Chương 114: Bái sư

Ngày hôm sau

"Bốp!"

"Tỉnh lại đi nhóc con!"

Đang mơ mộng đại chiến ba trăm hiệp không nghỉ với những đệ nhất mỹ nữ thì đột nhiên Vũ bừng tỉnh bởi một cú tát cực đau vào má hắn, đang lờ đờ tính chửi thằng chó nào thì một giây sau hắn liền sững sờ bởi người đưa ra cái tát lại là một nữ nhân tươi trẻ xinh đẹp trạc tuổi 20 21.

"Tiểu thư xinh đẹp, nàng có thể cho ta biết ta đã nằm đây bao lâu và ở đây là chỗ nào được không?" Vũ tỏ ra lịch sự hết mức có thể để hỏi người vừa mấy giây trước tát mình một cái rõ đau, người ta đẹp người ta có quyền nha, vả lại bản thân còn đang ăn nằm ở đậu nhà người ta nên hắn càng không có quyền giận dữ.

"Tiểu thư? Hai từ này ta nghe rất là lọt tai đó nha, mà ngươi tới đây lại không biết ở đây là ở đâu hay sao?" Nữ nhân xinh đẹp kia tròn xoe mắt nhìn hắn trả lời.

"Ta chỉ biết ta đã tới Phong Vân Sơn rồi gục xuống, thế nàng nói xem rốt cuộc ta đang ở đâu?" Vũ hỏi xong đứng dậy nhìn xung quanh căn phòng, đây chỉ là một căn phòng bình thường với chiếc giường gỗ và vài bộ quần áo có vẻ như là đồng phục gì đó được treo xung quanh mấy bức tường, hắn nhìn xong chợt giật mình và sờ soạng chân tay rồi thầm thở phào nhẹ nhõm vì bản thân…vẫn chưa chết, nãy giờ hắn bị đánh thức ở nơi xa lạ còn tưởng mình lại chết rồi xuyên không đến thời cổ đại nào rồi ấy chứ…

"Đồ dở hơi ngươi đang ở Phong Vân Môn nằm trên đỉnh Phong Vân Sơn, ngươi nằm đây ăn bám được một ngày rồi đấy!" Nữ nhân bĩu môi khoanh tay trả lời, điệu bộ của nàng xem tên thiếu niên trước mặt chỉ là đồ dở hơi không hơn không kém.

"Thật là ngại quá hahaha, đây chẳng phải do chiếc giường của Phong Vân Môn êm ái quá hay sao? Ta nằm mà cứ tưởng đang nằm trên tấm lưng ngọc ngà của mỹ nữ…đường cong mê người ấy khiến ta chết mất…" Vũ giở bộ mặt vô sỉ ra cười tít mắt khiến nữ nhân nhất thời bị sốc, ai mà ngờ được một tên thiếu niên trông có vẻ "ngây thơ" này lại nói ra được những lời lẽ như thế.

"Hừ, xem ra nhóc ngươi không phải hạng lương thiện gì, mau đi ra ngoài gặp Phong sư phụ! Rầm!" Nữ nhân nói xong liền bỏ đi và đóng cửa thật mạnh như để tỏ ý không hài lòng, Vũ chỉ nhún vai cười nhẹ một cái xong thay bộ quần áo mới cho nó đẹp trai sạch sẽ.

"Phong sư phụ? Là ai vậy Doraemon?"

Không có tiếng trả lời.

"Doraemon?"

"Mèo máy đến từ tương lai?"

"Doraemon?"

Vẫn không có tiếng trả lời.

Sau vài tiếng gọi cầu cứu Doraemon nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ, Vũ thôi hi vọng rồi mở cánh cửa bước ra phía ngoài căn phòng. Đập vào mắt hắn đầu tiên là một vùng đất hoa cỏ đẹp như tranh vẽ thấp thoáng ẩn hiện trong mây mù sương sớm, phía xa xa bên trái là một tòa đại điện khang trang làm cho người ta vừa nhìn thấy đã không khỏi mọc lên ý niệm tôn kính. Phía bên phải là một thác nước đổ ào ào kết hợp tiếng chim hót líu lo như tô điểm cho bức tranh phong cảnh đã mỹ miều lại càng thêm thanh cao, tạo ra loại cảm giác thoải mái dễ chịu vô cùng mà Vũ chưa bao giờ dám nghĩ là mình sẽ có cơ hội tận hưởng như bây giờ.

"Bên này!" Một giọng nói nam nhân truyền tới đánh thức Vũ khỏi bức tranh tiên cảnh. Hắn nhìn sang liền thấy phía trước không xa có hai nam hai nữ mặc quần áo giống nhau đang tập trung làm thứ gì đó giống như luyện võ đấu kiếm, nhưng thứ hắn chú ý hơn cả lại là một người trong hai nữ nhân chính là người đã tát hắn lật mặt khi nãy, đúng là sự ấn tượng khiến hắn muốn ghi nhớ suốt đời.

