- Nhưng ta lại không thể giết hết bọn họ...
Á Na hằn học nói:
- Lại còn có vài tên ngang nhiên ở bên ngoài ca hát suốt đêm nữa chứ....
Lưu Sâm nghe xong thì bật cười ha hả, cười đến nỗi khiến cho Á Na tức giận mày liễu dựng ngược cả lên.
- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra được đó là thành ý của bọn họ hay sao?
Lưu Sâm vừa cười vừa nói:
- Tiếp nhận món quà đó cũng tốt lắm mà....
Á Na tức giận quát:
- Đồ hỗn đản! Ngươi tưởng ta giống ngươi sao? Nếu ngươi không đi thì thôi, ta đi một mình....
Nói xong, nàng hầm hầm bước ra ngoài, không nói thêm với hắn nữa.
Lưu Sâm vội vàng rượt theo, hỏi:
- Thật muốn đi à?
Á Na không quay đầu lại, mà chỉ trả lời dứt khoát:
- Đi!
- Nửa đêm mà tiến vào rừng như vậy, bộ ngươi không muốn ngủ sao?
Giọng của hắn rất từ tốn. Nửa đêm canh khuya mà xông vào rừng kiểu này, rõ ràng là không muốn sống chứ nào chỉ là không muốn ngủ đâu thôi?
- Không ngủ!
Á Na nói:
- Ở trong phòng đâu có thể ngủ được chứ? Bên ngoài lúc nào cũng có người hát ca để kể lể nỗi lòng......
Người ta dù sao cũng là một nữ hài, nhiều lắm thì cũng chỉ là một ma pháp sư mà thôi. Trong lúc nàng tỉnh táo, không có ai dám làm phiền tới nàng, nhưng trong giờ ngủ thì lại khác. Đám Tinh Linh thanh niên kia phụng mệnh hành sự, dù không dám xông vào phòng của nàng, nhưng họ vẫn đứng bên ngoài mà nhìn nàng ngủ. Điều đó cũng chẳng khác nào một kiểu vũ nhục đối với nàng. Nếu là kẻ khác thì nàng đã sớm giết sạch bọn họ rồi, nhưng những Tinh Linh này lại không có ác ý, họ chỉ muốn cho nàng được khoái hoạt, vì vậy mà nàng không có lý do gì để giết họ, do đó chỉ có thể bỏ đi mà thôi.
- Nếu ngươi vẫn còn lưu luyến Cách Lạp Lạp thì ngươi cứ lưu lại. Ta đi một mình được rồi!
Á Na có thể xem là có chút thông tình đạt lý.
Lưu Sâm thở dài nói:
- Ta phải bồi tiếp ngươi mà!
Á Na nghe vậy thì trong mắt hiện lên nét vui mừng, nói:
- Vậy thì chúng ta đi mau!
Thế là hai người cùng phóng mình chạy thẳng vào rừng. Ở phía sau còn mơ hồ nghe được tiếng hát truyền đến. Đó chính là những tiếng hát đa tình của các Tinh Linh, nhưng không ai ngờ rằng chính những tiếng hát đa tình đó lại khiến cho hai vị ân nhân của mình phải bỏ chạy trối chết.
Dưới ánh sao, rừng tùng rất u tĩnh, chỉ nghe tiếng y phục phất phơ trong gió, nhưng lúc này những tiếng động đó cũng dừng hẳn lại, bởi lẽ ở phía trước là một địa phương hoàn toàn xa lạ. Đó là một vùng đất xanh um, rộng rãi vô cùng. Một con sông nhỏ lặng lẽ chảy qua đó, trên mặt sông lại có rất nhiều lá đỏ. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, khung cảnh nơi đây không chỉ có mỹ lệ không thôi, mà nó còn mang theo cả nét thần bí nữa.
Một địa phương như thế thì bất kỳ lúc nào cũng khiến người ta lưu luyến, mà trong rừng tùng cũng vậy, nó không những có cảnh đẹp mê hồn, mà còn khiến người ta kinh ngạc nữa!
Ánh mắt của Á Na lúc này cũng biến thành thu thủy, nàng tấm tắc khen:
- Đẹp quá! Đây là nơi nào thế?
- Không biết! Có lẽ là thiên đường cũng nên!
