Tổng cộng là bảy người!
Trong lúc bảy người này động thân, bộ dáng của họ vừa nhẹ nhàng lại vừa mạnh mẽ, hiển nhiên đều là cao thủ đấu khí!
Mặc dù đang lúc vội vã, nhưng khi di chuyển trong rừng, họ muốn dừng là dừng, đã vậy khi dừng lại còn lập tức rẽ thành hình quạt cách xa nhau một khoảng nhất định. Một lão giả khẽ giơ tay lên, tất cả mọi người đều im lặng như tờ!
- Cốc chủ!
Một người chỉ tay về phía trước, nói:
- Hai sư đồ của họ đều bị người giết chết ở đó!
Điều đó không cần y nói thì ánh mắt của mọi người đều đã tập trung lên hai cái đầu người ở trước mắt!
- Kiếm vẫn còn đây!
Một người trung niên khác lao người tới, rồi đưa tay rút thanh kiếm còn đang cắm trên cây ra, sau đó y liền xoay người một vòng rồi điểm chân vào cây một cái, toàn thân lại bắn vọt trở về. Khi vừa đáp xuống đất thì y đã ở vào tư thế khom người ở trước mặt lão giả nọ rồi, sau đó thì không hề lay động mảy may nào.
Lão giả tiếp nhận trường kiếm, ngắm nó thật lâu, dáng vẻ cực kỳ cung kính! Bầu không khí lại một lần nữa yên lặng cực điểm.
Rốt cuộc ánh mắt của lão giả cũng chuyển xuống mặt đất, sau đó chậm rãi nói:
- Thừa di mệnh tổ tiên, Mạch Hãn tộc không được xuất cốc tranh phong với người, và cũng không được tham dự vào mọi sự phân tranh của thiên hạ. Lạc Khắc Á Nhĩ, ngươi tự thị công lực và tài trí cao hơn người, nên không coi mệnh lệnh của bổn cốc chủ và di huấn của tổ tiên vào đâu, nên đã dung túng cho đồ đệ xuất cốc sinh sự, giờ đây ngươi đã biết mình sai rồi chăng?
Lạc Khắc Á Nhĩ? Có lẽ đó là danh tính của lão giả nằm chết trên đất. Quả thật lão đã sai rồi, nhưng lão không có cách nào để nhận sai nữa!
Lão cốc chủ nói xong thì đứng yên bất động thật lâu, tựa hồ như trong lòng cũng có phiền não vậy. Một người đứng gần đó nói:
- Sư đồ của Lạc Khắc Á Nhĩ có đấu khí cao cường, lại thêm có kiếm thần ở trong tay, ai có thể giết được bọn họ chứ?
Thanh âm của gã tràn ngập sự hoang mang.
- Có lẽ là do tổ tiên hiển linh, hiển linh mà giết chết họ!
Đây có lẽ là giải thích thuyết phục nhất đối với họ. Cốc chủ giơ kiếm trong tay lên cao rồi lớn tiếng hô:
- Các Mạch Hãn tộc nhân nghe lệnh!
- Dạ!
Sáu người cùng khom người chờ lệnh.
- Mạch Hãn tộc lấy việc thủ hộ làm trách nhiệm của mình. Từ nay về sau, không được ra khỏi cốc nửa bước, nếu ai vi phạm lời này, trời tru đất diệt!
- Phụng mệnh!
Sáu người đều hô lên cùng một lượt.
- Hãy thu hồi hai cổ thi thể đó rồi hồi cốc!
- Dạ!
Thanh âm vừa dứt thì hai sợi thừng lập tức được phóng ra, chúng quấn lấy hai cổ thi thể rồi được hai trong sáu người giật bay trở về. Họ tiếp lấy hai thi thể xong, sau đó bảy người cũng sóng vai tiến vào sơn cốc. Trên mặt đất chỉ lưu lại một đám lá loạn xạ cùng với những vết máu loang lổ.
Gió núi thổi qua, lúc này trên mặt đất lại xuất hiện một bóng người đang hết sức kinh ngạc nhìn vết máu trên đất. Người đó chính là Lưu Sâm. Bảy người nọ hẳn phải là thủ lãnh của sơn cốc. Nếu hắn đột nhiên tập kích, tuyệt đối có thể lưu lại ít nhất cũng là hơn nửa số người trong đó. Lúc nãy hắn cũng đã tính như vậy, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý, cũng bởi vì mấy câu của lão cốc chủ nọ!
