Chương 952: Em không ngại mất chút danh tiếng

Két …

Chiếc hummer quân sự màu xanh dừng lại trước cửa một biệt thự của Phong Sơn Bạch Lộc sơn trang. Cửa xe mở ra, một nữ quân nhân trẻ tuổi phong thái hiên ngang, oai hùng, dáng người xinh đẹp bước ra khỏi xe.

Nàng đi một đôi giày da cổ cao, bước tới trước cửa chính, cánh cửa gổ mở ra. Một nữ y tá trẻ tuổi cung kính nhìn nàng, tươi cười nói: “Tiểu thư, cô đã về rồi.”

“Tiểu Nguyệt, ông nội tôi có khỏe không?” Tính cách của Vương Cửu Cửu hòa nhã, hòa đồng với người làm, vệ sĩ trong nhà. Chính vì vậy những vệ sĩ, người làm nhìn thấy Vương Cửu Cửu không có dáng vẻ sợ hãi, cẩn thận như nhìn thấy những con cháu khác của Vương gia. Thỉnh thoảng bọn họ còn vui đùa mấy câu với nàng. Trong một gia tộc như thế này, nàng có thể duy trì mối quan hệ này với bọn họ có thể nói là hiếm thấy.

“Thủ trưởng đang câu cá ở sau núi.” Săn sóc viên cao cấp có tên là Tiểu Nguyệt trả lời: “Ông nói cô về thì tới tìm ông.”

Vương Cửu Cửu sững sờ rồi nàng chạy nhanh ra sau núi.

Nhất định tin tức bên Dương Thành không thể ngăn cản nàng đã được truyền về Yến Kinh. Sao ông nàng có thể không biết nàng đã quay về Yến Kinh?

Ở Phong Sơn Bạch Lộc, trong mỗi biệt thự đều có một cửa sau. Ở sau mỗi cánh cửa này đều có một cái hồ tự nhiên không nhỏ nhưng cũng không lớn.

Ánh sáng như phủ một lớp tơ vàng trên mặt hồ, bóng dáng những cây liễu thướt tha màu xanh in bóng trên mặt nước.

Ở cạnh những gốc cây bốn xung quanh hồ có ba ông già đang ngồi trên ghế câu cá. Hai mắt bọn họ nhắm nghiền như đang ngủ vậy. Có một cái phao bị con cá cắn mồi mắc câu lôi đi nhưng người câu vẫn chưa phát hiện ra.

Hồng nhan dịch lão, anh hùng tuổi xế chiều. Năm xưa những ông già đang ngồi ngủ này đều là những nhân vật danh chấn Trung Quốc.

Bây giờ bọn họ đều đã già. Bọn họ chỉ biết trồng hoa, câu cá, hưởng thụ sự chăm sóc tuổi già của con cháu. Nhưng khi có kẻ nào vì điều này mà coi thường bọn họ thì kẻ đó sẽ nhận được tai họa vạn kiếp không quay lại được.

Vương Cửu Cửu liếc mắt nhận ra ông của mình bởi vì ông chính là người đang cầm cần câu có cá cắn mồi, kéo chìm phao xuống. Cái phao hết chìm lại nổi, nhấp nhô, trông rất vui mắt.

Vương Cửu Cửu đi tới cầm cần câu giật mạnh. Một con cá chépquẫy mạnh bắn lên khỏi mặt nước.

Khi Vương Cửu Cửu còn nhỏ, nàng thường xuyên đi câu cá với ông. Ông dùng cần câu to, nàng dùng cần câu nhỏ. Hai người so sánh xem ai câu được nhiều cá. Lần nào Vương Cửu Cửu cũng rất chăm chú câu cá nhưng lần nào cũng câu được nhiểu cá hơn của ông mình.

