Chương 954: Máu sôi trào

Con ruồi đáng ghét càng bu lấy khi con người xua đuổi nó, càng đuổi theo con người.

Trong mắt Tần Lạc, Dương Độ chính là một con ruồi như vậy.

Con người này thực sự là âm hồn bất tán không tan. Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, ông ta không rời khỏi hắn nửa bước.

Bởi vì chán ghét nên cách nói chuyện càng độc ác.

“Lần sau muốn đoạt trà của người khác uống, tốt nhất ông hãy hỏi ý kiến người ta trước. Ông đúng là có tật xấu uống nước bọt của người khác. Tôi lại không có thói quen để người khác uống nước bọt của mình. Ông cảm thấy buồn nôn nhưng tôi lại thấy nôn mửa …”

Tần Lạc nghĩ tới chuyện hắn và người này ‘hôn môi’ gián tiếp, hắn thực sự chỉ muốn giẫm đạp người này dưới chân mình.

“Mày … họ Tần mày …” Dương Độ vốn nghĩ tới chuyện uống nước thừa của Tần Lạc đã muốn nôn mửa, giờ nghe Tần Lạc nói mấy câu ‘đầy chính nghĩa’ như vậy, ông ta càng tức giận tới mức như muốn phát điên.

Bình thường Dương Độ rất có tài ăn nói nhưng khi đứng trước mặt Tần Lạc, ông ta không nói được câu nào, hoàn toàn giống như vợ bé bị người ức hiếp vậy.

“Tôi làm sao?” Tần Lạc quay sang nhì Uông Minh Quỳ cười nói: “Chẳng lẽ những người bên cạnh ông đều có kinh nghiệm cho ông uống nước bọt sao?”

“Tần Lạc, tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn.” Uất nghẹn một lúc lâu, cuối cùng Dương Độ cũng nói được một câu tàn nhẫn.

Uông Minh Quỳ cau mày nói: “Lý Quốc Phong, dẫn anh ta tới đại lao.”

“Dạ.” Lý Quốc Phong trả lời.

Đại lao cấp ba ở trong tù chính là phòng giam ở tầng ba dưới mặt đất. Đây là phòng giam có đầy đủ những dụng cụ tra tấn. Khi người bị đưa tới phòng giam cấp ba chính là sẽ bị tra tấn.

Khi Lý Quốc Phong mở phòng giam, gã đưa mắt nhìn Tần Lạc, ý bảo Tần Lạc phải thật sự cẩn thận.

Tần Lạc mỉm cười, tỏ vẻ tiếp thu ý tốt của Lý Quốc Phong.

Tần Lạc dưới sự áp giải của một đám cai ngục, được đưa vào một thang máy đặc biệt. Thang máy chạy xuống dưới khoảng hai, ba giây đồng hồ thì dừng lại.

Keng!

Thang máy mở ra, đập vào mắt Tần Lạc là một đại sảnh trống trải. Một đám đàn ông mặc trang phục quản ngục đi tới đón, Uông Minh Quỳ gật đầu nói với những người này: “Tìm một căn phòng trống.”

“Dạ, chủ nhiệm.” Một người đàn ông đầu hói sắc mặt không chút cảm xúc liếc nhìn Tần Lạc và nói.

Ngón tay gã nhanh chóng hoạt động khiến một dãy số xuất hiện trên màn hình. Sau đó một vách tường trông giống như một tấm màn che tường đột nhiên tách ra hai bên, hình thành một cái động hình cánh cung cho người đi vào trong.

Uông Minh Quỳ đi lên trước nhất. Tần Lạc bị hai người đàn ông trong trang phục quản ngục áp giải hai bên đi vào bên trong.

Đúng lúc này đột nhiên Uông Minh Quỳ đứng lại.

Uông Minh Quỳ liếc nhìn Lý Quốc Phong và nói: “Lý Quốc Phong, cậu lui ra ngoài.”

“Chủ nhiệm …” Dù Lý Quốc Phong vô cùng sốt ruột nhưng anh ta không có cớ ở lại.

Lý Quốc Phong đành phải nói thẳng với Uông Minh Quỳ: “Long Vương bảo tôi hãy bảo vệ an toàn cho Tần Lạc.”

“Tôi bảo cậu đi ra ngoài.” Đương nhiên Uông Minh Quỳ tức giận khi cấp dưới của mình nhiều lần cãi lại mệnh lệnh của chính mình.

“Dạ.” Lý Quốc Phong trả lời rồi dẫn người của mình lui ra ngoài.

Loảng xoảng!