Tuy lão không nói nhiều, nhưng Lưu Sâm đã nghe rất rõ, bộ tộc ở trong sơn cốc này lấy việc thủ hộ làm đầu (về phần thủ hộ cái gì thì hắn không đoán được, mà hắn cũng không cần đoán, bởi lẽ trên đời có thiên kỳ bách quái cả về sự việc lẫn sự vật kia mà). Lão vốn không tán thành việc hai sư đồ kia xuất cốc, mà bọn họ chỉ ỷ vào bản lãnh cao cường mà tự ý ra ngoài. Hiện tại họ đều đã chết, không ai có dự định báo thù cho họ nữa, mà người trong cốc cũng không được phép ra ngoài.
Với hai điểm này, hắn không có lý do gì để vào cốc mà gây khó dễ cho họ. Thế lực của sơn cốc lớn mạnh thế nào, hắn không thể tưởng tượng ra được. Nếu không phải mạo hiểm thì có ai lại đi mạo hiểm làm gì chứ?
Hắn biết cái gì nên làm thì làm, cái gì không nên làm thì đừng làm. Dù sao thì tri thức của hắn cũng vẫn còn khiếm khuyết. Chí ít thì hắn không hiểu trong thổ ngữ của địa phương thì hai chữ "Mạch Hãn" có nghĩa là gì. Nếu hắn biết, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ biết được là họ đang bảo vệ cái gì, và cũng sẽ biết là mình vừa bỏ lỡ một vật chí bảo!
Mạch Hãn, trong thổ ngữ địa phương có nghĩa là: thánh kiếm!
Trong lúc đối địch, Lưu Sâm thường rất thích ẩn giấu một ít công lực. Đợi đến lúc trí mạng thì mới xuất kỳ bất ý mà đánh ra một đòn tất sát. Do đó, vừa rồi kiếm thuật của lão giả nọ đột nhiên đại tiến, hắn chỉ thấy kinh sợ, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Nếu hắn có thể phân tích trong lúc đó, thì nhất định sẽ nhìn ra vấn đề, và cũng có thể nghĩ đến một đáp án khác: khi kiếm thuật của một người đột nhiên tăng vọt, mà kiếm khí quái dị lại không xuất ra từ chính tay của người đó, vậy thì chỉ có một khả năng thôi - đó chính là uy lực của bản thân thanh kiếm đó.
Lưu Sâm không hề nghĩ nhiều. Hắn thả lỏng bản thân. Vấn đề này đã được giải quyết toàn bộ, vì thế hắn lập tức triển động thân hình, bộ dáng lại tăng thêm vài phần phiêu dật.
Lúc nãy do vội vã đuổi theo Tra Cách, đáng lẽ bây giờ hắn sẽ phải lạc đường, nhưng hắn lại không hề lo lắng chút nào; bởi vì hắn đang chạy đi trên đầu các ngọn cây, và dễ dàng thấy được sự dị dạng của bầu trời ở phía xa xa. Dưới ánh tịch dương đỏ rực, nơi đó đang có rất nhiều chấm đen bay lên bay xuống, tựa như hồ điệp vậy, nhưng trong thiên hạ làm gì có loại hồ điệp nào mà lớn như thế, trừ phi là Tinh Linh!
Trong lúc bình thường, Tinh Linh sẽ không hớn hở ăn mừng giữa ban ngày ban mặt như thế, trừ phi là họ có việc đặc biệt vui!
Lưu Sâm lướt trên đầu những ngọn cây, các Tinh Linh ở trước mặt liền rẽ thành hai hàng, họ cất tiếng ca tuyệt vời như thể đón tiếp khách quý của mình vậy. Các nữ Tinh Linh xinh đẹp bay đến bên cạnh hắn, khuôn mặt khích động đến nỗi đỏ bừng cả lên, kèm theo đôi dòng lệ ướt át chảy dài trên má. Tiếng ca của họ thật là ngọt ngào mê ly....
