Chương 14: Có từng tông vào ai chưa?

Cô thật đúng là không phải hù dọa người.

Bộ thủ pháp này, là một bác sĩ trung y lớn tuổi cùng một bác sĩ thú y liên hợp sáng tạo.

Lúc đầu, nó được các bác sĩ thú y đặc biệt sử dụng để đối phó với những con thú trong thời kỳ động dục, ở thời điểm chúng nó phát cuồng, chỉ cần đi vài đường châm là có thể ổn định tinh thần, giảm bớt sự cáu kỉnh và bứt rứt thời kỳ đó.

Sau đó hai vị chuyên gia lại dốc lòng tìm tòi nghiên cứu nhiều năm, rốt cuộc đã có thể sử dụng cho người, hơn nữa còn thành công, Thẩm Hoa Nùng trong một lần thiếu chút nữa đã bị bà mẹ kế tìm người làm nhục, nghe bạn bè nói qua nên đã tìm tới học chiêu thức này.

Chỉ là khuếch đại một chút hiệu quả lên, lừa gạt Lý Bảo Gia mà thôi.

Thủ pháp này chỉ là tạm thời, hiệu quả cũng sẽ không kéo dài, còn không hiệu quả bằng việc trực tiếp đá tổn thương hạ bộ, tuy nhiên Thẩm Hoa Nùng hiện tại cũng hoàn toàn không muốn thô bạo cùng Lý Bảo Gia cá chết lưới rách, chờ sau khi cô ra tay giải quyết xong mầm tai họa trước mắt rồi tính.

Thẩm Hoa Nùng đi ra khỏi rừng cây, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, hơi khó chịu kéo kéo tóc mái mới cắt lên rồi thở dài một hơi.

Thay đổi hoàn cảnh khác, chuyện phiền toái vẫn cứ nhiều như vậy!

Đường đi vào nội thành có mười mấy dặm, cũng không tính là xa, nhưng phương tiện giao thông chỉ có xe đạp, xe lừa hoặc là hai cẳng chân của mình.

Thật ra cũng có thể ngồi thuyền qua sông Chi Hà ra khỏi làng, tuy nhiên thuyền là từ thượng du Xuyên Thị qua đây, thời gian thuyền tới cũng không cố định, cũng không phải mỗi ngày đều có, gặp phải ngày mùa thì một tháng không có thuyền cũng có khả năng.

Thẩm Hoa Nùng đang gấp gáp chờ không được thuyền, cũng biết trước mắt sẽ không có xe nào đồng ý chở cô nên đã trực tiếp cất bước đi về phía trước.

Chờ cô đi rồi, Lý Bảo Gia nằm xoài trên trên mặt đất rốt cuộc đã động đậy.

Hắn cởi bỏ lưng quần, duỗi tay thò vào phía đũm quần mà sờ soạng.

Sau một lúc lâu, mới suy sụp buông tay, hắn nằm ngửa trên mặt đất, vẻ mặt sống không bằng chết, chỉ là ngoài miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm mắng Thẩm Hoa Nùng.

Ở phía sau cây cổ thụ cách đó không xa, Hoắc Đình thu hồi tầm mắt, dựa vào thân cây như suy tư gì đó.

Rất nhanh anh cũng không một tiếng động mà rời khỏi cánh rừng từ một hướng khác.

Có một chiếc xe đạp dựng cạnh nhà vệ sinh phía ngoài cánh rừng, anh lái xe đi tới đường nhỏ gần nhất vào thôn, trực tiếp đuổi đến nơi hai cha con Thẩm Khắc Cần hàng năm đều làm việc .

Mặc kệ thế nào, hiện tại nếu như đã trở lại rồi, như vậy chuyện nên hỏi khẳng định phải hỏi ra cho rõ ngọn ngành.

Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch còn đang lấp hố phân.

Nhặt nhạnh phân trâu rồi chất chồng lên, ở bên ngoài phủ một tầng hỗn hợp rơm rạ trộn nước bùn, phân trâu được bịt kín sau khi lên men sẽ là phân bón tốt cho cây cối.

Loại này việc nặng nhọc bẩn thỉu này, Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch đã làm ba năm, cũng thành thói quen.

Trước kia bọn họ còn ngại thối mà không dám hít thở, hiện tại bọn họ tuy rằng vẫn hô hấp bình thường, nhưng mặt vẫn đỏ rần, mồ hôi đầy đầu.

Đây là do nóng, mệt, ngạt thở.

Hoắc Đình ở bên lạnh mặt không có chút biểu cảm, liên tiếp hút hai điếu thuốc, thấy bọn họ bận rộn cũng xong rồi, anh mới ném đầu lọc thuốc rồi mạnh mẽ tới gần, trầm mặt tiến lên trước.

Thẩm Minh Trạch nhìn thấy anh đầu tiên, tuy nhiên sắc mặt anh ta cũng làm như không có gì thu hồi tầm mắt.

Hoắc Đình khinh thường bọn họ, anh lại không phải Thẩm Hoa Nùng, sẽ không vội vàng đi dán vào cái mông lạnh của người khác.

Thẳng đến khi Hoắc Đình đứng ở phía sau, trên đỉnh đầu có thêm một cái bóng che khuất, Thẩm Khắc Cần mới phát hiện ra anh.

Sau khi sửng sốt một chút, ông lấy một chiếc khăn đã bị giặt nhiều tới trắng bệch từ trong túi quần ra, lau lau mặt, lại xoa xoa tay, mới hỏi: “Có việc?”

Hai người trên danh nghĩa là cha vợ con rể, cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ngày thường lại gần như không có giao tiếp.

Hoắc Đình đối với Thẩm Hoa Nùng là vô cùng chán ghét, căn bản không xem cô là vợ mình, đối với tất cả những chuyện liên quan tới cô đều tự nhiên sinh ra phản cảm, nhìn thấy cha con Thẩm Khắc Cần cũng chỉ lãnh đạm gật gật đầu.

Mà Thẩm Khắc Cần thì lại thấy xấu hổ, cũng có chút ngượng ngùng, dù sao dạy dỗ con gái không tốt, là lỗi của người làm cha.

Tuy nhiên, vứt bỏ những chuyện này, nếu thật sự nói về người con rể này, ông ấy vẫn là rất vừa lòng, đừng nói là ở công xã Hồng Tinh, chính là ở trong giới ông ấy từng tiếp xúc trước kia, Hoắc Đình cũng là không tồi.

Hoắc Đình cũng không hàn huyên mà trực tiếp hỏi: “Các người trước kia vẫn luôn ở Giang Thành à?”

Giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy.

Thẩm Minh Trạch cầm chắc xẻng trong tay, ánh mắt nhìn Hoắc Đình tràn đầy cảnh giác.

Trên mặt Thẩm Khắc Cần cũng vơi đi vẻ bối rối vừa rồi, nhàn nhạt gật đầu: “Đúng.”

“Có quen thuộc với phố Hoa Lâu trước kia không? Có đi đến nhiều hay không?”

“Rất nhiều.”

Trước kia bệnh viện của Thẩm gia cũng cách nơi đó không xa, chỉ cần từ trong nhà đi tới bệnh viện đều sẽ đi ngang qua.

Con ngươi trong mắt Hoắc Đình u ám, vốn dĩ sắc mặt đã cứng nhắc càng thêm lạnh băng, giống như tản luồng khí lạnh ra bên ngoài, Thẩm Khắc Cần cau mày.

Hoắc Đình lại hỏi ông: “Kỹ thuật lái xe có tốt không?”

Lần này không chờ ông trả lời, anh đã từng bước ép sát: “Có từng tông vào ai chưa?”