- Không xong, Quán dâm tặc đến rồi, vì sao La tỷ bọn họ không chạy?
Hiểu Dương đám tỷ muội bơi được lên bờ, chứng kiến thuyền của Trần Đăng Quán đâm tới, nhưng mãi không thấy Lý Khuynh La chạy ra, Hiểu Dương đám người nhất thời hoảng sợ.
Hai chiếc thuyền khổng lồ dài gần trăm mét đâm sầm vào nhau, lập tức gây ra trận kình sóng tựa như sóng thần cuốn nhanh ra ngoài, đám tỷ muội nhất thời hoảng loạn, bị sóng cao hơn đầu cuốn qua người.
Thuyền của Lý Khuynh La do bị động hứng chịu công kích cho nên lúc này bị đâm toạc ra làm hai nửa, mũi thuyền của Trần Đăng Quán đâm xuyên vào giữa.
- Giết!
Trần Đăng Quán lạnh lùng hô. Đám lâu la phía sau lập tức quát ầm lên. Mang theo hung khí lao nhanh qua thuyền của Khuynh La.
- Điệp Ảnh Lăng Phong!
Bất quá, chưa để bọn chúng chạy qua tới, hàng chục kiếm quang lạnh lẽo từ bên trong mũi thuyền Lý Khuynh La quyết liệt chém ra, bao phủ cả hư không.
Mang theo tiếng kiếm ngâm rền vang như bản hòa tấu, hàng loạt con số sát thương khủng khiếp bay lên.
-360
-367
-365
-364
-369
...
60 lần trảm kiếm! Kiếm quang loé lên như kinh hồng.
- Aaa!
Nương theo tiếng la hét thảm thiết, gần hai mươi tên lâu la vừa đặt chân qua thuyền Khuynh La lập tức bị cắt thành thịt vụn.
Máu tươi phủ đầy thuyền.
Ở thời điểm mấy cấp độ đầu này, nếu không có nhặt được gì kỳ ngộ, huyết lượng của người chơi cao nhất chỉ có 1.000 mà thôi. Hoàn toàn không gánh chịu được gần 22.000 sát thương từ Điệp Ảnh Lăng Phong.
- Ai?!
Trần Đăng Quán phía sau nhíu mày hỏi.
Trần Đăng Quán vừa dứt lời, thân ảnh một nam tử tay cầm hoả thanh song kiếm, mặt đeo thỏ diện xuất hiện trên thuyền của hắn ta.
Trần Đăng Quán khẽ nhíu mày.
Một chiêu giết hơn 20 người? Thoáng chốc xuất hiện?
Đây là cao nhân phương nào? Ở mấy cấp độ đầu này, muốn giết người thì chí ít phải PK mười mấy chiêu, giao thủ mà đối phương không chạy mới giết được.
Một chiêu liền miễu sát như vậy thì Trần Đăng Quán hắn chưa từng nghe qua, cũng không thể nào tồn tại được.
Không chỉ Trần Đăng Quán, tất cả người có mặt ở đây đều hoảng sợ nhìn thố nhân nọ, trên đầu hắn treo đến ba danh hiệu, không nổi bậc mới là điều lạ.
Trần Đăng Quán chấp tay kính ngữ nói:
- Huynh đệ, đây là chuyện ân oán cá nhân của Quán mỗ, kính xin huynh đệ mắt nhắm mắt mở cho qua. Trần Gia Bang về sau sẽ tận lực bồi tiếp huynh đệ. Cũng không dấu gì cậu, ta là Trần Đăng Quán, chủ nhân của Trần Thị, nếu cậu đã biết Trần Thị thì có thể hay không nể mặt ta, không nhúng tay vào?
Bất quá, đáp lại thịnh tình cũng như cảnh báo của Trần Đăng Quán, thố nhân nọ lạnh nhạt nói:
- Phạm đến La phu nhân, chết!
Vừa thấy thố nhân nói xong liền nâng kiếm lên, Trần Đăng Quán nhíu mày hô:
- Các ngươi cùng xông lên, ta không tin không quần chết hắn!
