Chương 13: Đánh lưu manh

Từ văn phòng đại đội ra ngoài, đi xuyên qua trường tiểu học của thôn chính là đường lớn vào nội thành, ra tới đường lớn rồi thì lúc nào cũng có người qua lại, muốn làm chút chuyện gì đó cũng sẽ không thuận tiện.

Vì để tạo ra cơ hội cho Lý Bảo Gia, cô cố ý dừng lại ở cổng trường tiểu học trong chốc lát, còn đứng ở cồng trường chào hỏi Trình Lễ đang cầm theo thùng rác đi đổ.

Trình Lễ là giáo sư nổi danh của trường đại học Kinh Đô, từng đi nước ngoài du học, hiện giờ đang ở cạnh bên nhà cha con Thẩm Khắc Cần, ở cùng phòng với Từ Bỉnh Vinh.

Nguyên chủ cùng Trình Lễ cũng không thân quen, Thẩm Hoa Nùng cũng chỉ là thuần túy tìm vài lời để câu giờ với đối phương mà thôi.

Trình Lễ tuy rằng vẻ mặt hoang mang, nhưng con người anh ta đặc biệt thân sĩ, cũng không có biểu hiện ra vẻ không kiên nhẫn trong lời nói, Thẩm Hoa Nùng nhắc tới thời tiết, anh ta liền cùng cô nói về tình hình thời tiết, sau khi hai người hàn huyên được vài câu về vấn đề này, Thẩm Hoa Nùng liếc thấy có người đã tiến lại liền chào tạm biệt đối phương.

Cô cố ý đi tới nhà vệ sinh trường tiểu học một chuyến, phía sau nhà vệ sinh chính là một mảnh rừng cây nhỏ, từ rừng cây nhỏ cũng có thể đi vòng qua đường lớn, cô hướng về phía rừng cây đi một chuyến, quả nhiên đã bị Lý Bảo Gia chặn đường.

“Ai dô, Hoắc Đình không phải kiếm tiền rất khá sao, quần tốt đều luyến tiếc mua cho cô một cái à? Cái cẳng chân đều sắp che không nổi nữa rồi, qua mấy năm sợ là phải cởi truồng mất thôi.”

“Tôi thấy Hoắc Đình là mặc kệ cái đồ lẳng lơ đưa tới cửa như cô, vậy mà còn lấy Hoắc Đình ra để đàn áp ông đây, cho dù Hoắc Đình có ở chỗ này, ông đây muốn cô như thế nào, hắn cũng sẽ không quản, hẳn là hắn còn ước gì tôi nhanh chóng nhặt đi đôi giày rách là cô đấy, hắn lại còn có được cớ để nhanh thoát khỏi cô!”

“Lần trước ở trước mặt mọi người cô mắng ông đây, hôm nay ông cho cô đẹp mặt, chờ Hoắc Đình không cần cô nữa, cô lại trở về nhặt phân đi, còn dám cùng ông đây làm căng, để ông đây khiến cô ngay cả phân cũng không có mà ăn!”

Lão lưu manh đã lộ nguyên hình, miệng đầy hôi thối không ngửi được, vừa nói lại vừa đáng khinh mà đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Thẩm Hoa Nùng khảy khảy tóc mái ở hai bên, mắt lạnh nhìn qua, tùy ý để hắn càng dựa càng gần.

Ngay ở thời điểm hắn duỗi cánh tay muốn vươn qua, cô nhìn chuẩn góc độ lập tức giơ một chân, trực tiếp đem Lý Bảo Gia đá ụp ngã xuống đất.

Cô phát hiện thân thể của nguyên chủ này còn rất linh hoạt, sức lực cũng vừa đủ, có thể là bởi vì từ nhỏ đã được học tập khiêu vũ, vậy mà cũng không thua kém thân thể vì muốn phát tiết giải tỏa buồn chán mà học võ của cô trước đây.

Kết cục chính là Lý Bảo Gia đột nhiên không kịp phòng ngừa mà kêu lên.

Ánh mắt Thẩm Hoa Nùng nheo lại, siết chặt túi vải buồm trên tay, dùng sức hướng trên người hắn mà nện liên tục, trong túi chính là hai bình chứa đầy nước, còn có một cái hộp cơm.

Dần dần tiếng kêu la thất thanh vang vọng, phá hủy không gian yên tĩnh, sau đó chỉ còn lại tiếng mắng chửi suy yếu ngày càng đứt quãng.

“Khốn...... mày chết chắc rồi...... mày chờ chết đi...... cả nhà mày đều sẽ...... Ông đây không chơi chết mày, không mang họ Lý!”

Thẩm Hoa Nùng cười lạnh lùng, trên tay lại không có ngừng nghỉ.

Tuy nhiên, cho dù có thật sự muốn đánh chết tên khốn này, thì cái thân xác bệnh tật chưa khỏi này của cô cũng không có đủ sức lực, không thể không dừng lại, chống eo mà thở dốc.

Lý Bảo Gia đã bị dáng vẻ hung ác của Thẩm Hoa Nùng dọa sợ một chút, ngoài miệng vẫn già mồm mà mắng: “Chờ ông đây đi ra ngoài, mày cũng đừng mong được sống.”

Thẩm Hoa Nùng thở hổn hển một lúc thì thấy khá hơn nhiều, không có cùng Lý Bảo Gia cãi cọ, cô ngồi xổm xuống, duỗi tay nhanh chóng ấn vài cái vào huyệt vị ở trên đầu, bên tai, bụng và phần đùi của hắn.

Sắc mặt Lý Bảo Gia tức khắc trắng bệch, môi run run, trong lòng hoảng sợ căng da đầu hỏi Thẩm Hoa Nùng: “Mày đã làm gì tao rồi?”

Thẩm Hoa Nùng lạnh lùng nói: “Làm ông không có tư cách trở thành đàn ông được nữa.”

Lý Bảo Gia nhất thời trừng lớn đôi mắt, không thể tin được Thẩm Hoa Nùng có bản lĩnh như vậy, nhưng thấy sắc mặt cô nghiêm túc, cảm thấy vừa hoang đường lại có chút sợ hãi.

“Không tin à?”

Thẩm Hoa Nùng dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Lý Bảo Gia.

“Ông không tin có thể tùy ý thử xem. Hôm nay tôi để lại lời nói ở chỗ này, ngoại trừ tôi, không ai có thể cứu ông, nếu như ông muốn vĩnh viễn không thể làm đàn ông, thì có thể kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.”

Cô vừa nói, vừa nhặt túi của mình lên, vỗ vỗ phủi lá cây dính lên đó.

“Nên làm như thế nào ông hẳn là rất rõ ràng, đừng nghĩ sẽ ra vẻ với tôi! Còn có..,” cô âm lãnh cúi đầu, cười lạnh: “Những chuyện ông đã làm, tôi cũng không rảnh mà quản, chớ chọc điên tôi lên.”

Nói xong, cô cũng lười liếc mắt một cái tới Lý Bảo Gia đang sõng xoài trên đất, đem túi hất lên vai liền rời đi.