Trong khoảng sân rộng cũng có Tinh Linh chật đầy, một bạch y thiếu nữ đặc biệt nổi trội từ giữa biển Tinh Linh đỏ thắm đó. Nàng nhìn Lưu Sâm đang đáp xuống rồi cất giọng trách;
- A Khắc Lưu Tư, ngươi mau tới ứng phó đi.....ta không thở nổi rồi!
Lưu Sâm mỉm cười vui vẻ đáp lại!
Lúc này một tiểu Tinh Linh bay đến ôm chặt lấy một cánh tay của hắn rồi kêu lên:
- Các người xem, đây là.....người tốt. Hắn tên là A Khắc Lưu Tư, là do ta mời đến!
Thanh âm đó vừa thốt ra, Lưu Sâm không cần nhìn cũng biết nàng là muội muội của Cách Lạp Lạp, tức Cách Toa Toa.
- Đa tạ ân nhân!
Một giọng nói vang lên thật lớn, thì ra người vừa lên tiếng là một lão giả, là lão Tinh Linh! Lão khẽ uốn người khom xuống, mái tóc bạc phơ cũng rũ xuống. Trên mái tóc của lão vẫn còn vương vết máu. Hiển nhiên trong thời gian qua, lão không được thoải mái chút nào.
- Không cần đâu, ta là bằng hữu của Cách Lạp Lạp!
Lưu Sâm ngăn lão lại, sau đó hỏi tiếp:
- Cách Lạp Lạp thế nào rồi?
Thanh âm của Á Na bỗng nhiên vang lên:
- Yên tâm đi, nàng ta đang ngủ say. Mấy ngày tới sẽ không sao nữa!
- Là vị tỷ tỷ mỹ lệ này đã giúp nhị tỷ chữa thương đấy!
Hôm nay tiểu cô nương Cách Toa Toa đặc biệt nói nhiều, nàng hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ma pháp thật là thần kỳ....ngươi có biết hay không?
Vừa nói, đôi mắt to tròn của nàng vừa hấp háy đầy vẻ tinh ranh, tựa như đang muốn nghiên cứu ma pháp vậy.
- Đa tạ!
Lưu Sâm thốt lời cám ơn chân thành với Á Na, căn bản không nhìn tới Cách Toa Toa.
Á Na mỉm cười nói:
- Ta có điểm không hiểu. Nghe nói vị tiểu cô nương này....đã khi phụ ngươi. Thế mà ngươi vẫn vì nàng mà đa tạ ta à?
Lưu Sâm cảm thấy lúng túng, vội đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói:
- Chuyện này....chuyện này ngươi không biết đâu....nàng ta đâu rồi?
Nói xong, hắn quay người bỏ đi, bỏ lại vô số đôi mắt mỹ lệ đang nhìn theo, bỏ lại vô số lời cảm tạ của các Tinh Linh, hắn tiến nhanh vào một gian phòng nhỏ. Á Na vừa bước theo được vài bước thì cũng dừng lại, những người khác cũng muốn theo vào nhưng đều bị Cách Toa Toa cản lại hết. Tiểu cô nương này hôm nay đã lập công lớn nên cũng trở nên ngang ngạnh hơn, thậm chí còn có vài phần không để tộc trưởng vào mắt nữa. Nàng khéo léo từ chối tất cả mọi người xong, sau đó mới tằng hắng mấy tiếng rồi bước vào trong...
Lúc này tiểu Tinh Linh Cách Lạp Lạp đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Trông bộ dáng của nàng lúc này lại có chút hoạt kê, bởi lẽ khắp nơi đều được quấn vải chằng chịt, toàn là túi thương, đôi cánh cũng bị thủng vài chỗ. Nàng nằm yên trên giường không nhúc nhích, hoàn toàn mất đi dáng vẻ hoạt bát nghịch ngợm của ngày trước, và cũng mất đi một mặt khác của nàng.
Trong sương mù của rừng rậm, lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mặt Lưu Sâm, ngồi bên hắn mà nghe kể chuyện xưa, hai gò má trông như hai quả táo đỏ sẫm, thật là động nhân. Khi hắn và nàng hợp thể, nàng vừa nồng thắm lại vừa mãnh liệt. Với nàng, hắn không có bất kỳ cảm giác yêu đương nào, nếu có chăng thì chỉ là một loại kích thích mà thôi, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ đầy thương cảm của nàng, Lưu Sâm lại cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Hắn nhìn nàng thật lâu mà không hề nhúc nhích....
