Sau một hồi nghe giảng từ vị sư phụ già nua, Vũ biết được Phong Vân Môn là một môn phái quy mô siêu nhỏ với chỉ vỏn vẹn 5 đệ tử nếu tính cả bản thân hắn, ban đầu nơi đây chỉ là một vùng đất hoang vắng yên bình để Phong sư phụ ở ẩn sau khi cáo lui giang hồ, sống thêm vài chục năm cô đơn ông mới quyết định mang về một vài đệ tử mồ côi để truyền bá võ học, khi đó môn phái mới chính thức được sinh ra, Phong sư phụ cao hứng liền đặt tên môn phái theo tên của ngọn núi Phong Vân Sơn.
Phong Vân Môn cũng không có quy tắc gì gây khó khăn, chỉ là những điều bình thường như các đệ tử phải chăm chỉ luyện tập, phải đối xử công bằng với nhau… Và đặc biệt là không can thiệp vào chuyện đấu đá trên giang hồ võ lâm, đến khi nghe điều này Vũ mới ngờ ngợ hình dung được cách xã hội vận hành ra làm sao, nếu đã muốn tham gia tranh đoạt và thu thập tài nguyên thì bản thân phải có chỗ dựa vững chắc, nếu không thì cứ yên bình luyện võ trên núi thế này cũng được.
Mất thêm một lúc để làm quen và hòa nhập, Vũ đã nhớ sơ sơ được bốn người sư huynh sư tỷ trạc tuổi thanh niên của mình, Đại sư huynh là một gã thanh niên khỏe mạnh nhanh nhẹn tên Độc Hành chính là người đã chỉ đường cho hắn lúc đầu tiên, Nhị sư tỷ xinh đẹp lạnh lùng tên Phương Vy, Tam sư huynh là một thanh niên trông có vẻ nghịch ngợm tên Thủy và cuối cùng là Tứ sư tỷ tên Tuyết, chính là nữ nhân đã vả mặt khiến hắn không bao giờ có thể quên được.
Cũng không thể ăn không ngồi rồi ngày đêm luyện võ, Vũ nhận về cho mình trách nhiệm cao cả là nấu ăn cho cả môn phái, ban đầu bốn người kia còn tròn xoe mắt kiểu nghi ngờ tên tiểu đệ trông có vẻ thư sinh công tử nhưng khi thấy hắn múa tay múa chân trong bếp, họ mới ậm ừ để hắn thích làm gì thì làm.
…
Hoàng Lăng Thái Thiên - 4 ngày kể từ khi Vũ rời đi
Đã 4 ngày trôi qua, hai tên thiếu niên Diệp Thanh Tâm và Thiên Hàn vẫn còn nằm bất tỉnh nhân sự dưới mặt đất, khoảng thời gian rảnh rỗi này Minh Vương Thái Thiên cùng Venom đã tán phét đủ thứ chuyện trên đời với nhau, họ nói nhiều đến mức không còn nghĩ ra cái gì để mà nói. Hai "người" thậm chí còn dạy nhau chữ viết của mình và so tài sáng tác thơ ca văn từ, đến khi quá chán nản Venom còn gọt đẽo kho báu của lão già kia mang ra đấu đá cờ tướng, nếu thua tức quá hắn sẽ ném những con cờ đi lung ta lung tung tựa như giận cá chém thớt.
Diệp Thanh Tâm nằm nhắm mắt dưới đất, gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ thống khổ tận cùng như lúc dung nhập khối kim loại, mí mắt thỉnh thoảng lại rung rung như người ngủ gặp ác mộng, những dòng Tử Hỏa khí lượn lờ xung quanh cơ thể ngày một hỗn loạn.
"Biến chuyển tích cực nhất có lẽ là lớp da thịt của hắn, coi bộ cứng chắc hơn trước không chỉ vài lần." Thái Thiên nhìn qua Thanh Tâm một lượt xong đánh giá.
"Cái gì thế này?" Venom hoảng hốt khi nhìn thấy phần da trên ngực Thiên Hàn bắt đầu biến đổi, những miếng vảy rồng màu trắng cứ thế mọc lên rồi lan rộng ra toàn thân hắn từng chút từng chút một. Chẳng khác nào quái vật khi thân hình đầy vảy to, còn đáng sợ và oai hùng hơn Bạch Kim Long Thể của hắn trước đây gấp đến mấy lần.
"Phản ứng như vậy chứng tỏ rằng kết quả dung nhập không tệ, nếu không có một Long thể biến thái chắc chắn đã bị giọt máu đó ép bức cho bạo thể chết từ lâu rồi!" Thái Thiên giải thích.
"Thân già này của lão có còn trụ được? Nếu lão nghẻo quá sớm trước khi đại thành sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối, không có lão không thể đánh thức được bọn hắn." Venom nói ra suy nghĩ.
"Chưa biết, bản đế sẽ cố gắng." Thái Thiên điềm tĩnh trả lời, lão không trách Venom trù ẻo vì cỗ thân thể này thực sự đã tới ngưỡng báo động rồi.
