Chương 215: Đau Chết Đi, Ta Chạy!

Cách Lạp Lạp cúi đầu, nói:

- Xin lỗi, ngươi giúp ta làm nhiều việc như vậy, mà ta lại.....chỉ nghĩ tới khoái lạc của bản thân. Ta sai rồi.....

Lưu Sâm không thốt một lời nào, chỉ lặng lẽ thò tay vào chăn, nhẹ nhàng xoa nắn đôi ngọc thố của nàng. Có lẽ đây là chuyện hắn rất vui lòng mà làm.

Cách Lạp Lạp rất cao hứng, nói:

- Ngươi thật là tốt....thật là tốt....có thể biết được ta đang nghĩ gì....Ư...ư....thật là đê mê....tại sao chỉ xoa nắn như vậy mà cũng khiến người ta đê mê thế nhỉ?

Bỗng nhiên nụ cười trên mặt tên sắc lang đông cứng lại, hắn quay phắt đầu ra cửa, bàn tay đang làm chuyện xấu cũng dừng hẳn lại.

- Ủa, ngươi xoa tiếp đi....thấp xuống dưới một chút....

Cách Lạp Lạp khẽ ưỡn người lên, mà hơi thở cũng càng trở nên gấp gáp hơn....

- Tại sao lại không xoa nữa? Hay là để ta xem thử một chút....

Cách Lạp Lạp cố gắng ngồi dậy, nàng muốn xem cái gì? Chẳng lẽ những vết thương trên người còn chưa đủ đau hay sao, mà bây giờ còn muốn cho chúng càng bị nặng thêm chứ?

Lưu Sâm đè vai nàng lại, rồi nói vọng ra bên ngoài:

- Cách Toa Toa, rình xem đủ chưa?

Hắn vừa nói xong thì một bóng người bay vút qua cửa sổ mà vào phòng. Cách Toa Toa chu cái miệng nhỏ lên, rồi nói với giọng bất mãn:

- Tỷ tỷ nói phải cởi y phục ra thì mới được khoái hoạt. Sao ngươi còn chưa cởi y phục?

Trong lúc đang cùng nam nhân phong lưu khoái hoạt mà bỗng nhiên có người xông vào, theo đáng lẽ thì nữ nhân đó phải kêu lên đầy xấu hổ, rồi chui tọt vào chăn mới phải; thế nhưng Cách Lạp Lạp lại không như vậy, nàng nghiêm trang giải thích:

- Muội không biết đâu, việc đó rất tốn sức, chờ tỷ khỏi thương thế rồi mới nói tiếp....

Lưu Sâm nghe vậy thì đỏ mặt tía tai, hắn thật muốn chui tọt vào chăn để giấu đi sự xấu hổ của mình.

- Thế à?

Cách Toa Toa tỏ ra như hiểu mà dường như vẫn chưa hiểu, nói:

- Vậy tại sao hắn lại xoa tới xoa lui vậy? Xoa ở đây cũng khoái hoạt lắm sao?

Vừa nói, nàng vừa đưa tay xoa lên ngực của mình, rồi lại hỏi tiếp:

- Sao muội lại không cảm thấy có chút khoái hoạt nào hết vậy?

- Trước kia tỷ cũng không biết....cần phải có tay hắn xoa mới được.....

Lưu Sâm đứng dậy, rồi nói:

- Hai tỷ muội các người từ từ tham khảo đi nhé, ta về phòng ngủ một giấc đây!

Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng, rồi đi sang một căn nhà gỗ khác. Đó chính là khách phòng dành cho hắn. Ở trước cửa có một người đang đứng tại đó. Là ai thế nhỉ? Nhìn kỹ một chút thì hắn nhận ra đó là một nữ Tinh Linh xinh đẹp, tựa như đã từng quen biết rồi thì phải. Khi thấy hắn đang tiến lại gần, nàng ta liền đỏ mặt lên.

Lưu Sâm khẽ gật đầu với nàng một cái, sau đó đẩy cửa phòng của mình ra rồi bước vào trong. Khi hắn vừa định đóng cửa lại thì một bàn chân nhỏ nhắn đã thò vào chặn lấy cánh cửa. Lưu Sâm thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên hỏi:

- Làm gì thế?

Một nữ hài tìm đến phòng của nam nhân vào lúc nửa đêm khuya khoắt thì còn có gì để làm chứ? Nhưng trong tình huống khắp nơi đều có Tinh Linh thế này, nếu là Cách Lạp Lạp thì còn có thể chấp nhận được, chứ nếu là người khác thì hắn không có tâm tình mà phong lưu; huống chi, lại còn Á Na không biết có đang lấp ló ở đâu đó để nhìn trộm không nữa.

Nữ hài cúi đầu, hỏi nhỏ:

- Ngươi đã quên ta rồi sao?