- Sátt!
Nhất thời, sát khí trùng thiên, tám mươi tên lâu la còn lại càn quét về phía thố nhân.
Với lực lượng này đủ sức khuynh đảo cả Tây Hồ.
Không đợi bọn chúng xông lên, chỉ thấy thố nhân nọ bỗng nhiên đạp gió bay nhanh về trước, lấy tốc độ như thiểm điện, nhanh chóng vượt mặt bọn đầu tuyến, thoáng chốc tiếp đất vào giữa đội hình. Nhanh đến độ chúng không kịp nhìn thấy bóng dáng của hắn ta!
Thố nhân đó còn ai ngoài A Thăng, hắn mang theo Ngọc Thố Diện Tráo của Sơn tử mà tàn sát chém ra.
Từ lúc bắt đầu học được Điệp Ảnh Lăng Phong kiếm pháp, A Thăng chỉ toàn gặp mấy cao thủ cấp cao truy sát, bây giờ gặp những người chơi cấp 10 còn chưa đến. Tốc độ của A Thăng lúc này mới được hiển lộ ra đáng sợ.
Đứng giữa đội ngũ hơn 80 người đông đúc. A Thăng với điểm thân pháp nhanh gấp mười lần bọn chúng, hắn nắm lấy Trăn Trối cùng Huyết Thệ nhanh như chớp vẽ ra bốn lần trảm kiếm.
- 2.030!
-2.002!
-2.017!
-2.026!
- Aaa!
Huyết tanh bắn tóe. Bốn kiếm bốn mạng, chỉ đơn giản là chém thường!
Điểm ngoại công của A Thăng có đến 1.800 điểm, tăng thêm chiêu thức Lăng Phong phụ gia 200 điểm, xuyên giáp từ chiêu thức gộp lại tới 60%.
Chém cho không còn manh giáp.
Trần Đăng Quán cau mày thật chặt. Tình huống này nằm ngoài dự liệu của hắn, đối phương không khác gì thiên hạ đệ nhất cao thủ giáng lâm.
Dưới lớp mặt nạ thỏ trắng, đôi đồng tử vàng kim của A Thăng ánh lên sát khí lẫm liệt, hắn nói qua kẻ răng:
- Tất cả các ngươi rửa cổ đi.
- Quần công hắn!
Một gã lâu la hoảng sợ hô to.
- Yaaaa!
Bảy mươi người lập tức lấy A Thăng làm trung tâm đổ vào tấn công.
Cứ ngỡ sẽ bị vây công, nhưng ở hàng người đông đảo đó, thân ảnh A Thăng vẫn bay nhảy trên chiến thuyền, dưới tốc độ gia trì 200% cùng thân pháp áp đảo quần hùng, A Thăng giống như một cơn gió lạnh tự do xuyên phá đám lâu la. Không một rào cản hay chậm chạp. Trăn Trối cùng Huyết Thệ để lại kiếm mang lạnh lẽo trong hư không, không ngừng vung chém.
Xoẹt! -2.039
Xoẹt! +2.010
Máu tanh bắn lên không trung.
A Thăng với hai thanh song kiếm càn quét đám người, đề phòng cạn kiệt Khí Lực, ngoại trừ dùng Lăng Phong, A Thăng chỉ tấn công toàn bộ bằng đòn công thường, đem hai thanh song kiếm vung chém tứ tung mù mịt, đồng thời kết hợp với chiêu Lăng Phong đề tả xung hữu đột trên boong thuyền.
Có thêm uy lực nội tại của Phật Thủ Che Thiên, với hiệu ứng đầy lùi cùng che mắt tầm nhìn, hơn nữa là 50% tốc độ tấn công. A Thăng tung thân giữa chúng nhân, chém ra hơn mười kiếm thì bọn chúng mới trả được vài đòn! Bao nhiêu kẻ bị hắn chém chết, thân thể bị đẩy lùi văng xuống hồ.
