Chương 10: Xuân tình trong bếp

Đăng xuất Thiên Long Cửu Bộ, A Thăng nhìn lại đồng hồ, phát hiện đã 23h đêm. Bụng lại bắt đầu đói meo, tăng thêm vừa rồi hôn La phu nhân một cái sâu đậm, khiến trong lòng hắn rạo rực. A Thăng liền nghĩ đến Chung Diệm Linh.

Cái cơ thể trắng múp trong chiếc quần đùi ngắn sát háng, trưng bày ra cặp đùi to săn chắc cùng với bộ mông to tròn căng đầy, phía trên là bầu ngực J cup mà A Thăng không thể nắm hết trong lòng bàn tay. Vừa nghĩ đến cơ thể trắng múp đó của Chung Diệm Linh, A Thăng không ngăn nổi cơn thèm thuồng.

Huống chi đã không phải là lần đầu tiên...

- Đi ăn hủ tiếu!

...

Gốc phố về đêm, toàn bộ tối đèn, nhà cao tầng chót vót trông như đống điêu tàn, chỉ có vài hàng quán nhỏ bên dưới là có ánh đèn vàng, đèn trắng.

Trên đường có vài bóng người du đãng.

- Hôm nay không bán đêm sao?

Bước đến cửa hàng hủ tiếu của Chung Diệm Linh, A Thăng liền nhìn thấy trong quán không một bóng người.

Không phải quán không bán, bàn ghế vẫn còn trưng bày, chỉ là không thấy chị chủ quán mà thôi.

A Thăng chép miệng, bước vào, đi thẳng đến bếp sau nhà, vén màn cửa lên bước vào trong.

Hắn nói:

- Ngồi trong này khóc lóc cẩn thận ở ngoài bị trộm thó đi hết đấy, chị Linh.

A Thăng đã quá quen thuộc với cảnh này, vừa bước vào hắn liền nói cho Chung Diệm Linh đang ngồi ở gốc bếp nghe.

Nghe tiếng hắn, Chung Diệm Linh ngẩn đầu lên nhìn, tay quệt nước mắt. Cô mệt mỏi nói:

- Xin lỗi em, tiệm nghỉ bán rồi.

- Chỗ gần em chỉ có mình chị bán thứ ăn được, ma túy đâu thể ăn thay cơm. Chị mà không bán thì đưa thân chị cho em ăn đỡ đói đi.

A Thăng liếm mép trêu chọc. Chung Diệm Linh liền bật cười trong nước mắt, cô nói:

- Chị với em không thể làm chuyện ấy nữa, chúng ta đi quá giới hạn rồi.

- Đời bây giờ vốn dĩ không có mấy chữ luân thường đạo lý hay vượt giới hạn đâu. Sao? Hắn ta đến tìm chị nữa à?

A Thăng châm điếu thuốc ngồi xuống bên cạnh Chung Diệm Linh.

Không có một Chung Diệm Linh hoạt ngôn như chị cả nữa, thấy rõ tâm trạng cô rất không tốt. Những người phụ nữ mà A Thăng đã ăn nằm qua thì hắn đều lưu ý tâm trạng của cô ấy.

Chung Diệm Linh mím môi, não nề đáp:

- Hắn ta vẫn đâm đầu vào cờ bạc. Tiền làm lụm để dành của đám đàn em chị gửi cất đều bị gã lấy đi không còn một cắc, nộp cho Thiếu Dương Phường. Mấy thằng nhỏ sợ bị mấy băng đảng cướp tiền cho nên gửi hết cho chị. Giờ không biết trả cho bọn nó sao nữa.

- Bọn nhóc không trách chị.

A Thăng liếc mắt, nói.

- Nhưng số tiền đó đủ để bọn nó lo cho gia đình không đói ăn, em thừa biết ở Khu vực Tồi Tàn một cân gạo cũng quý bằng một cân vàng mà. Mấy thằng nhóc ở khu vực Ổ Chuột gửi tiền qua giúp đỡ cũng nằm trong đó, giờ bị thằng khốn đó lấy đi hết rồi.

Nói đến đó Chung Diệm Linh không kiềm được bật khóc.

