Chương 8: Cháo hạt kê

Cho dù Hoắc Ma Tử có không tin cũng không còn cách nào khác, Thẩm Hoa Nùng không chịu cho mượn, ông ta có hỏi thêm vài câu cũng thấy ngượng ngùng, chỉ là vẫn cảm thấy không vui mà thôi.

Thẩm Hoa Nùng thấy thế thì trong lòng phiền chết loại người này.

Cô cho mượn, đó là vì tình cảm, đáng tiếc giữa bọn họ cũng không tồn tại loại tình làng nghĩa xóm này.

Không cho mượn thì cũng không phải là bổn phận, ông ta có gì mà bày ra sắc mặt đó cho cô xem?

Mọi người đều là cực phẩm, ai còn không biết ai nha!

Cô còn có chút mưu đồ, đương nhiên cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: “Tôi mắc bệnh sốt rét, tính toán chờ trời sáng sẽ đi thị xã chữa bệnh!”

Cái này đương nhiên chỉ là ngụy trang, vì để khiến Hoắc Ma Tử lòng dạ hẹp hòi đừng ghi hận là một chuyện, còn về chuyện khác, cô luôn mãi suy tính vẫn quyết định đem ngải hoa vàng đưa cho Hoắc Chí Cao thử xem.

Hoắc Ma Tử sửng sốt một chút, không ai đem chuyện sinh tử đau ốm ra lừa gạt người khác.

Sau khi trố mắt một lúc, chút bực bội trong lòng ông ta rất nhanh đã biến mất, cũng ở trong lòng nhẹ nhàng thờ phào cho Hoắc Đình một phen.

"Tai họa" này mà chết đi thì Hoắc Đình cũng có thể nhẹ nhàng, lấy điều kiện của Hoắc Đình, quá mấy năm lại tìm một nàng dâu mới cũng rất dễ dàng.

Thẩm Hoa Nùng không biết suy nghĩ của ông ta, cũng mặc kệ ông ta có vui vẻ hay không, cô tiếp tục nói: “Tôi tuy rằng không có tiền cho ông mượn, nhưng mà có thuốc, không phải là thuốc tây của bệnh viện, là trung dược tôi tự chế cho mình, tôi tự dùng qua một ngày cảm thấy có hiệu quả, hiện tại đã khá hơn nhiều, có thể đưa cho ông một chút.”

Hoắc Ma Tử rất dứt khoát từ chối, “Cái này thì thôi đi.”

Nhắc tới chuyện thuốc nam, ông ta đã muốn nôn ngay rồi “Thím còn có thể lấy ra được loại thảo dược gì? Đem tâm tư đặt ở con đường chính đạo đi, đừng mang tới thêm phiền toái cho chú Đình nữa.”

Nói xong liền bước đi.

Thẩm Hoa Nùng bĩu môi, liền biết sẽ như vậy, có lòng tốt mà con bị nói dỗi một câu, thật là…… Beep ——DOG (.)!

(*)Beep ——DOG câu này là câm cảm thán, nhấn mạnh cảm xúc kiểu như vãi của VN mình ấy.

“Đi thong thả, không tiễn!”

Hỏi qua một câu đã không khiến lương tâm của cô thất vọng rồi, cũng không thể người khác không cần mà cô cứ rót thuốc vào mồm cháu họ được!

Hoắc Ma Tử vừa đi vừa nghĩ, nếu như chú Đình của ông ta ở thị xã thì tốt rồi.

Chú Đình có tiền nha, trước đó chú ấy đi lính 8 năm, thời điểm xuất ngũ là trung đoàn phó, lúc ấy tiền lương tiền trợ cấp hơn nữa còn có tiền thưởng nhiệm vụ đều dùng để tu sửa trường tiểu học trong thôn, sửa nhà cũ, gả em gái thì mua ba rương lớn làm của hồi môn, hẳn là đã tiêu hết.

Nhưng chú ấy có năng lực, hiện tại đã là phó cục trưởng Cục Công An, nghe người ta nói mỗi tháng có thể nhận được tiền lương 180 tệ , ngày thường chú ấy ăn ở căn tin, quần áo giày dép đều là nhà nước phát, ngoại trừ việc phải nuôi người đàn bà phá của là Thẩm Hoa Nùng cùng với Chiêu Chiêu, trên cơ bản cũng không có tiêu dùng gì lớn cả.

Hoắc Ma Tử cảm thấy, Hoắc Đình làm việc ở cục công an ba năm nay ít nhất cũng phải có hơn hai ngàn tiền tiết kiệm.

(Editor : ông này thích tính toán tiền tiết kiệm nhà người ta thật đó :v )

Hơn nữa, Hoắc Đình khẳng định sẽ cho ông ta mượn, nhưng hiện tại Hoắc Đình đã đi tỉnh thành, còn không biết đang nằm ở bệnh viện nào, nếu như ông ta đi tỉnh thành có thể thuận lợi tìm được Hoắc Đình thì tốt rồi.

Thẩm Hoa Nùng tắm rửa xong thì ngả người trên giường, rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ, cũng không biết là ngủ bao lâu, bụng cô bị một trận “sông cuộn biển gầm’ đánh thức.

Nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, chờ sau khi giải quyết xong, lại cảm thấy trong bụng trống rỗng, cơn đói cồn cào ruột gan đánh tan cơn buồn ngủ của cô lúc này.

Có cảm giác đói khát rồi, đây là chuyện tốt, phải biết rằng chạng vạng hôm trước cô xuyên vào đây, ngủ thẳng hết đêm qua, cô đều chưa từng cảm thấy đói, đói bụng, có nghĩa là bệnh sốt rét của cô đang dần dần bình phục.

Cô thắp đèn trong nhà bếp lên, từ trong túi lương thực phụ bốc hai nắm hạt kê đặt ở trong nồi nấu cháo, gạo kê tuy rằng là lương thực phụ, nhưng giá trị dinh dưỡng lại không thấp, hơn nữa rất thích hợp cho những bệnh nhân đang đau ốm như cô.

Lúc này giống lương thực cũng chưa được lai tạp, đất đai cùng nước tưới tiêu đều chưa bị ô nhiễm, cũng không có phun thuốc lung tung, chỉ cần dùng lửa liu riu nấu, mùi hương của kê đã tỏa ra thơm ngát.

Đối với việc nấu cơm, Thẩm Hoa Nùng có tính nhẫn nại nhất.

Trong thế giới hiện thực, nhà ông ngoại cô chính là dựa vào tài nấu nướng mà trở nên giàu có, là cửa hiệu lâu đời trăm năm, Thẩm Hoa Nùng ở phương diện này cũng rất có thiên phú.

Tuy rằng ông ngoại cùng mẹ chỉ dạy dỗ cô trong thời gian hữu hạn, nhưng mà ẩm thực trăm năm của Thẩm Thị vẫn nằm trong tay cô, cô một lòng thu hồi sản nghiệp Thẩm gia từ trong tay người cha xấu xa, nên đầu tư rất nhiều tâm huyết vào kỹ năng nấu nướng.

Cho đủ củi vào lòng bếp, cô lại cầm đèn dầu hoả tới bên cạnh góc tường đầu ngõ, hái được một quả bí đỏ mang về.