-NÉ
-120
- NÉ
Đám lâu la vẫn tấn công trả A Thăng, tiếc rằng chỉ số né tránh của hắn quá cao, xuất hiện quá nhiều điểm né, khiến cả băng đảng hợp sức vung kiếm mà chỉ bào được gần 2.000 huyết của A Thăng, như vậy là vẫn còn ít ỏi. Hơn nữa sau đó liền nhận lại một kiếm chuẩn xác của A Thăng mát lạnh qua cổ.
-1.821!
-1.815!
Chỉ không đến 3 phút, A Thăng với thân pháp áp đảo tung tăng trên boong thuyền, tay đã trảm sát hơn 60 người. Căn bản không ai sống nổi kiếm thứ 2.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra khỏi thuyền. Một kiếm một mạng người!
-129
- NÉ
-158
- NÉ
Đám lâu la gây ra sát thương cho A Thăng cũng xem như rất cao, có thể góp gió thành bão, chiến đấu nãy giờ bào được hắn tận 4.000 huyết. Bên ngoài, Trần Đăng Quán thấy vậy thì trong lòng có chút hy vọng. Hắn nghĩ rằng, A Thăng đang hấp hối, nào có biết được A Thăng có đến 24.000 máu!
Đáp lại với chút hy vọng của Trần Đăng Quán, A Thăng thân pháp chưa từng dừng lại, hắn lướt nhanh qua một đám người, Huyết Thệ kiếm theo hắn chém dài trên không.
-1.836!
+550 HP.
-1.822!
+546 HP.
Huyết Thệ kiếm hút 30% máu từ sát thương do chính nó gây ra. Một kiếm qua đi, thanh máu của A Thăng lập tức kéo đầy.
- Aa!
- Hắn ta là quái vật!
Quần hùng còn lại không đến 20 người tuyệt vọng la hét.
A Thăng mặt không đổi sắc đáp lời:
- Điệp Ảnh Lăng Phong!
Kiếm quang như mạng nhện, phủ kín cả thân thuyền.
-360
-367
-365
-364
-369
-370
...
- Aaa!
Những tiếng hét cuối cùng im bặt.
Kiếm chiêu qua đi, thân ảnh A Thăng đầy huyết tanh xuất hiện. Hắn yên lặng đối diện nhìn Trần Đăng Quán.
Nhìn lại cả con tàu, xác người phơi đầy sàn, máu tanh như tấm thảm đỏ trải thẳng xuống hồ. Cả con thuyền chỉ còn lại Trần Đăng Quán cùng sáu tên thủ hạ một mặt ngưng trọng nhìn hắn mà thôi.
- Thật lợi hại!
Hiểu Dương cùng các tỷ muội bên dưới trải qua cơn sóng dữ về sau, y phục ướt đẫm, đệ lộ thân thể bó sát, tất cả các nàng ném ánh mắt không rời khỏi A Thăng, dẫn đầu là Hiểu Dương phát biểu.
- Có phải là chàng soái ca xuất hiện trên thuyền khi nãy không?
Một tỷ muội khác hai mắt đỏ rực bàn tán.
- A không thể tin được, một mình anh ấy giết cả trăm người!
- Là thiên hạ đệ nhất cao thủ sao?!
Quần nữ um xùm bàn tán.
Khác với không khí rộn rã bên dưới, Trần Đăng Quán âm trầm hướng A Thăng nói:
- Huynh đệ đã suy nghĩ kỹ? Có thật muốn cùng Trần Thị đối địch?
- Giết đến lúc này, còn chẳng phải địch?
A Thăng khinh thường cười.
- Nếu cậu quả quyết như vậy thì cũng phải hiểu hoàn cảnh của mình rồi chứ. Lửa giận của tôi không phải một gã thấp hèn như cậu có thể gánh chịu, phải trả bằng mạng sống đấy, chàng trai.
Trần Đăng Quán hừ lạnh.
- Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đối với Tứ hoàng Ngũ đế các người, lúc này tôi có gì phải sợ ông?
Có biết được tên lão tử đâu mà sợ với chẳng không???
