Chương 953: Rất đáng ghét

Văn Nhân Chiếu thích nhất hai hội sở. Một là Danh Viện hội sở, nơi còn lại chính là Thiên Ba Phủ nhất hào.

Sở dĩ Văn Nhân Chiếu thích hai hội sở này là vì có liên quan tới chủ nhân của chúng. Chủ nhân của Danh Viện hội sở Cừu Yên Mị chính là mẫu người phụ nữ trưởng thành mà hắn rất thích. Trong khi đó chủ nhân của Thiên Ba Phủ nhất hào chính là Tần Túng Hoành, người anh trước đây hắn rất sùng bái.

Mặc dù do nguyên nhân Văn Nhân Mục Nguyệt nên mối quan hệ thân thiết của Văn Nhân Chiếu với Tần Túng Hoành hạ nhiệt nhưng vì thói quen, mỗi khi không có việc gì làm, Văn Nhân Chiếu vẫn tới Thiên Ba Phủ nhất hào chơi.

Hôm nay đột nhiên Văn Nhân Chiếu lại đi đến Thiên Ba Phủ nhất hào.

Nhớ tới nhiệm vụ chị gái mình giao. Sau mấy câu chuyện ngẫu nhiên với mấy người bạn rượu, câu chuyện đương nhiên dẫn dắt tới chuyện Tần Lạc bị bắt.

“Thật sự là kiêu ngạo, ngang ngược. Sĩ quan quân đội cao cấp cũng dám đánh. Quân đội là một hệ thống riêng, bọn họ không giống như địa phương. Bọn họ hay bao che cho người nhà. Lần này không chết cũng bị lột da.”

“Ha ha. Có câu như thế nào nhỉ? Phá Cục không phá cục. Tung Hoành không tung hoành. Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ là một cô gái. Hiện tại ở Yến Kinh này chỉ có anh ta là người danh tiếng nhất. Người còn trẻ mà, nhận chút thiệt thòi cũng chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ.”

“Văn Nhân Chiếu, anh ta không phải là anh rể của cậu sao? Chị gái cậu sẽ thật sự tuyển chọn anh ta làm người đàn ông của mình chứ? Tuyển chọn không tốt lắm. Tôi còn hơn anh ta nhiều. Hay là cậu giới thiệu tôi với chị cậu đi? Nếu như chuyện này thành công, tôi giới thiệu cho cậu mười thiếu phụ đầy đặn, thành thục, không, một trăm.”

Văn Nhân Chiếu chỉ hừ một tiếng và nói: “Các anh thì biết gì chứ? Tần Lạc bị bắt vì anh ấy bị người khác âm mưu hãm hại.”

“Người nào hãm hại anh ta chứ? Anh ta có gì đáng để người ta hãm hại?”

“Là vì muốn tranh đoạt một vị trí.” Văn Nhân Chiếu nói: “Tần Lạc có một sư phụ là người trong quân đội. Vị sư phụ này đắc tội với người nên đã bị người đó đuổi ra ngoài. Hiểu chưa, chuyện này nhất định lão gia trong nhà các anh biết. Các anh quay về hỏi nhất định sẽ hiểu rõ ràng.”

Văn Nhân Chiếu giải thích mơ hồ nhưng chính điều này lại càng thu hút sự tò mò của những người hiếu kỳ.

Người có thể tới nơi này tiêu tiền đương nhiên không phải là người đơn giản. Có lời mào đầu của chủ đề này, bọn họ chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể biết được rất nhiều tin tức có liên quan.

Trong một phòng riêng, Tần Túng Hoành và Cừu Yên Mị đang ngồi uống rượu nhìn Văn Nhân Chiếu tranh cãi tới đỏ mặt tía tai bên ngoài.

“Nhóc con này bắt đầu trưởng thành rồi.” Tần Túng Hoành nhấp một ngụm rượu đỏ, cười hì hì nói.

“Nhất định là do chị gái cậu ta bảo làm.” Cừu Yên Mị bưng chén rượu yêu kiều đứng trước bức tường thủy tinh nói: “Cô ấy làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ làm vậy có thể cứu Tần Lạc ra ngoài sao?”

“Tạo xu thế.” Tần Túng Hoành nói: “Khi tới một vị trí nhất định thì mọi người rất yêu quý danh dự của mình. Cô ta chỉ cần kéo dài quyết tâm ra tay của người kia. Tôi nghĩ sát chiêu chính thức vẫn còn ở phía sau.”

Cừu Yên Mị nhìn Tần Túng Hoành, nói đầy ý tứ: “Cơ hội của anh tới rồi.”

Tần Túng Hoành không né tránh ánh mắt của Cừu Yên Mị, hắn nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô hẳn là người bên anh ta? Lệ Khuynh Thành đang nắm trong tay công ty Cừu gia. Cả một nhóm người quan trọng của Cừu gia bị đá ra khỏi trung tâm quyền lực. Tôi nhớ rất rõ lúc đầu cô chính là phần tử trung kiên của Lệ phái.”

