Chờ đến khi đi đến cửa của văn phòng lữ đoàn 2 công xã Hồng Tinh, Hoắc Quốc An cũng đã thu liễm toàn bộ tâm tư, lại biến thành đại đội trưởng nghiêm túc ổn trọng .
Trong văn phòng, phó đội trưởng Lý Bảo Gia đã tới rồi, còn đang bắt chéo chân tiếp tục làm bộ làm tịch xem báo.
Xem dáng vẻ nghiêm túc chăm chú của hắn ta, rất khó khiến người ta tin tưởng đối phương chỉ là một tên nửa mù chữ.
Hoắc Quốc An tiếp đón Thẩm Hoa Nùng đi vào trong, hắn ta vẫn chưa giương mắt chỉ cười chào hỏi một tiếng.
“Quốc An tới đó à, sáng sớm tôi đã đi tới công xã đem báo lấy về, ngày hôm qua thư ký Hà mở cuộc họp nói chúng ta phải chăm chỉ học tập, à không, lúc tôi tới nơi thì thấy Hữu Điền, liền so với anh ta sớm một bước, đây chính là một phần cuối cùng, chúng ta được xem trước một bước.”
Trên mặt Hoắc Quốc An cũng mang theo nụ cười nhẹ, lại chưa nói tiếp, chỉ vừa mở ngăn kéo rồi lấy ra con dấu, vừa tiếp đón Thẩm Hoa Nùng: “Cô hãy chờ một lát.”
Thẩm Hoa Nùng gật gật đầu, tầm mắt xẹt qua Lý Bảo Gia, ánh mắt quét về phía tập báo .
Một hàng chữ in dập nổi bật đập vào mắt: “Lại một chủ đề mới đáng để học tập ——cán bộ ở xã Sư Tử thị xã An, tỉnh Cống Châu dẫn dắt đoàn thanh niên tri thức tiếp thu giáo dục bần nông và trung nông.”
Thẩm Hoa Nùng đối này mấy tin tức về thanh niên trí thức cũng không cảm thấy hứng thú, tuy rằng tầm mắt thì nhìn báo chí, nhưng tia sáng nơi khóe mắt lại chú ý tới Lý Bảo Gia.
Lão lưu manh Lý Bảo Gia!
Nói Lý Bảo Gia là lưu manh thật là một chút cũng không có oan uổng hắn.
Trước mắt Thẩm Hoa Nùng cũng không có thời gian rảnh rỗi cùng hơi sức mà đi lo chuyện khinh thường loại người bại hoại này, nhưng mà, người này đã từng ám chỉ uy hiếp nguyên chủ, ý đồ muốn chiếm tiện nghi của nguyên chủ, trước mắt còn ôm tâm tư muốn quấy rối nguyên chủ, vậy là liên quan tới chuyện của cô rồi.
Tóc mái che khuất đi mắt, dưới hàng mi dài dày, ánh mắt Thẩm Hoa Nùng đầy vẻ thù địch.
Lúc Lý Bảo Gia kết thù với cô, thằng nhãi này vẫn chỉ là một tên du thủ du thực, nhưng hôm nay, bởi vì miệng lưỡi sắc bén còn biết khoác lác thích khoe khoang, lại được chủ nhiệm Hà của công xã coi trọng, từ đó mà bay lên cành cao biến phượng hoàng.
Đầu tiên là được chọn làm đại diện đặc biệt đến công xã làm diễn thuyết “Làm thế nào để có được một mùa màng bội thu trong một năm đói kém”.
Sau đó hắn ta lại gặp vận may cứt chó được phía trên nhìn trúng, cuộc đời lên hương, đều đi thổi phồng toàn bộ thị xã, cuối cùng lại khoác lác lên tới tận trên tỉnh.
Trâu bò thổi phồng nửa năm , từ con người vô lại làm biếng lắc mình biến hoá thành “Người trồng lúa giỏi”, còn được đề bạt làm phó đội trưởng đại đội, lại được người ta giới thiệu cưới về một cô vợ mới, thoát kiếp đàn ông góa vợ.
Vì cái gì mà nói hắn là tên nửa mù chữ , hắn thật sự là không biết chữ, nhưng vì để diễn thuyết, từng câu từng chữ trên bản thảo mà Hà Thắng Lợi viết ra cho hắn đều được học vẹt, chữ hắn gặp nhiều nhất biết rõ nhất chắc cũng chỉ có chữ bản thảo mà thôi, cũng có thể căn bản còn không biết chữ này, chính là nói nhiều thành quen mà thôi.
Mấy năm nay nguyên chủ gả cho Hoắc Đình, Lý Bảo Gia thật ra cũng không tìm tới nguyên chủ giở trò, tuy nhiên, hiện tại thì sao, người này bành trướng được quá lợi hại, hơn nữa Hoắc Đình đối với nguyên chủ lạnh nhạt, lại khiến hắn sinh ra suy nghĩ không an phận đối với nguyên chủ.
Trong nguyên tác nguyên chủ tuy rằng không có để hắn thực hiện được, nhưng cũng chịu qua không ít kinh hách cùng nhục nhã.
Lý Bảo Gia này cũng nhìn thấy Thẩm Hoa Nùng, nhận ra được, tròng mắt xoay chuyển, tiểu nhân đắc chí hất hất cằm cằm, đánh giọng điệu quan liêu hỏi: “Sao?”
Thẩm Hoa Nùng không để ý đến hắn.
Hoắc Quốc An ngắn gọn giải thích: “Tới xin giấy giới thiệu.”
Lý Bảo Gia đang muốn truy hỏi, Hoắc Quốc An đã đem thư giới thiệu đưa cho Thẩm Hoa Nùng, “Đi được rồi.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hoa Nùng cầm xong thư giới thiệu thì xoay người liền đi.
Sau khi ra khỏi cửa, giọng nói của Lý Bảo Gia đã từ cửa sổ truyền ra:
“Các công xã khác đã sớm bắt đầu sắp xếp thanh niên trí thức từ mấy năm trước, xa không nói, chính là công xã thường thường bậc trung gần chúng ta mấy năm trước đều được phân tới mấy người thanh niên trí thức, Hà thư ký nói năm nay đến lượt công xã của chúng ta, đại đội chúng ta được phân tới 6 người, hai nữ, bốn nam.
Hà thư ký nói muốn đem đám thanh niên trí thức tới sớm một chút mới tốt, người ta chạy từ xa tới đây ủng hộ công việc của chúng ta, không thể để người ta thất vọng buồn lòng, tôi đi ra ngoài đi dạo, nhìn xem có thể tìm được nơi nào đó để họ ở lại hay không.”
Thẩm Hoa Nùng cong môi, cười lạnh.