- Hảo chí lớn.
Trần Đăng Quán cười khinh miệt. Hắn nói tiếp:
- Đừng nghĩ bản thân bây giờ có chút sức mạnh rồi ngông cuồng, muốn giết được tôi đâu phải dễ dàng.
Trần Đăng Quán vừa dứt lời, thân ảnh A Thăng từ xa thoáng chốc xuất hiện trước mặt hắn, kèm theo ba bóng ảnh sau lưng nhanh như chớp chém xuống.
Chiêu thức này nhanh đến mức cả Trần Đăng Quán và sáu tên thủ hạ phía sau còn chưa kịp nhận thức. Cơ hồ còn đang nói chuyện thì A Thăng đã vung sống kiếm trảm xuống.
-1.823
-1.812
-1.442
-1.450
-1.444
-1.421
-1.456
-1.439
Điệp Ảnh. Kiếm chiêu tất sát của A Thăng. Trọn vẹn 12.000 máu bay đi trong một nốt nhạc, mang theo hai cánh tay của Trần Đăng Quán rơi xuống sàn.
Trần Đăng Quán miệng đầy máu, hắn cay nghiệt cùng không thể tin được nhìn A Thăng rồi ngã ầm xuống sàn.
Chết.
Nếu đã quyết định giết thì A Thăng không cần lề mề, cũng không thích giả heo ăn thịt hổ.
- Chết rồi?
Sáu tên thủ hạ phía sau Trần Đăng Quán trợn to mắt kinh hãi. Không chỉ hắn mà ngay cả Hiểu Dương đám người cũng không nói nên lời.
Quá quyết tuyệt, quá cường đại. Phong thái của A Thăng để cho một đám nữ hai mắt sáng ngời, biến thành hình trái tim.
- Thố ca uy vũ!
- Yaaa! Tuyệt vời!
- Soái quá đi thôi!
- Thố ca em yêu anh!!!
Quần nữ nhất thời dậy sóng.
- Xem ra chồng tôi rất có mị lực.
Khuynh La lúc này trong khoang thuyền bên kia bước qua, cô yêu kiều trêu chọc. Cô bước đi trên sàn máu như thể thảm đỏ, tiến về phu quân.
Nội tâm cô hơn ai hết sóng to gió lớn, hoàn toàn bị sự cường đại của A Thăng á khẩu.
A Thăng nhếch mép cười hề hề, được quần nữ hò hét trợ uy thì vô cùng hưởng thụ vẩy tay chào lại, như thế càng làm cho chúng nữ điên cuồng la hét.
Sơn tử đi sau lưng Khuynh La hai mắt nổi lên hâm mộ không thôi, quyết chí sau này phải cường đại như Thăng ca để được mỹ nữ theo đuổi.
Bị A Thăng lờ đi như vậy, sáu gã đó máu điên nổi lên quát:
- Thằng chó chết, ngươi dám giết Trần gia chủ?! Ngươi có biết hậu quả là gì không thằng rác rưởi thấp hèn?!
- Các ngươi cũng đi theo thôi, chớ um xùm.
A Thăng khinh miệt. Đồng thời Trăn Trối lấy tốc độ bất khả tư nghị đâm ra.
Nhị Đạo Bão Kiếm! -2.029! -2.010!
Kiếm xuất tựa như kinh hồng, mang theo gió rít đâm xuyên 2 gã trước mặt.
- A!
Cái chết đến quá nhanh khiến cho hai gã đó lăn đùng ra chết mà không kịp trăn trối.
Chứng kiến tuyệt cảnh ập tới, một gã nhanh chóng vung đao chém về A Thăng.
-280.
Đao này có thể xem là sát thương mạnh nhất trong đám, bất quá vẫn không thấm thía gì với hắn. A Thăng lập tức đem Huyết Thệ kiếm chém trả gã ta.
-1.820!
+546 HP.
Không chết. Tuy nhiên..
Ongg! Nhị Đạo Bão Kiếm! -2.019!