Nhìn người phụ nữ trên mặt vẫn còn mấy vết tay bầm tím khóc lóc thút thít, A Thăng chép miệng nói:

- Bảo mấy thằng nhỏ trực sẵn ở quán, gã tới thì giết luôn đi, sau đó đem xác gã về khu vực Tồi Tàn mổ bán nội tạng, có cho mười cái mạng bang Thiên Dương cũng không dám ló mặt ra đó tìm xác.

- Như vậy rất nguy hiểm, luật pháp quân đội còn đó.

Chung Diệm Linh khẽ nhíu mày lắc đầu.

- Thế thì ly hôn đi, chị dọn đến nhà em ở.

A Thăng nhúng vai nói.

- Ly hôn thì tòa án còn đâu mà ký giấy, xã hội bây giờ kết hôn hay ly hôn đều do miệng tự nói em á. Chị chỉ sợ gã ta không tìm được chị thì quay sang phiền phức mấy thằng nhỏ, có bang Thiếu Dương phía sau hắn muốn giết người thì giết.

- Đã chị biết tòa án gì đó cũng không còn tồn tại, vậy sao còn sợ chuyện giết người?

A Thăng cười mỉa mai, nói ra lời để cho Chung Diệm Linh mở to mắt nhận ra. A Thăng nhìn cô giễu cợt nói:

- Cái chị nên sợ không phải là pháp luật, nó không tồn tại. Cái đáng sợ đó là không đủ thực lực, tiền tài, chị càng tỏ ra nhỏ bé, con cá lớn nó sẽ nuốt chị sớm thôi.

Nói rồi đưa tay bóp cái vú căng đầy của cô, nháy mắt một cái. Này là tay bé nuốt vú lớn.

Chung Diệm Linh bật cười, cô đăm chiêu nói:

- Nhờ em nói mà chị mới nhớ ra cách vận hành của xã hội hiện tại. Chị muốn dẫn dắt tụi nhỏ đi lên. Nhưng mà Thiếu Dương bang lớn mạnh, chồng chị, à không, con chó của Thiếu Dương bang tháng nào cũng đến đòi tiền của quán, chị không biết nên làm gì hay đi đâu cả. Em nghĩ cách giùm chị xem?

- Có thưởng không?

A Thăng cười tươi hỏi.

- 1 tô hủ tiếu?

Chung Diệm Linh vờ như không hiểu, hai mắt tròn xoe nhìn hắn.

- Không đủ.

A Thăng vừa nói liền gán đôi môi của mình lên môi Diệm Linh, mãnh liệt nút lấy môi thơm cùng lưỡi ngọt của nàng, hắn đã đè nén dục vọng từ nãy đến giờ sắp không nhịn được rồi.

Hôn dài một hơi giải tỏa được chút ít hoả nhiệt, A Thăng mới nhả môi nàng ra. Chung Diệm Linh hai mắt mê li nhìn hắn, mặt ửng hồng thở gấp, cô nhấp lấy môi hắn vài lần nhẹ nhàng, muốn nói rằng mình cũng mở lòng rồi.

- Đàn em của chị tổng cộng có bao nhiêu người.

A Thăng nheo mắt hỏi, trong đầu vạch ra kế sách của mình.

- Tròn 25 huynh đệ. 15 đứa ở khu vực Tồi Tàn, 10 đứa ở khu vực Ổ Chuột, 5 đứa ở khu vực Ngoại Ô của chúng ta.

Chung Diệm Linh không nghĩ ngợi đáp nhanh.

A Thăng gật gù, kéo hơi thuốc. Trong Thiên Long Cửu Bộ, bang hội cấp độ 1 có thể chứa tối đa 1.000 người, không lo thiếu chỗ. Vấn đề là đám đàn em ở khu vực Ổ Chuột và Tồi Tàn chắc hẳn không có giới chỉ đăng nhập Thiên Long Cửu Bộ rồi.

- Có bao nhiêu người chơi được Thiên Long Cửu Bộ?

- Mới có 10 người, đã cấp 6 cả rồi. Bọn nhóc ở khu vực thấp không đủ tiền mua, chị cũng không đủ tiền hỗ trợ.