Lưu Sâm sửng sốt hỏi lại:

- Bộ ta có quen biết ngươi à?

- Ngươi nói....là muốn tranh đoạt ta....rốt cuộc ngươi đã thắng...nên tộc trưởng sai ta đến đây....

Nữ hài ấp a ấp úng một lúc mới nói xong được trọn câu. Rốt cuộc Lưu Sâm cũng hoàn toàn minh bạch, thì ra câu nói bừa trước đó đã gây họa rồi. Ngọc phong của nàng cao như vậy, eo của nàng nhỏ như vậy, quả thật là xinh đẹp. Thậm chí so với Cách Lạp Lạp thì còn có vẻ đẹp hơn vài phần nữa. Có lẽ đây là một trong các Tinh Linh xinh đẹp nhất của sơn cốc đây. Nếu hắn kéo nàng vào phòng thì điều đó cũng rất "hợp pháp", bởi lẽ nàng ta đã được tộc trưởng cho phép. Lưu Sâm bỗng nhiên cảm thấy mấy ngón tay vừa rồi hoạt động trên cơ thể của Cách Lạp Lạp thì giờ lại thấy chúng bắt đầu có dị dạng rồi, dường như là hơi phát nhiệt, hoặc giả cũng có thể không phải là mấy ngón tay phát nhiệt, mà là trên người hắn đang phát nhiệt.......

Bỗng nhiên, cánh cửa sổ đối diện phòng của hắn được mở ra thật khẽ, để lộ nửa thân ảnh màu trắng. Dưới ánh sao, nàng đưa đôi mắt vừa trong suốt vừa sáng sủa nhìn về phía Lưu Sâm. Hắn hít sâu một hơi rồi cao giọng nói:

- Đa tạ tộc trưởng, nhưng ta muốn nói cho cô nương biết rằng việc tranh đoạt lúc đó chỉ là một kế sách nhằm để tiêu diệt địch nhân mà thôi.

Nữ hài nọ nóng nảy, nói:

- Nhưng tộc trưởng đã nói....

Lưu Sâm vội vàng cắt lời nàng:

- Tộc trưởng nói sao cũng vô dụng thôi! Ta nói thế nào thì mới tính. Nàng trở về đi. Vậy nhé!

Nói xong, hắn cũng sập cửa lại. Vị cô nương kia không thể làm gì khác hơn, chỉ đành bỏ đi.

Bạch y thiếu nữ ở cửa sổ đối diện cũng ẩn vào trong bóng tối.

Lưu Sâm gãi gãi đầu, dẫn vị cô nương kia theo thật là không tốt chút nào. Á Na, ngươi nhớ nha, ít nhất thì người đã....phá hư chuyện tốt của ta một lần rồi đấy. Không lâu sau ngươi sẽ phải đền bù lại thôi.

Vừa nghĩ xong, hắn quay người lại, nhưng liền ngây người ra. Nguyên lai ở bên cạnh giường của hắn đang có một người ẩn núp tại đó. Nàng ta vốn tự cho rằng mình đã trốn rất kỹ, nhưng ở trong mắt Lưu Sâm, ngay cả nụ cười tinh nghịch của nàng cũng bị hắn nhìn thấy rõ nữa, chứ đừng nói là một thân hình lớn như thế. Cách Toa Toa! Tiểu cô nương này thì ra cũng không khác mình là bao, cứ thích chui vào phòng người ta bằng lối cửa sổ không thôi.

- Ài, nơi này tốt thật!

Vừa nói, hắn vừa vươn vai ngáp dài, rồi ngã người xuống giường, ngón tay cái thì hướng về đồi ngực của Cách toa Toa. Nếu không có gì ngoài dự liệu thì ngón tay đó sẽ chạm lên đầu nhũ phong của nàng.

Cách Toa Toa nghiêng người khẽ tránh, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng lên. Lưu Sâm ngửa mặt nằm trên giường, còn Cách Toa Toa thì núp trong bóng đêm, lặng lẽ quan sát hắn. Lúc này Lưu Sâm nhắm hai mắt lại, tiểu cô nương rón rén bước đến gần hắn, sau đó đưa tay khua qua khua lại, sau đó lại đặt nhẹ tay lên ngực hắn.

Lưu Sâm thoáng sửng sốt. Bàn tay nhỏ bé đó vừa nhẹ vừa mềm, nàng ta đang muốn làm gì đây? Đang vuốt ve ngực hắn? Nam nhân không có đồi ngực cao vút như nữ nhân, vậy mà tiểu nha đầu đó lần mò vuốt ve cả một lúc lâu mà vẫn tìm chưa ra. Thế là nàng ta quyết định cởi áo hắn ra. Có lẽ vì nàng ta hơi gấp, nên động tác cũng càng lúc càng mạnh bạo hơn. Với những va chạm như vậy, đáng lẽ một người ngủ say cũng phải tỉnh lại rồi mới phải; thế mà hắn vẫn chưa tỉnh lại. Rốt cuộc áo của Lưu Sâm cũng được cởi ra, hắn thầm hít một hơi, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa thấy hưng phấn!