Trăn Trối như thiểm điện nối tiếp đâm ra, xuyên thấu hắn ta cùng mấy gã phía sau.
Nhị Đạo Bão Kiếm chỉ có 2s hồi chiêu.
Căn bản hai kiếm qua đi, chỉ còn xót lại ba kẻ còn sống xót.
- Chạy!
Một gã kinh hoảng hét to, A Thăng trước mặt khiến bọn chúng tuyệt vọng không cách nào lung lay.
Nghe theo lệnh hắn ta, hai kẻ còn lại nhanh chóng lao ra khỏi thuyền. Chỉ là vừa mới chạy được mấy bước, A Thăng xung quanh hắn gió lốc cuốn cuộn bỗng chốc vung kiếm chém ra.
Đáng lẽ chỉ có một cơn lốc xoáy nhưng mà A Thăng cầm đến hai cây kiếm, nhất thời hai ngọn lốc xoáy mang theo uy lực mạnh mẽ từ Trăn Trối và Huyết Thệ kiếm cuốn ra ngoài.
Tốc độ của lốc xoáy bây giờ ít nhất phải 600 điểm, bay còn nhanh hơn cả A Thăng dùng chiêu Lăng Phong lấy 4 cẳng mà chạy, huống chi ba thằng đạo mạo cao thủ này.
Bọn chúng vừa nhảy khỏi thuyền, chưa kịp rơi xuống nước thì lốc xoáy liền cuốn đến, đem bọn chúng lần nữa hất văng lên không.
- Aaa!
- 2.016
- 2.029
- 2.001
Thân xác rũ rượi của ba vị cao thủ sau đó rơi lên bờ, không cần bơi nữa. Chỉ có đều đã không thể cử động.
Vừa lúc rơi cạnh đám tỷ muội Hiểu Dương bên dưới, nhất thời gây ra một trận hoạt náo:
- Cắt trym bọn chúng cho chó ăn!
Một trận chiến không có gì đặc sắc. Đơn thuần một màu đơn thương độc mã tàn sát cả trăm người. Cho dù là nhân vật có quyền thế đi chăng nữa, ở thời điểm mấy cấp độ đầu này thì cũng là con gà con vịt như nhau cả thôi. Căn bản không thể chống đỡ chiến lực mạnh mẽ của A Thăng.
Tây Hồ ngày ấy gió mưa sương,
Phủ kín trời đen, kiếm mang đầy.
Giai nhân rũ lệ, quân tử khốc,
Nhất kiếm lăng phong, máu nhuộm Tây Hồ.
....
Trên thuyền, A Thăng tháo thố diện xuống, để lộ gương mặt tuyệt mỹ cùng với đôi đồng tử hoàng kim thần tính. Hắn hướng Lý Khuynh La mỉm cười:
- Tôi may mắn có được căn cơ vững chắc ban đầu, tôi sẽ dựa vào đây làm bàn đạp để tranh đấu với cả thiên hạ, cũng như làm chỗ dựa cho La phu nhân. Hãy thêm hảo hữu, lần sau có chuyện như vậy nữa hãy nhắn tin cho tôi.
- Ra dáng một thiên hạ đệ nhất cao thủ rồi đấy, tôi sắp có nhiều tình địch rồi phải không?
Lý Khuynh La mặc kệ hắn nói gì, cô yêu kiều cười rồi tiến sát lại gần đem môi mỏng dán lên môi hắn.
Cảm giác đôi môi thơm tho mềm mại đó lần nữa ập đến, A Thăng ôm lấy hông nàng đáp trả lại mãnh liệt.
Một nụ hôn ái muội, ngọt ngào và mãnh liệt cho vị anh hùng cứu mỹ nhân.
Giữa A Thăng và Lý Khuynh La không bao giờ nói ra thành lời, chỉ có tự hiểu trong lòng mà thôi. Nhưng mà tâm tư hai người lại khác nhau, có mối lo nghĩ trăn trở khác nhau, điểm chung duy nhất đó là có thứ gì đó gọi là yêu thương, mơ hồ liên kết cả hai, tự hiểu mà ít lời thôi.