Chung Diệm Linh buồn bã lắc đầu.

- Vậy đủ rồi, còn một tuần nữa Thương Thành mở cửa, em sẽ rút tiền ra mua cho bọn chúng.

A Thăng chắc chắn nói. Hắn có thể bán đấu giá một thanh Trân phẩm kiếm. Thời điểm này Thiên Long Cửu Bộ chỉ mới mở cửa không lâu, A Thăng chưa có tham gia nhiều hoạt động, không kiếm được nhiều tiền. Cách duy nhất có tiền đó là bán thanh Trân khí đi thôi.

Trân Khí phẩm, Thương Thành không có bán mặc hàng này, A Thăng có thể khẳng định sẽ thu được món tiền lớn.

- Thiếu Dương bang là con chó của mấy ông lớn khu vực Nội Ô, chúng ta bây giờ không có chút thực lực để đối đầu với bất kỳ thế lực nào. Chỉ có thể tránh mũi nhọn.

A Thăng suy nghĩ, hắn nói tiếp:

- Một tuần tới Thiên Long mở cửa Thương Thành, em sẽ mua giới chỉ đăng nhập cho đàn em chị, còn chị thì kêu mấy thằng nhóc chuẩn bị đồ đạc đi, tuần sau có mặt tại đây. Em sẽ nhờ La phu nhân thuê cho căn chung cư khác, kéo cả băng qua đó ở, tạm tránh xa tầm mắt của Thiếu Dương Phường.

- Nhưng, muốn từ khu vực Tồi Tàn qua đây phải vượt qua...Ranh Giới B...

Chung Diệm Linh hoảng sợ nhìn hắn, trong lòng rung động kinh hãi. A Thăng mặt không đổi sắc đáp ngay:

- Em sẽ đích thân dẫn bọn chúng qua, chị chỉ cần kêu bọn nhỏ chuẩn bị, rồi chị soạn băng gạc cầm máu và thuốc trị thương giùm em là được.

Chung Diệm Linh hai tay xiết chặt, nội tâm dậy sóng, chần chừ một chút cô nói:

- Chị nhớ rồi. Nhưng vì sao em lại tốt với bang hội của chị như vậy? Bang hội của chị không mang lại chỗ tốt gì cho em cả.

- Chung Diệm Sơn chưa kể cho chị nghe sao?

A Thăng nhếch mép cười. Lời này để cho Diệm Linh nhất thời kinh ngạc hỏi lại:

- Em biết em trai chị á? Mà nói chuyện gì?

A Thăng nhìn cô từ tốn đáp:

- Vậy Sơn tử đúng là em trai chị rồi. Em mời thằng nhóc này vào bang hội em chuẩn bị lập, nhưng nó bảo phải hỏi ý chị, biết đâu chị lại bị dâm uy của em làm cho lú lẫn, kéo bang hội của chị gia nhập băng đảng của em luôn.

- Hư đốn!

Chung Diệm Linh đỏ mặt đánh mạnh vai A Thăng, đoạn, cô trầm mặt một hồi, rồi nhỏ giọng nói:

- Nếu em thật sự chấp nhận bọn nhóc thì tốt quá, có em lãnh đạo thì chị rất yên tâm. Thế giới bây giờ thật đáng sợ. Chị không tin tưởng ai cả, nhưng nếu không dựa dẫm thế lực nào đó thì chị không có thực lực để bảo vệ bọn nhóc.

- Không phải bảo vệ bọn nhóc, mà là chúng ta bảo vệ nhau.

A Thăng sửa lời. Hắn nghiêm túc nói:

- Thiên Long Cửu Bộ là cơ hội trở mình cuối cùng, là nơi chúng ta có thể khai thác thực lực. Chị bỏ cái suy nghĩ dựa dẫm ai đi, không ai cho không cái gì đâu. Chính tay em sẽ mang bang hội mình đi lên, lấy được địa vị trong cái xã hội này. Nếu chị có nghi ngờ thực lực của em thì em với thằng Sơn tử vừa cắt cái đầu gã Trần Đăng Quán ông trùm của Trần Thị đấy.