Đôi tay nhỏ bé của Cách Toa Toa vuốt nhẹ lên ngực Lưu Sâm một cái. Hành động đó đã khơi lên sự kích thích vô cùng. Lưu Sâm bỗng thò tay ra và vuốt nhẹ lên một bên ngực của nàng một cái. Đôi ngọc thố đó quả thật là vừa săn chắc mà cũng vừa mềm mại.

Tiểu nha đầu kêu lên một tiếng khẽ, rồi vội vàng rụt tay về, mãi một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Sau đó nàng lại vươn tay ra lần nữa, nhưng bỗng nhiên lúc này nhũ phong bị người chụp lấy, sau đó tiếng của Lưu Sâm vang lên:

- Cách Toa Toa, muốn làm gì?

Cách Toa Toa hoảng hốt, lập tức nhảy lùi lại, miệng nói liên thanh:

- Ta....ta....không phải là Cách Toa Toa....không phải....

Nói xong, nàng tính quay đầu bỏ chạy.

- Nếu ngươi chạy, ta sẽ méc tỷ tỷ của ngươi!

Cách Toa Toa nghe vậy thì không dám nhúc nhích nữa, một lúc sau mới dè dặt nói:

- Ta không chạy....

- Mau nói cho ta biết, ngươi muốn làm gì?

Thanh âm của hắn hạ xuống thật thấp.

Cách Toa Toa do dự một lúc, cuối cùng mới ấp úng nói:

- Cái này....cái này....không nói được không?

- Nói!

- Ta....ta nghe tỷ tỷ nói....tốt như vậy, nên ta muốn thử....ta muốn thật sự thử xem.....ngươi phát hỏa thế nào?

Lý lẽ của nàng thật là "hùng hồn".

Lưu Sâm khẽ cười thầm trong bụng, rồi nói:

- Lại đây!

- Lại làm gì?

Tiểu cô nương đảo đôi mắt loang loáng, rồi hỏi tiếp:

- Ngươi đáp ứng rồi?

- Các ngươi là hảo tỷ muội mà. Nể mặt Cách Lạp Lạp, ta đáp ứng cho ngươi một lần.... Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

- Ngươi thật là tốt!

Cách Toa Toa hưng phấn chạy tới, nói:

- Thảo nào tỷ tỷ nói ngươi là....người tốt!

Khi nàng tới bên cạnh giường của hắn, bàn tay nhỏ bé tham lam sờ loạn lên người hắn, nhưng lúc này bàn tay của nàng đã bị giữ lại, đồng thời một bên ngọc nhũ đã có một bàn tay nóng như lửa phủ chụp lên, sau đó thì nó bắt đầu xoa nắn nhè nhẹ ở bên ngoài y phục. Cách Toa Toa khích động báo cáo:

- Thật là thoải mái!

Tiếp theo, bàn tay đó lại lần mò vào trong lớp y phục của nàng, khi nó vừa tiếp xúc với lớp da thịt mềm mại, thì thanh âm của Cách Toa Toa cũng thay đổi theo:

- Thoải mái quá, người tốt, tiếp tục đi...

Lưu Sâm cởi thắt lưng của nàng ra, thế là thân thể của Cách Toa Toa cũng bắt đầu run khẽ:

- Ta muốn làm việc đó....việc đó có phải là rất mỹ diệu hay không?

Hơi thở của nàng như lan như xạ, vừa khích động lại vừa hưng phấn.

- Đúng vậy! Lại đây, ngươi nói rất đúng đó!

Hai cơ thể trần trụi vừa tiếp xúc, cảm xúc của Lưu Sâm liền dâng trào. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve toàn thân của nàng, từng thớ thịt của Cách Toa Toa dường như run lên dưới bàn tay của hắn. Sau đó, Lưu Sâm khẽ nâng đôi bờ mông trắng mịn của Cách Toa Toa lên, nhẹ nhàng ma sát ở đó một chút, hạ thể của Cách Toa Toa liền nhũn ra, nàng nhẹ giọng kêu:

- Thật là khoái hoạt....khoái hoạt muốn chết.....

Lưu Sâm từ từ tiến nhập vào một chút, tiểu nha đầu hơi điều chỉnh tư thế lại một chút, đôi mông hơi ngọ nguậy để hạ thể tiếp tục được ma sát khắp nơi, ma sát đến nỗi hơi thở dồn dập, ma sát đến nỗi toàn thân nóng như lửa, càng ma sát thì nàng càng không ngừng kêu khoái hoạt, và cũng khiến cho dục hỏa của Lưu Sâm đại thịnh. Cuối cùng, khi mà nàng đang ma sát hăng nhất thì toàn thân cũng ngồi mạnh xuống, kèm theo một tiếng kêu thảm. Cách Toa Toa nhảy dựng lên, rồi khóc lớn:

- Đau quá, đau chết đi được.........không chơi nữa!