Lưu Sâm cười khổ, thốt:
- Nhưng ở đây là rừng rậm, nói không chừng nó cũng là một địa ngục đấy.
Á Na cất giọng say mê, nói:
- Nếu địa ngục mà mỹ lệ như vậy, thế thì địa ngục cũng chẳng có gì đáng sợ cả! Ngươi xem kìa, khắp nơi yên tĩnh biết bao, tinh quang đó, lá đỏ đó....
Lưu Sâm có lòng tốt đề tỉnh nàng:
- Thế nhưng chúng ta lại chưa từng gặp qua địa phương mỹ lệ này....chúng ta đã lạc đường rồi!
- Lạc đường thì sao chứ?
Á Na phản đối:
- Cùng lắm thì quay đầu lại thôi, sẵn dịp ngươi còn có thể đi thăm Cách Lạp Lạp của ngươi thêm một lần nữa mà!
Lưu Sâm không nói gì, vị cô nương này dường như chưa từng quên đi cái danh tự mà nàng chỉ biết được từ hôm qua: "Cách Lạp Lạp!"
- Cô nương đó làm sao mà khi phụ ngươi vậy?
Lại hỏi vấn đề này nữa rồi!
Lưu Sâm gãi gãi đầu, không biết trả lời thế nào.
- Ta nghi ngờ lắm. Nàng ta đã khi phụ ngươi như thế, mà ngươi vẫn đi cứu nàng....chẳng lẽ A Khắc Lưu Tư đã đổi tính rồi sao?.....
Lưu Sâm không để nàng ta nói hết mà cắt ngang lời nàng:
- Xem kìa!
Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía một con động vật nhỏ màu đỏ vừa chui ra khỏi bụi cỏ ở phía trước. Lúc này nó đang cảnh giác nhìn hai người.
- Ưu Manh!
Á Na kêu lớn:
- Đúng là Ưu Manh rồi!
- Đúng vậy, chúc mừng Á Na tiểu thư! Chúng ta đã đến được nơi an toàn ở trong rừng, mà suốt dọc đường lại không hề gặp một chuyện nguy hiểm nào, đúng là vận khí rất tốt!
Lưu Sâm sớm đã nhận ra nó chính là loại Cát Tường thú ở trong rừng, Quang Minh ma thú Ưu Manh!
Ưu Manh thường sống ở những nơi an toàn ở trong rừng. Những nơi có chúng sinh sống đều không nguy hiểm. Nó chính là địa phương nghỉ chân tốt nhất cho những nhà thám hiểm, nhưng Lưu Sâm cũng biết là an toàn và nguy hiểm chỉ cách nhau một lằn chỉ. Nếu như mù quáng chạy theo Ưu Manh về nơi nó ở, vậy thì dọc đường sẽ gặp rất nhiều ma thú cao cấp rình rập sẵn. Với thân thủ của hắn hiện nay, vốn không cần quan tâm tới đám ma thú cao cấp nữa, mà dù có bỏ lỡ nguy hiểm thì hai người bọn hắn cũng chẳng mất mát gì, nhưng hắn vẫn thấy rất cao hứng.
- Có A Khắc Lưu Tư vĩ đại ở đây, dường như ta không cần phải lo lắng tới đám ma thú thì phải?
Á Na đánh giá hắn khá cao:
- Vậy thì niềm hoan lạc đến từ đâu?
- Chỉ có hai tin tốt thôi...chúng ta sẽ có được một đêm bình an, không bị ma thú quấy nhiễu, và cũng không bị tiếng hát của Tinh Linh làm phiền, tuy rằng những bài ca đó đúng thật là tình ý triền miên.....
- Không được nhắc tới họ nữa!
Á Na tựa như bị dị ứng khi nghe nhắc tới tiếng hát của Tinh Linh, nàng vội cắt ngang lời hắn:
- Còn tin tốt thứ hai là gì?
- Tin tốt thứ hai là....rất có thể ta đoán ra được vị trí mà chúng ta đang đứng bây giờ.
- Là nơi nào vậy?
Á Na hưng phấn hỏi, tuy nàng nói không thèm quan tâm, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có phần hơi sờ sợ.