“Tôi không phải là người của ai. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy Cừu gia sụp đổ.” Cừu Yên Mị nói: “Vào thời khắc đó, giao Cừu gia vào tay cô ấy chính là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất trong người cô ấy cũng chảy dòng máu Cừu gia.”

“Không phải cô rất tình nguyện là việc này sao? Cô ta có nghĩ như vậy không?” Tần Túng Hoành nói thẳng thừng: “Hay nói cách khác ngoại trừ cô, người Cừu gia có nghĩ như vậy không?”

“Ít nhất bây giờ Cừu gia vẫn còn tồn tại. Công ty Cừu gia vẫn không sụp đổ.”

“Nhưng nó là của Họ Lệ hay họ Tần, cuối cùng nó hoàn toàn không có liên quan tới Cừu gia.”

Cừu Yên Mị muốn lãng tránh đề tài này: “Chẳng lẽ anh không chuẩn bị ra tay sao?”

“Ra tay gì?” Tần Túng Hoành đi tới rót thêm rượu đỏ vào ly của mình, hắn khẽ lắc đầu nói: “Cô cảm thấy lần này là cơ hội của tôi sao?”

“Chờ đợi quá lâu cuối cùng sẽ làm cho anh trở nên hèn yếu.” Cừu Yên Mị thẳng thừng châm chọc Tần Túng Hoành. Ai bảo lúc trước anh ta nói thẳng thừng vấn đề của Cừu gia khiến người ta khó có thể chấp nhận.

“Bị kẻ khác nói nhu nhược không quan trọng. Quan trọng nhất là bị người định nghĩa sự thất bại. Bạch Tàn Phổ rất dũng cảm nhưng kết quả anh ta đã chết.” Tần Túng Hoành phản đối.

“Chẳng lẽ anh không tức giận sao?” Cừu Yên Mị cười khúc khích hỏi: “Tôi nghe nói quan hệ giữa anh và Văn Nhân Mục Nguyệt rất thân thiết. Rất nhiều người nghĩ hai người sẽ là một đôi.”

Tần Túng Hoành trừng mắt nhìn Cừu Yên Mị nói: “Xem ra tôi đoán không sai. Vì Lệ Khuynh Thành tấn công quá mạnh mẽ, người Cừu gia các cô không kiên nhẫn được nữa. Các cô chỉ hy vọng anh ta gặp chuyện không may, đúng không?”

Cừu Yên Mị không phủ nhận: “Nếu như anh ra tay ngay từ đầu thì có lẽ tình hình lúc này đã khác.”

“Không nên mang hết nguyên nhân thất bại của mình đổ hết lên người khác. Cừu gia có rất nhiều nơi cần nghiên cứu nhưng dễ dàng để cho bọn họ nắm quyền khống chế cổ phần khiến cho tôi hoàn toàn bất ngờ.”

“Đó chỉ là kế tạm thích ứng.” Cừu Yên Mị thở dài nói: “Nếu như cô ấy coi mình là người Cừu gia thì việc giao công ty cho cô ấy cai quản cũng không có gì đáng lo.”

“Đáng tiếc là cho tới giờ cô ta vẫn không cho mình là người Cừu gia, đúng không?”

Cừu Yên Mị không nói. Hành động của Lệ Khuynh Thành đối với Cừu gia khiến nàng rất khó xử.

“Nếu như không tranh thủ thì sẽ muộn.” Tần Túng Hoành cười ha hả nói.

“Chính anh khi trước bảo tôi nhận thua.”

“Lúc này khác. Lúc trước khác. Khi trước tôi bảo các cô nhận thua chính là muốn bảo tồn thực lực của các cô nhưng nếu bây giờ nhận thua thì Cừu gia sẽ hai bàn tay trắng. Nếu như phản công dẫn tới hai bàn tay trắng thì cũng còn tốt hơn. Các cô có gì phải lo lắng?”

“…” Cừu Yên Mị bưng chén rượu trầm ngâm một lúc lâu mà không nói câu nào.

……………

Sau khi bị giáo huấn ở bên phòng lãnh đạo quay về, Dương Độ sợ hãi bất an không thôi.

Ông ta không lo lắng gương mặt bị thương khiến người khác sợ hãi, không lo lắng cái chân đau đớn. Ông ta chỉ lo lắng lãnh đạo có ấn tượng với mình hay không?

Lãnh đạo đại diện cho điều gì?

Đại diện cho tất cả.

Lãnh đạo bảo anh đi, không đi không được. Lãnh đạo bảo anh không được, đi cũng chẳng xong.

Điều Dương Độ lo lắng bây giờ chính là ông ta chỉ sợ lãnh đạo nói ông ta không được mà quả thực lãnh đạo đã nói trước mặt ông ta như vậy.

“Làm sao bây giờ?” Duơng Độ cân nhắc đi cân nhắc lại vấn đề này trong đầu. Ngay cả chuyện vợ con ông ta muốn ông ta tới bệnh viện chụp phim đầu và chân xem có vấn đề gì không, ông ta cũng không đồng ý.