"Bịch…bịch…" Vũ không trả lời mà chỉ lóc cóc chạy tới đám người, khi tới gần hắn mới lên tiếng thưa hỏi tên nam thanh niên có vẻ là lớn tuổi nhất vừa gọi mình:

"Vị huynh đài, cho ta hỏi có phải đây là Phong Vân Môn?"

"Đúng đúng, ngươi mau tới gặp Phong sư phụ, người đang ở phía bên kia." Nam thanh niên chỉ tay về một mỏm đá nhỏ gần phía thác nước.

"Đa tạ!" Vũ chắp tay cảm ơn xong quay gót chạy thẳng một mạch tới phía thác nước, mất thêm vài phút leo trèo cuối cùng hắn cũng leo tới được mỏm đá bên trên.

Trước mặt Vũ lúc này là một lão già mình trần cơ bắp, râu tóc bạc phơ đang ngồi nhắm mắt vận công bên thềm mỏm đá, thần thái của lão tỏa ra rất hiền từ và đức độ khiến Vũ sinh ra cảm giác rất tôn trọng mặc dù hắn còn chưa gặp qua lão bao giờ, cái khí chất của lão toát ra cũng thật kinh khủng, Vũ cảm giác lão ngồi đó lại như không ngồi, lão hiện thân mà cứ như đang ẩn mình với trời đất, hắn thầm kinh hãi người ta phải mạnh đến mức nào mới có thể như vậy đây ai da…

Nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt Vũ là một túp lều tranh đơn sơ hết mực với chỉ vỏn vẹn một chiếc giường trúc, thậm chí còn thua kém mấy lần nếu như so với căn phòng ban nãy hắn vừa nằm ăn nhờ ở đậu, Vũ bắt đầu cảm thấy sốc vì một siêu cấp cao thủ như lão già này lại ở một nơi đơn giản đến mức như thế, đúng là chuyện ở đời có nhiều thứ hắn không thể nào hiểu nổi, thật sự không thể hiểu…

"Ngươi đến rồi à?" Lão già mở mắt chậm rãi hỏi làm tên Vũ giật mình.

"Cháu…đến rồi thưa Phong…sư phụ!" Vũ bị hỏi bất ngờ nên trả lời có phần lủng củng.

"Ai da, cứ gọi lão phu là Phong tiền bối được rồi, lão phu đâu có phải là sư phụ ngươi đâu?" Lão già xua xua tay tỏ ý từ chối làm Vũ mới nhận ra mình lỡ nói quá, hắn cười đáp lại:

"Hahaha vãn bối lần đầu diện kiến cao thủ như tiền bối nên là không được bình tĩnh cho lắm mong ngài bỏ qua, có phải chính Phong tiền bối đã cứu vãn bối khi đó?"

"Có thể coi là như vậy đi, thế ngươi là gì của Vương Lâm?" Lão già nhún vai xong hỏi lại.

"Có chút họ hàng gần xa với ông ta thưa tiền bối." Vũ trả lời bình tĩnh.

"Ừ, lão phu có thể giúp ngươi áp chế Hỗn Độn Cuồng Phong trong cơ thể. Tuy nhiên việc này có thành công hay không còn tùy thuộc vào ngươi tới tám phần đấy!" Lão già nói đồng thời lại nhắm mắt vận công.

"Rất cảm tạ Phong tiền bối, mà người có thể nhận tiểu tử đáng thương này làm đệ tử được chứ?" Vũ quỳ xuống trước lão già rồi cố nặn ra những giọt nước mặt giả tạo để cầu xin được trở thành đệ tử, hắn cần chỗ dựa lâu dài và đương nhiên nơi đây là phù hợp nhất rồi chứ còn đâu xa nữa.

"Hả? Ngươi có chắc về những gì mình nói không? Làm đệ tử Phong Vân Môn sẽ phải gian khổ lắm đấy!" Lão già nhíu mày hỏi.

"Xin người hãy yên tâm, đệ tử Lý Nhạn Vũ bái kiến sư phụ!" Vũ nhanh nhảu bái lạy lần nữa, chỗ dựa tuyệt vời thế này sao phải suy nghĩ nhiều.

"Hahaha tốt lắm, vậy trước tiên phải làm lễ bái sư theo phong tục của Phong Vân Môn." Lão già nhìn Vũ hài lòng nói.

Trong căn nhà tranh, Phong sư phụ ngồi chễm chệ trên chiếc giường trúc, Vũ đang quỳ trước mặt lão lạy từng lạy cung kính nhất có thể, theo phong tục thì hắn phải lạy đủ 100 lạy mới có thể chính thức trở thành đệ tử môn phái.

"Được rồi, con đứng dậy đi." Lão già đếm đã đủ nên nhắc Vũ đứng dậy, từng động tác của hắn rất thành khẩn khiến lão không còn chút vướng mắt nào với tên đệ tử của mình nữa.

"Đa tạ sư phụ!" Vũ phấn khởi trả lời, từ giờ hắn có thể thoải mái tu hành mà không phải nom nớm lo sợ bất cứ điều gì xảy đến với bản thân nữa, lúc này hắn tự dưng nhớ đến cảm giác bị chính hiệu trưởng của học viện mình cống hiến truy sát, nó thật quá mức đáng sợ.