại truyền một tia khí nho nhỏ của bản thân vào thân thể hắn một cách đều đặn để thăm dò, tuy điều đó khiến khí tức của hắn hỗn loạn hơn nhưng lão lại gật gù như thể thành công. Người còn sống lão vẫn còn có thể cứu được.

"Tỉnh lại đi nhóc con!" Thái Thiên sau khi thăm dò cơ thể Thanh Tâm một chút, lão quyết định vỗ một chưởng mang theo chút ít Sinh Mệnh lực lên thẳng bộ ngực hắn…

"Aaaa…tha cho ta…ta không muốn chết…" Diệp Thanh Tâm đột ngột nhào dậy gào thét như thể hắn là bệnh nhân tâm thần, phải đến khi Venom nhào tới quấn quýt hắn mới có thể ổn định được chút ít tâm tình thôi không la hét.

"Đầu óc có vấn đề phải không? Trẫm đưa ngươi tới đại phu nhé?" Thái Thiên ngồi trên ngai vàng móc mỉa làm Thanh Tâm đỏ bừng mặt mũi, hắn vội mở miệng trả lời:

"Chỉ là gặp chút ác mộng, ngài đâu cần phải nói ta như thế?"

"Thử nó đi, đừng làm trẫm mất mặt." Thái Thiên không quan tâm câu trả lời, lão chỉ ném cho Thanh Tâm một con dao bằng vàng rồi nhìn chằm chằm vào hắn.

"Đây là?" Diệp Thanh Tâm ngơ ngác cầm lên con dao.

"Thử đi, xem ngươi cứng hay là dao cứng?" Venom hỏi ngược lại.

"Cứng?" Thanh Tâm ngạc nhiên nói, tay cầm dao vận lực chém thật mạnh vào tay còn lại.

"Keng!" Tiếng va chạm như kim loại đụng nhau khiến bản thân hắn kinh hãi, lưỡi dao bằng vàng cong queo còn da thịt trên tay đến một vết xước cũng không thấy, rõ ràng hắn không có dùng đến nội khí bảo vệ nha.

"Quái vật, ôi trời đất ơi trẫm đã tạo ra con quái vật gì thế này, bản đế thật đáng chết, thật đáng chết, rồi bách tính sẽ phải làm sao huhuhu…" Thái Thiên bật dậy ôm đầu than vãn, lão tự đánh vào đầu mình mấy cái như thể lão là tội nhân thiên cổ, trên khóe mắt lão cố nặn ra những giọt nước mắt giả trân vô cùng.

Dù biết Thái Thiên giả vờ nhưng Thanh Tâm vẫn xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, cứ nghĩ lão già chết tiệt này sẽ khen ngợi xuýt xoa hắn nhưng ai mà ngờ lão lại diễn hề giỏi đến thế, không biết làm thế nào hắn liền phi tới vỗ vai an ủi lão ta:

"Ngài đừng tự trách mình như thế, mọi chuyện không như ngài nghĩ đâu."

"Huhuhu…Trẫm thật đáng chết…"

"Đừng khóc nữa, ngài mà khóc trông rất giống con heo đó."

"Huhu...cái gì, ngươi bảo cái gì?" Minh Vương Thái Thiên trợn mắt nhìn làm Thanh Tâm giật mình đến thót tim, mẹ kiếp trẫm vừa phải nghe cái gì thế này?

"Mấy người này ồn ào quá, có chuyện gì vậy?" Thiên Hàn đã tỉnh dậy xem kịch từ bao giờ, hắn nhíu mày tỏ ra khó hiểu nhìn tới hai tên đàn ông đang cãi cọ khóc lóc.

"E hèm, không có gì đâu, mau vào việc của mình đi." Thái Thiên trở lại vẻ nghiêm túc rồi ném con dao bằng vàng về phía Thiên Hàn lại làm hắn càng cảm thấy khó hiểu.

"Ngươi dung nhập được Long Thần Huyết rồi phải không? Ý của lão ấy là tự cắt vào chim xem chim của Long tộc có cứng hay là dao cứng." Diệp Thanh Tâm hùa theo để trêu ghẹo, nào ngờ Thiên Hàn tưởng thật liền cho dao vào quần khiến Thái Thiên hết hồn chạy tới can ngăn:

"Ấy ấy thằng đần này, đưa dao đây cho trẫm."

"Hahaha…hahaha…" Thanh Tâm cười bò ra đất làm Thiên Hàn có chút đỏ mặt xấu hổ vì hành động kỳ quái của bản thân.

"Ý của trẫm, là như thế này này, hiểu không?" Thái Thiên cầm con dao lên giảng giải từng tý một làm Thiên Hàn tỉnh ngộ ra, vãi đái sao lão không nói mẹ từ đầu đi cho nhanh lại còn tỏ ra bí hiểm.

"Keng!" Lưỡi dao bằng vàng đã cong lại càng thêm cong sau cú tự chém của Thiên Hàn, tay hắn không có lấy một vết xước còn mặt hắn lại kinh hãi vô cùng, trước đây nếu bị ăn chém mà không có nội khí bảo vệ chắc chắn hắn sẽ thành Hàn cụt xứ Huế, còn bây giờ da thịt cứng cáp đến độ phản chấn cho dao gãy thì thật sự quá biến thái, hắn không thể nói thêm câu gì vì quá sốc rồi.

"Tạm tạm, nhưng chưa thuyết phục tại ta chưa thấy ngươi cắt vào chim." Thanh Tâm chỉ tay vào đũng quần khiến Thiên Hàn nóng hết cả mặt.

"Câm mồm, xong việc rồi thì hai ngươi mau cút đi, để cái thân già này được bình yên một chút." Thái Thiên chỉ tay ra cửa tiễn khách.

"Ấy sao ngài nóng tính thế? Còn chút đồ tốt đằng nào ngài cũng không dùng tới thôi thì cho bọn ta xin nha." Thiên Hàn nở nụ cười tươi rói nhào tới ôm lấy đống vàng bạc châu báu, hắn không tin lão già kia lại keo kiệt với bọn hắn mấy thứ đồ "tầm thường" này.