Rừng rậm là nơi mà không một ai có thể hiểu biết hết được, và cũng vĩnh viễn không có ai dám nói rằng hắn sẽ không gặp nguy hiểm. Ai ai cũng sợ bị lạc đường, vì vậy mà nếu biết được mình đang ở đâu thì nguy cơ cũng giảm đi rất nhiều.
- Nếu như ta đoán không sai thì nơi này chính là Mê cốc!
Lưu Sâm hấp háy mắt, rồi nói:
- Ngày mai chúng ta cứ theo Ưu Manh mà chạy đi, nhất định sẽ có thể đến được cốc khẩu!
Hắn không có cách khẳng định con Ưu Manh này có phải là con vật mà mỗi ngày đều đánh nhau với hai con vật khác ở cốc khẩu hay không, nhưng dù sao thì đây cũng là một cơ hội để ra khỏi rừng.
- Mê cốc? Là Mê cốc đáng sợ mà A Khắc Lưu Tư vĩ đại của chúng ta đã từng chinh phục được? Thật là thú vị nhỉ....
Nàng hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- A Khắc Lưu Tư, ngươi có thể kể sơ qua về truyền kỳ vĩ đại của ngươi được không?
- Ta van ngươi đừng dùng tới hai chữ "vĩ đại" đó được không? Hai chữ đó mà được thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của ngươi thì đúng là rất đặc biệt.... Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Á Na mỉm cười thật tươi. Nụ cười đó đặc biệt trông rất mỹ lệ. Trong lúc cười, đôi mắt của nàng khẽ nheo lại, cả sống mũi cũng khẽ nheo lại. Nụ cười này tuyệt đối không giống như những nụ cười thường ngày, có lẽ bởi vì những lúc đó thì nàng chỉ cười theo tập quán, còn lúc này mới đúng là cười từ nội tâm.....
Thiên cố sự về Mê cốc rất đơn giản, mà khi nó được kể từ miệng của Lưu Sâm thì lại càng đặc biệt đơn giản hơn nữa. Chuyện về Không gian ma pháp thì hắn chỉ kể sơ, còn chuyện gặp Cách Lạp Lạp thì cũng nhắc lướt qua, còn lại thì cũng không có bao nhiêu chuyện để kể cả.
Tuy vậy, vẫn còn khá nhiều chuyện khiến cho Á Na thắc mắc. Nàng hỏi:
- Mê cốc đúng là một bàn cờ rối rắm. A Khắc Lưu Tư, ngươi có thể từ hơn một trăm căn động mà tìm được Xích châu thảo. Ta rất muốn mời ngươi một chén, đó không phải vì trí tuệ của ngươi, mà là vì dũng khí của ngươi.....
Đó là lời tán thưởng, nhưng sau khi khen hắn xong, nàng lại nói:
- Vì nữ nhân mà liều mạng của mình, quả nhiên là A Khắc Lưu Tư trong truyền thuyết!
Trong lúc Lưu Sâm đang dở khóc dở cười, chưa biết phải nói gì thì nàng đã bổ sung thêm:
- Chuyện của Cách Lạp Lạp thì cực ngắn, nếu hỏi ngươi thì chắc ngươi sẽ không trả lời đâu.........để ta trở về rồi đi hỏi Cách Phù xem thế nào....
- Buồn ngủ chưa?
Lưu Sâm "tốt bụng" ngắt lời nàng:
- Ta có mang theo chăn lông, và các loại thịt khác nhau. Chỉ cần nhóm lửa lên, rồi nướng thịt một lát sẽ có thức ăn ngay. Ta nghĩ là ngươi nên ngủ sớm đi. Nữ hài tử đêm khuya mà không ngủ, chỉ đi trêu chọc người ta, nhất định sẽ rất mau già đấy.....
Á Na ngậm miệng lại, yên tâm hưởng thụ "sự hối lộ" của hắn, nào là chăn lông, thịt nướng thơm phức, vv....Mấy thứ này xuất hiện hơi kỳ quái, nhưng nàng được ăn uống no đủ, và ngủ một giấc ngon lành trong hoàn cảnh không có bất kỳ sự nguy hiểm nào đe dọa. Vì vậy mà cơn buồn ngủ ập tới và xua đuổi đi tất cả mọi thứ, nàng chậm rãi nhắm đôi mắt to đẹp lại, và không lâu sau thì đã chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, gió mát thổi tới, mang theo hương khí của cây cỏ non mơn mởn, Á Na thò đầu ra khỏi chăn lông, mái tóc dài xõa, bay theo gió, hiển lộ một nét phong tình khác của mình. Nàng nhìn về phía chân trời ở phía xa xa thật lâu, sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy, rồi cất tiếng hỏi:
- A Khắc Lưu Tư, dậy chưa?
