"Hừ bọn tham lam, nhanh rồi cút trước khi bản đế đổi ý." Thái Thiên hừ lạnh ngồi xuống ngai vàng.
"Cái kia của ta, đừng có nhận vơ." Diệp Thanh Tâm tham lam nhào tới.
"Lấy được cứ lấy!"
Sau vài phút vơ vét và nhét đầy nhẫn không gian tới không thể nhét được nữa, hai bọn hắn mới chịu ngẩng cái mặt lên đòi Thái Thiên mở cổng đi về.
"Mau cút đi, càng nhìn trẫm càng ngứa mắt!" Thái Thiên phất tay đuổi người sau khi mở một khe nứt.
"À từ từ." Lão ta gọi lại làm bọn hắn giật thót tim, có khi nào thấy tiếc quá lại đòi lại hay sao?
"Không cần phải tỏ ra ủy khuất như thế, trẫm đã cho thì sẽ không bao giờ đòi lại, nhắc về tên chết tiệt kia đã, hãy cẩn thận, hắn có thể trở thành bất cứ ai, thậm chí là một nữ nhân không chừng. Hắn có sở thích là ngao du thiên hạ, nếu tìm và giết được hắn càng sớm sẽ càng có lợi cho các ngươi."
Minh Vương Thái Thiên nói xong liền bay tới đá đít mỗi thằng một cái ngã người vô khe nứt trong khi bọn nó còn chưa kịp trả lời, lão cười mỉm nằm xuống chiếc quan tài xa hoa của mình và nhắm mắt an phận, lão đã phải trả cái giá quá đắt mới có thể tồn tại lay lắt được tới lúc này, giờ thì khỏi cần nữa rồi.
…
Long thành - Tòa đại thành dưới đáy biển Đại Tây Dương
"Ông nội, cha, con đã về rồi." Long Tuấn Kiệt cúi đầu chào tộc trưởng Long Thiên Đỉnh và thiếu tộc trưởng Long Thiên Hùng trong đại điện Long cung.
"Kiệt nhi, ngươi về được là không sao rồi, ta nghe các tin tức từ trên đất liền nói rằng rất nhiều người của họ đã phải bỏ mạng trong đó, gần như mười phần đi vào đều chết cả mười." Long Thiên Hùng nói.
"Có gặp thằng em họ ngươi không?" Long Thiên Đỉnh đề cập tới thằng cháu thất lạc Long Thiên Hàn. Ví dụ nó là một thằng phế vật nào đó có lẽ lão ta sẽ mặc xác hắn, còn bây giờ người ta đang là một thiên tài ngàn năm có một đó nha, chèo kéo hắn về dưới trướng để phục vụ Long tộc thì không còn gì phải nghĩ nữa rồi.
"Dạ không thưa ông, con không có gặp hắn, kể cả Quỷ Thú Cuồng Nhân và Hắc Ám Ma Vương con đều không bắt gặp." Tuấn Kiệt lắc đầu.
"Ừ, nếu bọn nó xuất hiện thì tình báo của chúng ta đã nhìn thấy rồi, thôi kệ đi, ngươi về nghỉ ngơi được rồi." Long Thiên Đỉnh nói xong nhắm mắt định thần trên chiếc ghế tộc trưởng.
"Khoan đã, con muốn hỏi ông và cha chuyện này." Tuấn Kiệt lên tiếng sau vài giây đắn đo chưa chịu về.
"Chuyện gì?" Long Thiên Hùng cảm thấy lạ bởi thằng con thường ngày phá phách không bao giờ thích nói chuyện với gia đình lại có chuyện muốn hỏi. Chả lẽ một chuyến đi sinh tử đã khiến nó thay đổi hay sao?
"Là thế này, khi con đánh nhau luyện tập ở đây, hoặc đánh nhau ở cuộc thi con đều không sợ chút nào, nhưng khi gặp phải những kẻ muốn lấy mạng mình ở chỗ đó thì con sợ lắm." Tuấn Kiệt thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ trong đầu, cái chuyện xấu hổ này hắn không biết phải hỏi ai ngoài người nhà của mình nữa.