Nghe A Thăng nói đến giết Trần Đăng Quán, Chung Diệm Linh lập tức nhảy dựng, tim đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài, cô lắp bắp một hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng kết thúc bằng một cái thở dài.

Nghe đến cái tên Trần Đăng Quán thôi thì Chung Diệm Linh đã sợ đổ mồ hôi lạnh rồi. Còn tin lời A Thăng hay không thì đương nhiên cô tin! Đôi mắt màu vàng kim cùng khí chất thần tính của hắn đã chứng minh điều đó.

A Thăng có đủ thực lực làm vậy. Cũng chỉ mình hắn có gan làm vậy.

- Bang hội vào tay em không biết có đúng hay không nữa.

Chung Diệm Linh cười khổ. Nhưng nghe vậy thì A Thăng lại cười khà.

A Thăng đáp:

- Chị làm bang chủ quản lý nhân lực, sau này có thể vẫn còn vài quản lý nữa, còn phần em sẽ là hắc thủ sau màn, điều hành bang hội, chỉ huy tác chiến các hoạt động, sự kiện của bang. Thế nào?

- Thành giao!

Chung Diệm Linh thở nhẹ đáp nhanh.

- Là nhất trí! Có phải bán hủ tiếu đâu mà thành giao?

A Thăng gõ đầu nàng trêu chọc.

- Nhất trí.

Diệm Linh ôm đầu bục mặt.

Đã quyết định xong xuôi, A Thăng mới liếm mép nhìn cơ thể trắng múp của Chung Diệm Linh trong lớp áo thun cùng quần sọt ngắn sát háng, da thịt trắng trẻo cùng hương thơm dục vọng thoang thoảng từ cô tuỳ thời bay vào mũi hắn.

- Không được...

Chung Diệm Linh lắc đầu từ chối e thẹn.

- Chị không có quyền từ chối đâu.

A Thăng cười khà khà, hắn ném điếu thuốc trên tay rồi mạnh mẽ đem Chung Diệm Linh đẩy ngã ra sàn, tay nhanh chóng vạch áo thun của cô ra.

Hai bầu ngực J cup trắng hồng to hơn bàn tay A Thăng lập tức phơi bày, hai hạt đậu hồng hào còn đeo hai chiếc khuyên nhỏ nhắn càng tăng thêm phần dã tính.

Chung Diệm Linh lấy tay che lại, bất lực hô:

- Không được!

- Em nhớ rằng chị rất thích cuồng công. Cho chị cơ hội lựa chọn cuối cùng, làm ruộng hay cuồng công?

A Thăng vừa nói vừa đứng dậy cởi phăng quần ra, cự long gân guốc đập vào mắt Chung Diệm Linh, hắn quyết định không khởi động gì nữa, chơi luôn.

- Không chọn gì cả!

Chung Diệm Linh tay giữ chặt quần sọt, miệng há hốc hô.

Bất quá sức cô không thể nào bằng A Thăng, hắn chẳng khó khăn chèn ép tay cô để mà cởi quần cô ra.

A Thăng lập tức trông thấy chiếc quần lót ren đen của Chung Diệm Linh đã ướt đẫm từ đời nào, mơ hồ thấy được cỏ non bên dưới được cắt tỉa gọn gàng, hạ thân với hàng mu to như thể chòi ra khỏi quần lót của cô đang mời gọi A Thăng.

- Đừng mà, xin em!

Chung Diệm Linh nước mắt lưng tròng cầu xin.

A Thăng lấy tay đút vào hạ thân nóng hổi của cô, lấy chút dâm thủy đưa lên miệng nếm, hắn nhếch miệng cười:

- Chị ra khi bị chồng chị đánh à? Chị thích bạo dâm?

- Không!

Chung Diệm Linh xấu hổ quát to, hai tay che mặt lại không dám nhìn hắn.

Đã thích bạo dâm vậy thì...

Vén quần qua bên, cự long đặt ngay cửa miệng nhớp nháp dâm thủy, cái cửa miệng không ngờ muốn nút chặt lấy cự long vào.