Nụ hôn mãnh liệt qua đi, Lý Khuynh La mỉm cười nhắm mắt để hắn hôn lên nhẹ lên trán nàng.
A Thăng nói:
- Trong mọi trường hợp, hãy sẵn sàng là đồng minh của tôi. Bang hội của tôi sẽ lớn mạnh nhanh chóng nhưng là trong bí mật. Cô cũng phải dè chừng những người khác thay vì chỉ tập trung vào Tứ hoàng Ngũ đế, ở Thiên Long Cửu Bộ kỳ ngộ không phân biệt sang hèn, huống chi còn rất nhiều bang phái nhỏ muốn đổi đời.
A Thăng nhắc nhở. Chính hắn và Sơn tử là trường hợp gặp được kỳ ngộ, tương lai đủ sức tranh hùng, A Thăng thừa biết không chỉ có hắn và Sơn tử may mắn như vậy.
- Tôi biết rồi.
Lý Khuynh La gật đầu, cô nói tiếp:
- Anh đã giết Trần Đăng Quán, sớm muộn gì ở ngoài hắn cũng cố gắng tìm giết anh, đừng rời khỏi Khu vực Ngoại Ô.
- Tôi biết.
A Thăng tùy ý đáp, hắn thâm thúy nhìn cô rồi tựa như vô ý nói:
- Sau chuyện này nếu ở Giang gia không thoải mái thì có thể dọn đến nhà tôi ở vài hôm. Nhớ là đừng đem cái mặt sưng tấy lên tìm tôi, tôi sẽ không kiềm chế được sát ý đâu. Cô từng thấy bên trong tôi rồi mà.
- Vâng.
Lý Khuynh La phá lệ ngoan ngoãn đáp.
- Vậy được rồi. Tôi về thành rồi out game, khuya rồi đó, nhớ ngủ sớm.
A Thăng gật đầu. Hắn đối với Chung Diệm Sơn phía sau hô:
- Sơn tử, đi!
Nói rồi tự thân phóng hơn 5m tiếp đất thẳng lên bờ.
- Thăng ca chờ em.
Sơn tử nhanh chóng đi theo, chỉ là hắn nhảy ùm xuống sông rồi bơi thêm một đoạn.
- Nhớ kết bạn Zalo tôi nghe chưa.
Đợi Sơn tử bơi lên bờ, A Thăng khoác vai Sơn tử dặn dò.
- Ok ok, Thăng ca, vừa rồi anh tả xung hữu đột thật sảng khoái làm sao, sau này đệ sẽ sát cánh cùng đại ca, quyết không để anh đơn thương độc mã như hôm nay.
Sơn tử hào hùng quát.
- Tốt!
Hai người bàn tán chuyện um xùm, dưới ánh nhìn của chúng nữ mà khuất bóng khỏi Tây Hồ.
Các nàng tinh ý phát hiện, các danh hiệu trên đầu A Thăng bị hắn hoàn toàn ẩn đi.
...
A Thăng bây giờ phải out game nghĩ ngơi, bên ngoài đã khuya lắm rồi. Hắn đem thân mình về Lạc Dương thành, để mai đăng nhập vào liền ở trong thành chạy nhiệm vụ.
A Thăng đoán được, nhưng hắn không biết rằng, sau trận chiến này, một cái danh hiệu Tây Hồ Thố Diện được quần hùng Lạc Dương thành gán lên đầu hắn. Một trận chiến lấy một địch trăm, máu nhuộm cả Tây Hồ, gây ra trận oanh động như cuồng phong bão táp cuốn qua thiên hạ thành Lạc Dương.
Trần Đăng Quán, Trần Thị, Trần Ngũ Đế, bất cứ cái tên nào cũng khiến quần hùng sợ hãi kinh hồn bạt vía lại bị trảm cho không toàn thây.
Thời thế sinh anh hùng,
Trảm vua tức là hùng!
Tây Hồ Thố Diện chỉ sợ sẽ còn là một giai thoại dài.