Tiếng cánh cửa sắt điện tử khép lại. Tần Lạc biết hành trình khổ cực của mình đã bắt đầu.

“Đây chính là ma luyện sư phụ nói sao?” Tần Lạc thầm cười gượng trong lòng: “Xem ra cửa này cũng không thật tốt.”

Thế nhưng lúc này Tần Lạc thật sự hiểu rõ Long Vương tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn.

Còn những người hắn tin tưởng, người đã từng nhận ân huệ của Tần gia. Bọn họ nhất định sẽ đứng ra vì hắn.

Đây chính là một lần kiểm tra lòng người, kiểm tra nhân tình ấm lạnh.

Đây cũng là một lần kiểm tra thực lực của chính hắn, làm ra danh tiếng của riêng hắn một cách độc lập. Bắt đầu từ hôm nay hắn là Tần Lạc mà không phải là một người bám vào người khác hay thế lực của người khác nữa.

Sau này người ta sẽ gọi hắn là ‘Tần đại thiếu’ mà không bao giờ gọi hắn là ‘Đệ nhất tiểu bạch kiểm Yến Kinh’ nữa.

Sau khi vào tới đại lao, sắc mặt Uông Minh Quỳ và Dương Độ nới lỏng ra rất nhiều.

Uông Minh Quỳ nhìn lướt qua Dương Độ và nói: “Sức khỏe tôi không tốt lắm. Tôi sang bên nghỉ ngơi một chút. Trước tiên anh cứ thẩm vấn đi, có kết quả thì kịp thời báo cáo.”

Uông Minh Quỳ đã nhận được ám chỉ là lần thẩm vấn này hãy để cho Dương Độ làm.

Việc Uông Minh Quỳ ông ta đứng ra chỉ là nguỵ trang bề ngoài để tránh sau này có người công kích là hành vi ‘thẩm vấn bị cáo’ chính là hành vi trả thù.

“Được, tôi sẽ làm.” Dương Độ cười ha hả trả lời. Lúc này Dương Độ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là: báo thù mối huyết hận này. Ông ta thực sự không có tâm trạng suy nghĩ xem tại sao sức khỏe Uông Minh Quỳ lại không tốt trùng hợp đúng vào lúc này.

Sau khi Uông Minh Quỳ rời khỏi, Dương Độ nhìn chằm chằm vào Tần Lạc cười đen tối nói: “Nhóc con, tình thế đã xoay chuyển. Hôm nay mày tới nhà của tao. Không ngờ mày nhanh chóng rơi vào tay tao phải không?”

“Tôi đã nghĩ tới nhưng chỉ là ông không nghĩ tới mà thôi.” Tần Lạc cười nhạt nói.

Tần Lạc từ việc thấy Uông Minh Quỳ lâm trận bỏ chạy đã hình dung ra vấn đề rất nghiêm trọng. Hiển nhiên trong nội bộ những người này xảy ra vấn đề, có lẽ những kẻ đó muốn từ bỏ quân cờ Dương Độ này.

Nếu như Dương Độ này không còn tỉnh táo, tình hình của hắn sẽ rất nguy hiểm.

“Ha ha, không nghĩ tới thì không quan trọng. Ta làm được là được.” Dương Độ không hiểu ẩn ý trong giọng nói của Tần Lạc. Ông ta cực kỳ đắc ý nhìn Tần Lạc, giống như nhìn một con lợn đang chuẩn bị làm thịt vậy.

“Tra khảo.” Dương Độ vung tay, uy phong lẫy lừng nói.

Rầm ….

Lập tức bốn quản ngục lao tới, hai người hướng tới tay, hai người hướng tới chân Tần Lạc lao tới.

“Chờ một chút.” Tần Lạc nhanh như chớp lùi lại sau, hắn xua tay ngăn cản nói: “Dương Độ, ông thật sự muốn bức mình đi vào con đường chết sao?”

“Nhóc con, chết tới nơi rồi mà còn nói láo.” Dương Độ tức giận nói: “Tao có chết hay không thì vẫn chưa biết. Dù gì đi nữa tao cũng muốn cho mày chết trước.”

“Trước tiên chúng ta nên nói chuyện.” Tần Lạc nói.

“Không có gì để nói. Hãy bắt nó tra khảo cho tôi.”

Tần Lạc tung chân đá, đá bay gã quản ngục đang hung hăng nhào tới, gầm lên: “Dương Độ, ông có biết tại sao ông phụ trách thẩm vấn vụ án này không?”