Nói xong thì nàng bay vù ra cửa sổ, không còn tăm hơi.

May là ở đây có tường cách âm, nên tiếng thét thất thanh của Cách Toa Toa không làm kinh động đến người khác, nhưng điều đó vẫn làm cho Lưu Sâm kinh ngạc đến há hốc miệng. Cái việc "thiên kinh địa nghĩa" đó chỉ mới đi được nửa đường, ngay khi sắp bước vào giai đoạn mê ly thì nữ hài kia lại bỏ chạy, đây đúng là việc kỳ lạ mà hắn gặp phải trong cuộc đời tình ái của hắn.

Nếu như hắn biết được nữ hài tuy ham chơi nhưng lại sợ đau kia đang làm gì trong lúc này thì hắn nhất định sẽ còn ngạc nhiên hơn.

Bởi vì lúc này nàng ta đang "hưng sư vấn tội" tỷ tỷ của mình. Nàng ngồi bên cạnh Cách Lạp Lạp vừa mếu máo vừa nói:

- Tỷ tỷ, tỷ gạt muội. Tỷ nói việc đó rất khoái hoạt, nhưng muội....

Nói tới đây thì nàng vội dừng lại, bởi lẽ nếu so sánh việc tỷ tỷ lừa gạt mình và việc mình tự tiện chạy vào phòng người ta thì đương nhiên việc mình bị gạt không quan trọng bằng rồi.

oooOooo

Lưu Sâm không rảnh để đi sang phòng người khác. Hắn đang đợi. Hắn tin rằng Cách Toa Toa sẽ trở lại, bởi vì nàng ta đã bị phá thân, không muốn làm thì cũng đã làm rồi. Khi nào nàng ta trở lại thì việc đó mới hoàn thành, còn nếu không đi đến cuối đường thì sẽ rất khó chịu! Quả nhiên một lát sau lại có người chui vào. Lưu Sâm ngồi dậy, hắn mỉm cười đầy ôn nhu. Lần này hắn cần phải ôn nhu thêm một chút, trước khi nhập cuộc cũng phải vuốt ve nhiều hơn một chút, để cho nàng ta biết rằng sau cơn đau sẽ là một trận khoái hoạt tột đỉnh....

Nhưng khi hắn vừa nhìn rõ khuôn mặt của người vừa mới vào phòng thì lập tức ngây người ra, bởi vì người đó không phải là Cách Toa Toa, mà lại là Á Na! Là Á Na với bộ y phục trắng muốt, băng thanh ngọc khiết. Lúc này trên mặt nàng đã ửng hồng. Đêm hôm khuya khoắt mà nàng lại vào phòng hắn, nàng muốn gì đây? Nếu thật là nàng cũng nghĩ tới chuyện đó thì dù phiền phức tới hàng ngàn vạn lần thì cũng phải ráng nhịn đau một chút....

- A Khắc Lưu Tư, dậy đi. Chúng ta rời khỏi đây được không?

Giọng của Á Na có vẻ khá gấp rút.

Lưu Sâm ngồi dậy, hỏi:

- Tại sao vậy?

Chẳng lẽ Tinh Linh tộc còn có chiêu thức gì khiến cho nàng phát hiện có chỗ không ổn? Nghĩ tới đây, lửa dục của hắn lập tức tan biến ngay, mà còn dư lại chỉ là lòng cảnh giác cao độ.

- Ta không muốn ngồi một chỗ ở đây nữa.

Á Na vừa đỏ mặt vừa nói:

- Đám người Tinh Linh tộc ở đây thật là đáng ghét. Phong tục của họ vừa xấu xa, lại vừa ghê tởm....

Không ngờ những lời lẽ khó nghe như vậy mà cũng có thể thốt ra từ miệng nàng.

Lưu Sâm khẽ nhíu mày, hỏi:

- Phong tục gì mà đáng ghê tởm đâu?

- Là....là lão tộc trưởng đáng trách kia....khi không lại phái mấy gã Tinh Linh đến gõ cửa phòng ta.....Hừ, ta chỉ hận không thể giết hết bọn họ đi cho rồi....

Vừa nghe xong thì Lưu Sâm liền hiểu ngay ravấn đề. Chẳng lẽ đó không phải là một truyền thống hay sao? Song song với việc phái ra mấy mỹ nữ Tinh Linh đi tới gõ cửa của mình, thì ra họ còn phái ra mấy mỹ nam Tinh Linh tới gõ cửa phòng nàng nữa. Phải chăng đây là đối đãi công bằng?