Chương 7: Không có tiền cho mượn

Nhìn vẻ mặt cô lạnh nhạt, người tới xoa xoa tay vài cái, mới cứng nhắc nói rõ ý đồ đến đây: “Thím à......”

Hoắc Ma Tử là tới tìm cô để vay tiền, ông ta muốn mang cháu trai Hoắc Chí Cao đi bệnh viện khám bệnh, tiền trong tay không đủ dùng.

Nhà ông ta lao động nhiều, điều kiện ở thôn Hạ Loan cũng thuộc loại tầm trung, nhưng năm nay mới dựng lên gian phòng mới, lại thêm vụ thu hoạch hè thất thu, trong nhà hẳn là không còn nhiều tiền tích góp, nhiều lương thực cũng chỉ miễn cưỡng có thể cầm cự đến vụ thu mà thôi.

Ngay từ đầu ông ta muốn tìm đến đại đội (.), đem điểm nửa năm làm việc đều đổi thành tiền, lại mượn thêm một chút, nhưng đại đội cũng không có tiền, cây trồng vụ hè bị huỷ hoại, lương thực dự trữ cũng không có, toàn bộ tiền đều đã cầm đi mua thu loại hạt giống.

(*) Đại đội ở đây mình nghĩ cũng giống như hợp tác xã của Việt Nam mình nhưng vẫn sẽ để theo nguyên tác.

Đội trưởng Hoắc Quốc An lấy không ra tiền, còn phải tự bỏ tiền túi đưa cho Hoắc Ma Tử hai tệ , cũng không nhắc đến việc bao giờ phải trả tiền.

Cùng gia phú lộ(.), số tiền này vẫn có chút chênh lệch với nhu cầu của Hoắc Ma Tử, ông ta là thật sự là không có các nào khác, mới tìm tới người ngày thường mình vẫn luôn xem thường, nhưng lại thuộc nhóm người có khả năng có tiền nhàn rỗi nhất là Thẩm Hoa Nùng.

(*)Cùng gia phú lộ là một câu thành ngữ, ý chỉ ở nhà thì có thể tiết kiệm ra đường phải mang theo đầy đủ lộ phí, đỡ phải rơi vào cảnh túng quẫn.

Nói xong mặt già xấu hổ lại chờ đợi nhìn cô.

Thẩm Hoa Nùng mặt không chút biểu cảm nhặt hộp diêm lên, nói đến tiền lại chọc tới nỗi đau của cô. Đời này cô cũng chưa từng đến mức phải bần cùng như vậy!

Cô 'a' một tiếng nói nói: “Ông...,”

Một tiếng ‘ ông ’ vừa mới phát ra nửa vời đã bị cô kịp thời thu hồi lại, mạnh mẽ mà cắt ngang, cự tuyệt tiếng gọi kia một cách dứt khoát lưu loát.

“Trên tay tôi cũng không có nhiều tiền.”

Hoắc Ma Tử không tin Thẩm Hoa Nùng không có tiền.

Hoắc Đình mỗi tháng đều cho Thẩm Hoa Nùng mười lăm cân lương thực phụ, bốn cân lương thực tinh cùng năm tệ, nếu như có Chiêu Chiêu ở nhà, sẽ dựa theo lượng cơm ăn của Chiêu Chiêu mà đưa thêm chút lương thực tinh nữa, chuyện này ở trong thôn cũng không phải là bí mật gì.

Hoắc Ma Tử trước lúc vào cửa nhà Thẩm Hoa Nùng đã âm thầm tính toán thử, lương thực của cô tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cô cũng sống không làm gì, không tiêu hao năng lượng thì có thể ăn được bao nhiêu, hẳn là đủ ăn, không chừng còn có thể có chút dư lại.

Hơn nữa năm đồng tiền cũng không ít đâu, nếu rơi vào nhà Hoắc Ma Tử thì nửa năm cũng không dùng tới năm đồng tiền, theo suy nghĩ của ông ta, Thẩm Hoa Nùng tuy rằng không có làm công tích điểm ở công xã, ăn mặc toàn bộ đều dựa vào chi tiêu kia, nhưng cô gả đã cho Hoắc Đình sắp ba năm rồi, cũng có thể dư được khoảng tầm 80 tệ đi?

Nhưng mà, cũng không có đâu!

Nguyên chủ không làm việc, không hề có thêm nguồn thu nào khác, hoàn toàn dựa vào chút tiền Hoắc Đình chu cấp thì chỉ có thể nói là không đói chết.

Nói về lương thực đi, cô ấy quả thật hơn được những người khác trong thôn một chút, nhưng trong bụng vẫn thiếu đi chất béo, không có chất béo thì sẽ đói mau, lương thực ăn cũng sẽ nhiều hơn, tổng cộng có mười chín cân lương, đều là tính toán tỉ mỉ để căng qua được một tháng.

Thời điểm Chiêu Chiêu ở nhà, Hoắc Đình thật ra cũng đưa thêm phần lương thực tinh cho Chiêu Chiêu ăn, anh ta biết lượng cơm ăn của Chiêu Chiêu cũng theo lượng đó mà đưa qua, một tháng có thể chênh lệnh hơn non nửa cân cũng là chuyện khó.

Hơn nữa nguyên chủ còn có chút lòng tự trọng đáng thương, cũng sẽ không cắt xén đồ ăn của con gái, lại nói Chiêu Chiêu mới ba tuổi cũng ăn không hết bao nhiêu, lương thực một tháng của con bé còn chưa đủ để nguyên chủ miệng rộng ăn bốn năm ngày.

Còn về tiền nong, Hoắc Đình chưa bao giờ cho cô phiếu gạo, ngoại trừ mấy thứ như củi, rau xanh, trứng gà có thể mua được từ giá cả phải chăng của mấy người trong thôn , cũng không cần phiếu gạo.

Tuy rằng nói là giá cả phải chăng, nhưng mỗi ngày đều phải tiêu tiền ở bên ngoài, có chút tiền chu cấp đó cũng không đủ dùng, càng đừng nói mấy thứ khác phải có phiếu mới mua được, không có phiếu thì phải ra giá cao tìm người trong thôn hỗ trợ mua.

Dầu thắp, que diêm, kem đánh răng bàn chải đánh răng, tuyết hoa cao (.), dầu ngao (.), sáp thơm bôi tóc, dầu gội đầu, giấy vệ sinh, quần áo, thứ nào cũng cần tới tiền. (đến đây mình lại nghĩ đến video “vì sao con gái lại nghèo” )

(*)Tuyết Hoa Cao một loại kem dưỡng da được sản xuất vào những năm 1930 và 1940.(mình nghĩ tương tự như kem sâm ngày xưa thời các bà, các mẹ chúng ta hay dùng)

(*)Dầu ngao là một loại sản phẩm chăm sóc da được chiết xuất từ vỏ ngao tự nhiên, có tác dụng giữ ẩm cho da và ngăn ngừa tình trạng khô da.

Đổi thành bà chủ gia đình khác thì có lẽ có thể dư được chút đỉnh, nhưng nguyên chủ là người hưởng thụ cuộc sống hơn bất cứ ai, mỗi tháng đều khó khăn túng thiếu.

Trong tay Thẩm Hoa Nùng hiện tại cũng chỉ có bốn tệ , còn có vài đồng tiền lẻ cũng được hai hào, đó cũng là sinh hoạt phí tháng này mà Hoắc Đình đưa, bởi vì sinh bệnh cho nên mới chưa xài hết.

Nhưng chuyện trong nhà như vậy cũng không tiện nói rõ với người ngoài.