Từ phía sau nàng liền có tiếng đáp lại:
- Đã dậy lâu rồi! Người ta nghiên cứu khuôn mặt của ngươi cũng đã nghiên cứu hết nửa ngày ròng.
- Kết quả nghiên cứu thế nào?
Khuôn mặt của Á Na thoáng đỏ lên, nhưng nàng vẫn cố giữ cho thanh âm được trấn định.
- Kết quả là....vào buổi sáng sớm, nữ hài tử trông đặc biệt mỹ lệ!
- Một kết luận rất bình thường!
Á Na ngồi dậy, đôi mắt linh hoạt liếc quanh một vòng, rồi nhìn sang hướng đông, nói:
- Không biết con Ưu Manh dẫn đường kia đã rời khỏi "giường" chưa?
- Theo ta được biết, nếu là một nam nhi độc thân thì sẽ rời giường rất sớm, còn nếu như tối qua nó không làm chuyện xấu giống như các nàng Tinh Linh mỹ lệ thì chắc có lẽ bây giờ cũng đã chạy mất rồi.
Á Na trừng mắt liếc hắn, rồi nói:
- Lần này coi như là ta không nghe thấy gì, nếu như lần sau ngươi còn nói chuyện hạ lưu như đám Tinh Linh ca hát suốt đêm kia thì ta....
Nói tới đây, nàng bỗng dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm ở sau lưng hắn, tựa như sau lưng hắn đã mọc ra một đóa hoa vậy.
- Chẳng lẽ tiếng hát của Tinh Linh thật hạ lưu như vậy sao?
Lưu Sâm đang định nói tốt cho Tinh Linh tộc vài câu, nhưng khi thấy phản ứng của Á Na như vậy thì cũng ngoái đầu lại xem, thế là hắn cũng lập tức ngây người ra theo.
Hoặc giả tối qua có sương mù dầy đặc, hoặc giả tối qua vì mãi ngắm nhìn tư thế ngủ của nữ hài mỹ lệ mà hắn đã bỏ quên cảnh trí ở sau lưng mình.
Giờ đây, dưới ánh nắng ban mai, địa phương ở sau lưng hắn là một vườn hoa đỏ rực. Hai chữ "yên hồng" vốn chỉ có thể dùng để hình dung hoa mà thôi, nhưng lúc này thì hắn lại cảm thấy không hẳn vậy, bởi lẽ những trái cây đỏ hồng cũng có thể dùng hai chữ mỹ diệu đó để hình dung.
Ở sau lưng hắn lúc này là một vườn cây ăn trái.
Khu vườn đó rất rộng lớn, lá cây màu xanh biếc, quả thì đỏ rực, chúng trông vừa giống táo mà cũng vừa giống tiên đào. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng gió nhẹ thổi hiu hiu, mang đến mùi hương dịu ngọt của loại hồng quả đó.
- Đây là....
Lưu Sâm cất tiếng thăm dò:
-...bữa sáng của chúng ta?
Á Na bật cười khanh khách, sau đó hất tung tấm chăn lông lên. Nàng nhảy bật dậy rồi vui vẻ cười nói:
- Sáng nay không ăn thịt, ai cho ta thịt quay, ta sẽ không thèm....
Nói xong, nàng đã lướt đi tha thướt. Dáng chạy bộ của nàng trông cũng hệt như dáng vũ bộ vậy. Nàng muốn chạy đi hái vài trái hồng quả.
Bên người nàng cũng có tiếng gió nổi lên, thì ra là Lưu Sâm cũng không chịu chậm chân mà theo sát bên nàng. Hai người cùng giơ tay lên và cùng chạy về phía vườn cây ăn trái, lúc này trông họ giống như hai con diều đang bay lượn tự do ở trên bầu trời vậy.