"Thôi kệ đi, lão ra đây ta lại có trò mới." Venom chỉ Thái Thiên đi về đống vàng bạc đá quý trong căn phòng.
"Hả? Ký sinh ngươi lại tính phá cái gì?"
"Ký sinh? Ta nghe không có lọt tai nha!"
"Kệ bà ngươi, trẫm cứ gọi."
"Lão phải đi, chơi trò phóng phi tiêu với ta, nếu không ta sẽ quậy."
…
Phong Vân Sơn
Vũ lúc này đang cùng với Tam sư huynh hắn ở dưới sườn núi luyện tập, nói luyện tập cho có công có việc chứ thực chất hai tên này đang ngồi vắt vẻo trên cây tâm sự, Thủy đã lâu ngày không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên cứ hỏi dồn tên Vũ làm hắn cảm thấy khá là đau đầu chóng mặt.
"Tam sư huynh, đã bao lâu rồi huynh chưa đi xuống núi?" Vũ hỏi ngược lại sau khi phải giải thích một đống chuyện ối dồi ôi.
"Ài khá lâu rồi ấy chứ, để ta nhớ lại xem nào…hừm hình như lần gần nhất cách đây đã mấy tháng rồi, lần đó sư phụ cử Đại sư huynh đi mua ít đồ, ta năn nỉ ỉ ôi mãi sư phụ mới cho đi đó!"
"Ồ vậy có chuyện gì cần ra ngoài thì sư phụ hay bảo Đại sư huynh đi đúng không Tam sư huynh?"
"Một vài năm trở lại đây thì thường là như thế, lúc trước kia nữa thì Phong sư phụ hay cho bọn ta ra ngoài chơi hoặc đi lung tung khám phá, nhớ có một lần còn bé, ta mải đuổi theo một con thỏ rừng, thế là cứ đuổi mãi rồi bị lạc vào một hang cọp. Lúc đó bị bọn hổ bao vây chuẩn bị ăn thịt thì Phong sư phụ kịp thời xuất hiện và cứu về, khi về tới nơi ta bị sư phụ lấy roi mây đánh đít cho te tua, ai da, giờ nghĩ tới vẫn còn ê ẩm." Thủy nói xong liền xoa xoa cái mông tỏ vẻ rất đáng thương.
"Vãi chưởng, huynh nói xem sau đó mọi chuyện diễn ra thế nào?" Vũ tỏ ra hiếu kỳ bởi câu chuyện của gã tưởng như trẻ trâu to xác này lại có vẻ khá thú vị.
"Từ đó sư phụ cấm đi khỏi môn phái quá một cây số, ai dám làm trái sẽ bị đánh đít bằng roi mây, đợt đó sau khi bị đánh, đến tận mấy hôm sau ta đều không dám ngồi lên ghế, ngủ không dám nằm ngửa, sợ vô cùng!" Thủy vừa nói vừa run rẩy làm Vũ cảm thấy thốn như chính mình cũng trải qua.
"Phong sư phụ quả nhiên là một người thầy nghiêm khắc." Vũ nói.
"Cái đó là chuyện rõ ràng rồi, thế đệ cho ta hỏi một chuyện, lần trước ra ngoài có một cô nương khá xinh đẹp cứ rủ ta đi kỹ viện uống rượu, nhưng ta một mực từ chối vì đang bận việc sư phụ giao cho. Vậy đệ cho ta biết kỹ viện gì gì đó nó là cái gì được không?"
Nghe xong câu hỏi của Thủy sư huynh, Vũ trong lòng chợt giật mình và thoáng nghĩ rằng gã này đang trêu hắn nhưng sau khi hắn nhìn qua đối phương một lượt, thấy gã này có vẻ điển trai nên gái đến mời chào gã chơi kỹ viện cũng không phải không có cơ sở. Xác nhận câu hỏi không phải hỏi cho vui nên Vũ xoay chuyển đầu óc thêm vài giây rồi đưa ra câu trả lời:
"Ai da, đệ cũng không rõ lắm thưa sư huynh, đệ chỉ được nghe thằng anh họ kể rằng kỹ viện là tửu quán có hàng tá mỹ nữ chuyên múa hát mua vui trong lúc quan khách ngồi uống rượu, rồi họ còn biết đối đáp văn thơ, nói chung cầm kỳ thi họa các kiểu họ đều biết hết. Đệ cũng ước được đi một lần cơ mà ông bà bô của đệ khó tính quá."
"Uầy thật hả, hay là, đợi khi nào sư phụ đi vắng, ta với đệ lẻn đi xem thử đi." Thủy thì thầm vào tai Vũ một cách đầy phấn khích.
"Nhưng mà đó là tên anh họ của đệ kể như thế, còn đệ cũng không dám tin lắm vì cũng chưa được tận mắt thấy, nếu lỡ lúc đó không giống như huynh tưởng tượng thì huynh cũng đừng đánh đệ nha." Vũ nói rất nghiêm túc nhưng thật ra hắn cố nhịn cười lắm rồi bởi sự tin người răm rắp của đối phương.