"Hahaha…nhóc con, nghe này Kiệt nhi, lúc mà ngươi không cảm thấy sợ đó là khi ngươi biết có thua cũng không chết, hoặc ngươi mạnh hơn người ta nên có thể bá đạo tùy ý. Nhưng khi gặp kẻ mạnh hơn hoặc kẻ có sát ý muốn giết ngươi, lúc đó tâm trí ngươi sẽ tự sinh ra một nỗi sợ, đó chính là sợ chết đấy Kiệt nhi à…hahaha..." Long Thiên Đỉnh mở mắt cười nói.
" y da, con hiểu rồi ạ." Tuấn Kiệt mở to mắt vì ngộ ra sự thật, đúng là người từng trải có khác, nói một câu liền trúng ngay vấn đề của hắn.
"Thật ra ban đầu ta không hề muốn cho ngươi đi tới chỗ khỉ gió kia, nhưng tính cách ngươi sinh ra quá trẻ trâu và nông nổi nên đành cho đi biết đâu ngươi gặp phải nguy hiểm sẽ trưởng thành hơn, quả nhiên lão phu lần này đã đánh cược thành công." Long Thiên Đỉnh tiếp tục nói.
"Vậy ông nội, có cách nào để con có thể…hết sợ chết không?" Tuấn Kiệt ngây thơ hỏi.
"Cốc…đồ ngu, ta chiều quá thành ra ngươi có vấn đề về đầu óc phải không?" Long Thiên Hùng cốc đầu thằng con thơ dại một cái rõ đau.
"Ui, sao cha đánh con?" Tuấn Kiệt xoa đầu hỏi.
"Chỉ có những đứa đầu óc có vấn đề mới không sợ chết thôi, còn lại cho dù có là một người bình thường như tên người hầu thường rửa chim cho ngươi hay là tên Hoàng Đế bá đạo một phương trời Cửu Vân cũng phải sợ chết thôi. Hỏi ngu bị đánh là đúng rồi." Long Thiên Hùng giải thích làm Tuấn Kiệt trở nên suy tư.
"Bật mí cho ngươi biết, mấy tên càng mạnh, càng giàu, càng sống lâu lại càng sợ chết, ta và các trưởng lão trong tộc không phải ngoại lệ, thế nên sợ chết không có gì là đáng xấu hổ, chỉ cần ngươi rèn luyện bản thân thật kiên cường, khi đó nỗi sợ hãi sẽ luôn bị ngươi áp chế lại mức thấp nhất để mạnh mẽ đương đầu với kẻ địch." Long Thiên Đỉnh âm trầm giảng giải.
"Vậy ông và cha có cách nào rèn luyện cho con không?" Tuấn Kiệt phấn khích hỏi sau khi được nghe ông nội động viên.
"Đương nhiên là có, nhưng ta muốn nhìn thấy quyết tâm sắt đá của ngươi, vì thứ gọi là rèn luyện sẽ rất kinh khủng, sống không bằng chết." Long Thiên Đỉnh nhắm nghiền đôi mắt trả lời khiến Long Thiên Hùng khẽ giật mình, vẻ mặt ông ta biến chuyển sang lo lắng khiến Tuấn Kiệt có chút sợ hãi chưa dám trả lời.
"Sợ rồi sao? Thế thứ này làm phần thưởng đã đủ làm ngươi động lòng tham gia chưa? Muốn có nó không?" Long Thiên Đỉnh ném cho thằng cháu đích tôn một quyển sách cũ kỹ.
"Nguyệt Quang Đế Long Tâm Pháp, bộ võ công chí thượng đời truyền đời của Long tộc, dành cho Quang hệ như ngươi." Long Thiên Hùng giải thích cho thằng con đang ngơ ngác.
"Quang thuộc tính? Con làm gì sở hữu thuộc tính nguyên tố này?" Tuấn Kiệt vẫn ngơ ngác cầm quyển sách hỏi lại.
"Ừ thì ngươi dần dần sẽ biết, còn muốn tu được quyển võ công tâm pháp này thì phải chứng tỏ bản thân ngươi xứng đáng, bình thường ngươi kiêu ngạo lắm mà đúng không?" Long Thiên Đỉnh lên tiếng khiêu khích.
"Xứng đáng? Vậy con chấp nhận thứ mà ông gọi là rèn luyện." Tuấn Kiệt hùng hồn khẳng định, động đến lòng kiêu ngạo của hắn thì làm sao hắn có thể chối từ.