A Thăng vận lực.

Thúc chày!

- Áá....ư...

Chung Diệm Linh thét lên, cự long một khắc vừa rồi như đóng chặt vào tử cung nàng.

Thật nhanh, thật mạnh!

Chung Diệm Linh cong người, miệng há to.

Phần A Thăng thì im lặng một nhịp để hưởng thụ từng tất thịt mềm mại cùng ấm áp đang co bóp cự long của hắn trong hạ thân Diệm Linh.

Quen hang ổ sau đó, cự long liền đục thành.

- Thích bạo dâm này! Hưởng thụ đi này!

A Thăng nói qua kẻ răng, hắn nhấc cả hông mình lên không, tay chống lên ngực Diệm Linh, kéo gần như cả cự long ra khỏi ổ rồi mạnh mẽ ghim vào tận gốc.

Hắn giã nhanh đến mức hai bắp đùi hắn va xuống đùi cô kêu phạch phạch phạch, mép mu Chung Diệm Linh hẩy cao để đón từng nhịp dập phanh phanh phanh của hắn.

A Thăng duy trì tốc độ mãnh liệt tới nửa giờ đồng hồ, khiến cho Diệm Linh như bay lên cõi thiên thai, mép mu cùng hai đùi cô đỏ lên như tôm luộc.

Cảm giác sung sướng muốn tê liệt.

Mặc kệ cho cô ra bao nhiêu lần, hắn vẫn dập không ngừng nghỉ, để cho hạ thân cô nhạy cảm như muốn bay theo hồn.

Chung Diệm Linh cong người về sau, ưỡng hông lên cao, miệng há hốc kêu gào:

- Á..á..á..ư..ứ..từ từ A Thăng ơi...chị raa... Á...

- Từ từ sao? Này thì từ từ!

A Thăng nghe cô rên rỉ thì càng dập mạnh hơn, mỗi lần dập xuống là ép cho mông cô ép chặt xuống sàn mà biến dạng, cự long đâm phá tử cung liên hồi, kéo ra là mang theo vô vàng dâm thủy theo mông cô chảy ra sàn. Phía trên, tay A Thăng bóp mạnh như muốn bóp nát ngực cô ra, cảm giác mềm mại từ ngực nàng càng khiến hắn thích thú dày xéo.

Chung Diệm Linh lúc này trợn mắt, miệng rên ư ử mà không nói thành lời, tay cô nắm chặt cánh tay hắn, ngón chân co cụm trong vô thức.

Mười phút tiếp sau, đợi Diệm Linh xuất ra lần nữa, A Thăng rút cự long ra ngoài. Ra lệnh:

- Quỳ lên.

Chung Diệm Linh nghe theo lệnh hắn liền yếu ớt ngồi dậy quỳ, đưa mông to về phía hắn. Với hàng mu to, hạ thân cô có thể hiện rõ mồn một dưới cặp mông to tròn.

Chát!

Đã mắt, A Thăng liền mạnh tay tát lên cặp mông đó.

- Á!

Chung Diệm Linh rên rỉ, miệng cắn ngón tay quay mặt nhìn hắn, ánh mắt đó là cam chịu cùng hưởng thụ. Không còn phản đối như lúc đầu.

A Thăng lập tức tra cự long vào lỗ, phập lần nữa liền lút sâu vào trong, mạnh mẽ hôn lấy tử cung của Diệm Linh. Cô lập tức rúng người rên rỉ:

- Ư.....

Một tay bóp lấy cổ Diệm Linh, A Thăng lập tức tăng tốc, cự long nhanh chóng tiếp tục nhịp đập mạnh mẽ của mình vào hang ổ, tay còn lại hắn vung tát lên cái mông đang rung lắc theo từng nhịp giã của A Thăng.

Phập! Phập! Phập!

Chát!

Chát!

Chát!

- Ứứ...trời.. ơi...sướng.g...

Chung Diệm Linh há miệng lè lưỡi mà rít gào, cơ thể cô run rẩy mỗi lần A Thăng ra vào.