Đúng lúc đó chuông điện thoại di động của Dương Độ vang lên.

Khi Dương Độ nhìn thấy dãy số trên màn hình điện thoại, lập tức ông ta phấn chấn tinh thần như được bơm ma túy vậy.

“Chào thủ trưởng.” Dương Độ nhảy dựng lên trên ghế salon. Ông ta đứng thẳng người, giọng nói run rẩy.

“Đồng chí Dương Độ, bây giờ có một vụ án muốn giao cho đồng chí hỗ trợ đi giải quyết. Bây giờ đồng chí đi tìm đồng chí Uông Minh Quỳ, đồng chí đó sẽ nói cụ thể cho đồng chí.”

Nói xong trong điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Lãnh đạo vẫn muốn giao nhiệm vụ cho anh chứng tỏ lãnh đạo vẫn còn đặt hy vọng vào anh.

Hơn nữa Uông Minh Quỳ chính là người thân tín, tin cậy nhất, người này tới phụ trách vụ án, chứng tỏ lãnh đạo rất coi trọng.

Dương Độ bất chấp đùi mình vẫn đau đớn, ông ta bảo vợ đi tìm một bộ vest mới thay sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi Dương Độ đi theo sau Uông Minh Quỳ vào trong nhà giam của đội đốc sát, nhìn thấy Tần Lạc đang ngồi trong một phòng riêng, ung dung cầm tờ báo đọc. Trên bàn có một chén trà nóng đang bốc khói, cơn tức giận của Dương Độ lập tức phát ra ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì? Ai cho anh ta vào trong này? Ai mang trà và báo tới cho anh ta? Anh ta là tội phạm, không phải là khách. Các anh có đầu óc không hả? Cho dù anh ta có là cha của các anh, các anh cũng không được dùng kiểu cách nịnh nọt này.” Dương Độ tức giận quát mắng mấy nhân viên ở bên cạnh.

“Phòng giam là do tôi sắp đặt, trà và báo cũng do tôi mang tới.” Lý Quốc Phong xuất hiện sau lưng mấy người, bình tĩnh nói.

“Lý Quốc Phong.” Dương Độ nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong suy nghĩ của Dương Độ, Lý Quốc Phong chỉ đáng ghét sau Tần Lạc và Long Vương mà thôi.

Khi Dương Độ ở viện an dưỡng nhìn thấy Lý Quốc Phong tới, ông ta còn tưởng Lý Quốc Phong là cứu viện của mình. Không ngờ khi Tần Lạc ra tay đánh ông ta, Lý Quốc Phong chẳng những không ra tay cứu trợ, thậm chí còn không ngăn cản, gả này còn quay người cho thuộc hạ của mình rời khỏi đó …

Nếu như Lý Quốc Phong hỗ trợ ông ta, ông ta có bị Tần Lạc đánh thành bộ dạng thê thảm như thế này không?

“Có.” Lý Quốc Phong cũng lớn tiếng trả lời.

“Hãy mang báo và trà ra ngoài.” Dương Độ ra lệnh quát.

Lý Quốc Phong liếc mắt nhìn Uông Minh Quỳ và nói: “Xin lỗi, anh không phải là thủ trưởng trực tiếp của tôi. Anh không có quyền ra lệnh cho tôi.”

“Anh …” Một lần nữa Dương Độ tức hộc máu. Gã khốn này đúng là ăn tim gấu, gan báo mà dám không nghe thêo mệnh lệnh của ông ta.

“Lý Quốc Phong, tôi muốn anh hãy lập tức giải người này tới nhà giam cấp ba. Bỏ tất cả báo và trà đi.” Uông Minh Quỳ lớn tiếng ra lệnh: “Thế nào, ngay cả mệnh ệnh của tôi anh cũng dám không tuân theo hả?”

Lý Quốc Phong bị mệnh lệnh này làm khó.

Uông Minh Quỳ chính là lãnh đạo cao nhất của đội đốc sát, là thủ trưởng trực tiếp của Lý Quốc Phong. Người này có quyền chỉ huy và ra lệnh trực tiếp cho hắn. Nếu như Lý Quốc Phong không nghe theo chính là chống lại quân lệnh.

Tần Lạc gấp tờ báo trong tay đứng dậy, cần chén trà đi tới cửa sắt, hắn cười nói với Lý Quốc Phong: “Anh hãy thu lại hết đi.”

Dương Độ giơ tat đoạt chén trà trong tay Tần Lạc, vô cùng đắc ý uống một ngụm sau đó ông ta đổ nước trà còn lại xuống mặt đất nói: “Cho dù tao đổ đi cũng không cho mày uống.”

Không hiểu sao Tần Lạc nhăn mặt nói: “Tại sao ông có thể uống chén nước người khác đã uống? Ông đáng ghét quá.”

“Uống rồi?” Vẻ tươi cười đắc ý trên gương mặt Dương Độ trở nên cứng đơ. Lúc này Dương Độ chỉ muốn nôn ra.