"Sắp xếp cho hắn đi!" Long Thiên Đỉnh nhìn sang Long Thiên Hùng nói rồi lại nhắm mắt định thần như thể chuyện đó quá bình thường với lão.
"Ngươi còn quá trẻ, đừng hối hận với quyết định của mình." Long Thiên Hùng nhắc nhở thằng con trai nhưng Tuấn Kiệt mặt không đổi sắc, hắn không hề muốn thua kém bất cứ ai. Cái gì long long tâm pháp kia bằng mọi giá hắn phải có bằng được.
…
Thăng Long - Một quán rượu nhỏ ven sông Hồng
Nhẫn Giả trầm ngâm ngồi uống từng chén rượu lớn, lâu lâu tay lại gắp lấy từng miếng lợn quay xứ Lạng bỏ mồm nhai rau ráu, đầu óc trống rỗng vô định nhìn ngắm những chiếc thuyền đánh cá xa xa ngoài bờ sông Hồng đỏ rực thơ mộng.
Chợt có hai gã đàn ông trung niên một béo một gầy mặc y phục trông có vẻ như dân giang hồ bước vào, bọn hắn ngồi xuống chiếc bàn sau lưng Nhẫn Giả làm hắn có chút khó chịu vì mùi cơ thể như đã lâu ngày không tắm.
"Anh Thái, rượu thịt của bọn tôi đặt trước đã chuẩn bị xong chưa?" Tên béo lớn tiếng gọi chủ quán.
"Dạ xong rồi anh ơi, đợi em một chút ạ." Gã chủ quán tên Thái đáp lại từ phía quầy thu ngân, sau đó gã nhanh chóng ra lệnh cho hai thằng phục vụ chuyển lên một con lợn quay vàng ươm khoảng 10 cân và hai vò rượu lớn.
Nếu chỉ như vậy thì Nhẫn Giả và khoảng gần hai chục vị khách trong quán sẽ chẳng quan tâm bọn hắn cho lắm, nhưng khi vò rượu của tên béo được mở ra thì hết thảy khách quan trong quán đều sững sờ, hương thơm đắng ngọt từ vò rượu kia khiến bất cứ ai ngửi thấy liền ngay tức khắc trở nên mê muội và sung sướng. Còn có người không tự chủ được đã phải lim dim đôi mắt vì phê pha, đồng bạn thấy vậy cấp tốc gọi chủ quán mang ra cho thưởng thức bằng được, để mà nói thì anh Thái này kinh doanh cũng thật là lạ, có rượu ngon mới mở bán mà chẳng thấy ý kiến ý cò gì cả.
"Rượu Mẫu Sơn, ta thật là nhớ nó quá đi." Tên béo nhắm nghiền 2 mắt rồi đưa rượu lên thưởng thức cái hương thơm nồng nàn.
Nhẫn Giả ngửi mùi rượu cũng cảm thấy thật phấn khích trong lòng, hắn hơi ngà ngà say nên thôi hẹn lần sau sẽ lại tới đây thử rượu Mẫu Sơn, chỉ tựa đầu vào cửa sổ tiếp tục lặng nhìn hoàng hôn rực rỡ.
"Nghe nói các thế gia đại phái lần này mất tích rất nhiều thiên tài trẻ tuổi ở Hoàng Lăng Thái Thiên, họ đang điên cuồng cử người tới tìm lại tung tích con cháu." Tên gầy sau khi tu một ngụm rượu liền khơi chuyện với tên béo làm Nhẫn Giả chú ý.
"Bước vào chỗ kỳ quái đó mà trở ra thành công thì ta chỉ biết có đoàn người Long tộc là làm được, họ cứ im im không chịu tiết lộ về phần thưởng hay kho báu quỷ quái gì cả, à mà thôi đừng nói đến những chuyện tối kỵ ở chỗ này nữa, mau mau ăn đi." Tên béo nói nhỏ đồng thời xé chiếc chân giò đưa lên tận miệng tên gầy.
"Thú vị!" Nhẫn Giả cười thầm rồi tự mình cụng ly với một chiếc chén đầy ắp, lẩm nhẩm trong lòng thầm chúc cho cậu chủ hắn bình an vô sự.