Mặt trời lặn dần, bóng đêm phủ xuống. Không gian trong phòng cũng tối đen, những tiếng động ầm ĩ ở bên ngoài cũng lắng xuống hết. Bỗng nhiên trong đêm tối có tiếng rên vang lên.
Với Tật phong nhãn, Lưu Sâm thấy được vị cô nương ở trên giường đang chậm rãi mở hai mắt ra. Ánh mắt của nàng tràn ngập thê lương và cũng tràn ngập nỗi sợ hãi. Tất cả mọi thứ ở trong rừng đã thay đổi rồi, nhưng nàng vẫn chưa biết chuyện đó, có phải nàng vẫn nghĩ rằng tỷ tỷ của mình vẫn còn đang dương oai hay không?
Lưu Sâm nhẹ giọng gọi:
- Cách Lạp Lạp!
Lời hắn vừa vang lên, thân hình của Cách Lạp Lạp liền chấn động, nàng cất giọng yếu ớt hỏi:
- Ai? Là ai?
- Cách Lạp Lạp, là ta! Ta là....người tốt đây!
Lưu Sâm hạ giọng thật thấp, tận lực thể hiện ra đặc điểm thanh âm của mình. Đồng thời, hắn khẽ vung tay một cái, khiến cho rèm cửa sổ tung lên. Ánh sao sáng ở bên ngoài chiếu vào phòng, chiếu rõ vẻ mặt quan hoài của hắn.
Cách Lạp Lạp chăm chú nhìn hắn thật lâu, sau đó vươn tay ra rồi kêu:
- Là ngươi!
- Phải, là ta đây!
Hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Nước mắt của Cách Lạp Lạp lặng lẽ ứa ra, đột nhiên nàng hạ giọng thốt:
- Sao ngươi lại đến đây...mau chạy đi....bọn họ.....
Lưu Sâm đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy nàng rồi cất giọng an ủi:
- Yên tâm đi, toàn bộ bọn chúng đều đã chết hết rồi. Không một ai sẽ lại có thể gây thương tổn cho ngươi được nữa! mới nhất ở truyen/y/y/com
Nước mắt của Cách Lạp Lạp vẫn không ngừng tuôn rơi, nàng nhìn hắn đầy vẻ hoài nghi rồi hỏi:
- Là....là ngươi giết?
- Phải!
- Vậy....tỷ tỷ của ta sao rồi?
Vị cô nương này thật là hiền lành. Tuy tỷ tỷ nàng đã hại nàng ra nông nỗi như thế, nhưng nàng vẫn nhớ đến tỷ tỷ của mình.
- Ả cũng đã chết, nhưng lại không chết dưới tay ta. Là do xú tiểu tử kia đã giết ả trong lúc đào tẩu!
Cách Lạp Lạp cúi đầu không nói gì, một lúc lâu sau mới thốt nhẹ:
- Vậy cũng tốt!
Tảng đá lớn ở trong lòng vừa được trút xuống, bàn tay nhỏ nhắn của mình lại đang được nam nhân nắm lấy, vì vậy mà sắc mặt của Cách Lạp Lạp cũng trở nên hồng hào hơn. Nàng nói:
- Người tốt, ngươi tới cứu ta, ta thật là cao hứng....cao hứng lắm! Ngươi có biết tại sao ta cao hứng như vậy không? Bởi vì....
Nàng không cho hắn cơ hội để đoán, có lẽ đây là căn bệnh chung của mấy tỷ muội nàng cũng nên. Nàng nói tiếp:
- Bởi vì....điều đó cho thấy, ngươi thật sự không trách ta!
Cách Lạp Lạp cao hứng ôm lấy tay hắn mà lắc lắc.
Lưu Sâm không nói gì. Hoàn toàn không nói gì!
- Đợi thương thế của ta khỏi hắn, ngươi lại cho ta khoái hoạt một lần nhé, được không?
Cách Lạp Lạp vừa nói vừa khích động. Lưu Sâm thoáng xấu hổ, nói:
- Chuyện này....chuyện này không cần tính trước sao?