………………

Yến Kinh, Tây Phượng cổ trạch.

Một bà lão cầm bàn tay gầy như que củi của một ông lão đang nằm trên ghế nói: “Lão Uông, nghe Tiểu Tuấn nói là đứa cháu Tần gia bị tống vào tù. Ông thấy có cần cho lão nhị đứng ra nói hộ không?”

Ông lão thở rất khó khăn, ông thều thào từng từ một: “Giúp …một …bình tĩnh …muốn …giúp. Không có …Tần …gia …không có …Uông …gia.”

“Tôi gọi điện cho lão nhị có được không?”

Ông lão mở to mắt biểu thị thái độ của mình. Bà lão vội vàng chạy đi gọi điện thoại.

Điếu Ngư đài.

Một ông lão tướng mạo uy nghiêm thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình Trung Quốc (bản tin quốc gia) cầm cái chén sứ người thư ký mang tới ném nát vụn, tức giận quát: “Kỳ cục. Rất kỳ cục. Nào có công tác như vậy? Đây là không làm tròn trách nhiệm. Cực kỳ thiếu trách nhiệm. Hãy gọi điện thoại cho Điền Chân, ta muốn hỏi xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì? Hỏi xem ông ta muốn làmgì?”

Cẩm Lý. Biệt thự cao cấp trong viện dưỡng lão.

Một đám người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, uy nghiêm đứng trước mặt một ông già hai chân bị liệt. Ông già không nói câu nào, ông đang ngẩn người cầm chén trà trong tay.

“Đây vốn là tội của chúng tôi. Đây vốn là việc của chúng tôi. Chúng tôi biết việc này do lão đó làm. Chúng tôi phải gánh chịu hậu quả của việc này.” Một người đàn ông có vết sẹo rất to trên mặt, khi ông ta nói vết sẹo vặn vẹo như một con sâu róm nói với một giọng nói ầm ầm như hổ gầm.

Một người đàn ông dáng người nhỏ bé nhưng toàn thân ẩn chứa khí chất thô bạo của đàn ông vân vê băng đạn trong tay quát to: “Da thịt tôi rất rắn chắc. Hãy cho tôi vào trong. Chỉ cần tôi không chết sau khi đi ra, tôi vẫn ra trận giết giặc như thường.”

“Long Vương, ông hãy đứng ra nói đi. Ông nói làm gì thì chúng tôi sẽ làm vậy. Tất cả đều nghe lời ông. Cùng lắm thì cả người tôi lau sạch sẽ quay về làm tân binh chứ gì?”

Cuối cùng Long Vương ngẩng đầu nhìn mấy viên đại tướng tâm phúc nói: “Người thiện bị người ức hiếp. Ngựa lành bị người cưỡi. Liệu có phải chúng vẫn biểu hiện quá thiện lương nên mới bị người khác cho rằng chúng ta dễ bị ức hiếp?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Đám người kích động nói: “Chúng ta cần cứng rắn hơn một chút. Chúng ta đi tìm Điền Chân đòi người.”

“Đòi người làm gì?” Long Vương nói: “Tần Lạc đánh Dương Độ là sự thật, chứng cứ rất rõ ràng. Chúng ta đòi người làm gì?”

“Điều này …” Mọi người liếc nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc ông già Long Vương này có ý gì. Tại sao lời nói trước sau của ông mâu thuẫn với nhau? Vừa mới nói là cần phải cứng rắn hơn nhưng ngay lập tức lại nói là ‘chứng cứ rõ ràng’, rốt cuộc là có ý tứ gì?”

“Giết người đền mạng. Đã thương người thì ngồi tù.” Giọng nói Long Vương khàn khàn mà rất có lực: “Ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ cho Tần Lạc một xét đoán công bằng. Trước khi có kết quả điều tra, chúng ta muốn đòi người về thì không phải là cưỡng từ đoạt lý sao? Quốc pháp ở đâu? Quân pháp ở đâu?”

“Nhưng nếu Điền Chân dụng hình thì sao?”

“Tại sao các người biết ông ta nhất định sẽ dụng hình?”

“…” Tất cả đều trầm ngâm không ai nói câu nào.

Nhưng khi nhìn vẻ mặt và nắm tay nắm chặt của bọn họ có thể thấy giới hạn của họ đã tới tận cùng.

Long Vương thầm than trong lòng: “Tần Lạc, vì con mà cái mặt mình ta cũng bán. Lần này bọn họ nhất định sẽ cảm kích rớt nước mắt vời con.”

“Ta già rồi. Sau này thế giới là của con.”