Bờ mông Chung Diệm Linh đàn hồi mạnh mẽ, khiến cho A Thăng thỏa mãn vô cùng.

Hắn ngửa đầu rên rỉ:

- Sướng quá Linh ơi...

- Vângg...

Chung Diệm Linh há miệng không nói nên lời, khó khăn đáp.

A Thăng tăng tốc, hai tay bóp chặt cổ cô để mà dập như điên. Hạ thân của Chung Diệm Linh dường như bị kéo ra mỗi lần hắn rút ra ngoài rồi dán chặt vào lút cán.

A Thăng hết bóp cổ tới tét mông, sau đó là hai tay bóp lấy bầu ngực đang lắc lư dữ dội của cô mà nắn bóp.

Chung Diệm Linh căn người ra chịu đựng dục vọng mãnh liệt của A Thăng, hứng chịu từng lần hắn ra vào, tùy ý cho hắn sử dụng mọi ngóc ngách cơ thể mình. Cô ra không biết bao nhiêu lần, chỉ biết sàn bên dưới đã ướt đẫm dâm thủy cả rồi.

Nửa giờ sau đó, A Thăng dừng lại thở gấp. Chung Diệm Linh vô lực nhoài nửa thân trước xuống sàn, hạ thân cô bây giờ nhơ nhớp dâm thủy, cự long của A Thăng nằm yên hưởng thụ ướt át, cũng không chịu rút ra.

Thở được vài hơi sau đó, A Thăng lần nữa hoạt động, hắn luồng hay tay qua hai gối Chung Diệm Linh, sau đó vòng qua sau cổ cô, nhất thời khóa chặt lấy cả cơ thể Diệm Linh.

A Thăng ngồi dựa lưng vào tủ bếp, xách cơ thể Chung Diệm Linh đặt vào lòng mình. Cự long tra ngay ổ, lần này là lỗ nhị.

- Ưm...tư thế này...

Chung Diệm Linh hai mắt mở to sung sướng, ở tư thế này, hai chân cô bị A Thăng banh rộng ra, tay cũng không thể với tới trước, hoàn toàn bị A Thăng khống chế, muốn làm gì thì làm...

Chung Diệm Linh chưa làm đã rên vì sướng.

A Thăng lập tức động thủ, cự long lần nữa dập mạnh liên hồi.

Lần này Chung Diệm Linh có quằn quại cơ nào đi nữa cũng không thể làm được gì, tùy ý đưa mu để A Thăng muốn giã mạnh hay nhẹ tùy hắn.

A Thăng không hề dừng lại, hắn dập như vũ bão. Chung Diệm Linh sung sướng phát khóc, cô rên la:

- Huhu...chị chết mất....Ááá...ư...ớ...

A Thăng nhắm mắt hưởng thụ, cơ hông vận động như gắn máy.

Duy trì nửa giờ sau đó, A Thăng quát:

- Em ra!

- Ááá....

Hắn càng sắp xuất thì càng giã mạnh, Chung Diệm Linh phờ phạc rên hét, cô bắn dâm thủy ra tung tóe giống như phối hợp với A Thăng.

- Aaa!

A Thăng rên rỉ mấy tiếng cuối cùng rồi phóng xuất, tinh dịch nóng như nước sôi lập tức bao phủ cả tử cung Chung Diệm Linh, nhiều đến mức tràn ra ngoài.

Để yên cảm nhận dư âm vài phút sau đó.

A Thăng thả Chung Diệm Linh ra, hai mắt cô mơ màng nằm vô lực trên sàn, cơ thể run nhè nhẹ, cái cơ thể trắng múp của cô bị A Thăng ăn sạch không chừa một miếng nhỏ.

Chung Diệm Linh mỉm cười thỏa mãn nhìn hắn, miệng cắn lấy ngón tay thì thào:

- Em thật mạnh mẽ, sướng chết chị rồi..

- Chưa xong đâu!

A Thăng bất chợt cười tươi, cự long đứng thẳng!

- Cái gì?!

Chung Diệm Linh hoảng sợ.

- Ááá...

....

Thanh âm rên rỉ vô lực của Chung Diệm Linh văng vẳng trong đêm.