Một lần ngẫu nhiên Vương Cửu Cửu phát ra rằng ông nàng lần nào cũng cố ý bỏ cá ông câu được vào chiếc thùng cá nhỏ của nàng. Nguyên nhân chỉ là ông muốn nàng duy trì tâm trạng háo thắng, đua tranh của nàng mà thôi.

Sau này Vương Cửu Cửu lớn lên, đi học, không có nhiều thời gian tới câu cá cùng với ông nhưng nàng không bao giờ quên khoảng thời gian câu cá này.

“Được. Rất xinh đẹp.” Đột nhiên ông lão mở mắt cười ha hả nói.

Vương Cửu Cửu nhanh nhẹn tháo con cá chép ra khỏi lưỡi câu. Sau khi bỏ cá vào thùng, nàng móc mồi câu mới, bỏ dây câu xuống hồ rồi mới rửa tay, cầm cái ghế đã được chuẩn bị trước ở cạnh đó ngồi xuống bên cạnh ông mình.

“Ông, cháu đã về.” Vương Cửu Cửu nói.

“Ông biết là không ngăn được cháu.” Ông lão thở dài nói.

“Ông không nên ngăn cản cháu.” Vương Cửu Cửu cố gắng tranh cãi.

“Thế nào, còn trách ông sao?” Ông lão cười tủm tỉm nhìn Vương Cửu Cửu hỏi. Lúc này ông không có vẻ uy nghiêm của một người nắm giữ địa vị cao một thời gian dài, mà càng có vẻ từ ái của người ông trong nhà.

“Không.” Vương Cửu Cửu nói thẳng: “Cháu biết ông làm như vậy nhất định là có lý do.”

“Đúng vậy.” Ông lão gật đầu nói: “Trong đám con cháu đời thứ ba của Vương gia chỉ có cháu là người có đôi mắt nhanh nhẹn và trí tuệ đánh cờ. Đây cũng chính là nguyên nhân trước đây ông tức giận khi cháu lựa chọn học Trung y. Cháu là mầm non cần bồi dưỡng tham chính. Trên suốt đoạn đường từ Dương Thành tới Yến Kinh, cháu đã suy nghĩ chưa? Bây giờ cháu đã hiểu chưa?”

“Đúng vậy.” Vương Cửu Cửu gật đầu: “Cháu nghĩ ông không muốn Vương gia tham gia ván cờ này. Đối phương là ai?”

“Điền Chân.” Ông lão bình tĩnh nói hai từ.

“Ông ta?” Hai hàng mi thanh tú của Vương Cửu Cửu thoáng cau lại: “Tại sao ông ta lại có mâu thuẫn với Tần Lạc?”

“Cháu quá đề cao người bạn kia của cháu.” Ông lão khẽ mỉm cười nói: “Cậu ta chỉ là một quân cờ đấu tranh anh dũng mà thôi.”

“Có người lợi dụng anh ấy.” Giọng nói Vương Cửu Cửu vô cùng tức giận.

“Lợi dụng là thật nhưng nói có ý đồ xấu thì không nhất định.” Ông lão cầm bàn tay nhỏ bé của Vương Cửu Cửu, ông nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay nàng, ý bảo nàng hãy trấn tĩnh, không nên quá kích động: “Long Thiên Trượng đối xử với cậu ta như con ruột của mình, sao có thể hại cậu ta? Hơn nữa người bạn kia của cháu vừa khôn khéo lại vừa có lá gan lớn. Có khả năng cậu ấy sớm biết kết quả như vậy nhưng lại chủ động mạo hiểm dùng thân mình tham gia ván cờ.”

“Tại sao anh ấy lại làm như vậy?” Vương Cửu Cửu không hiểu liền hỏi.

“Long Thiên Trượng đã lớn tuổi, què chân, có người muốn ngồi vào vị trí của ông ta nhưng ông ta là người quyền cao chức trọng, nhất ngôn cửu đỉnh, dưới trướng có rất nhiều đệ tử, muốn đuổi ông ta ra khỏi vị trí đó cũng không dễ dàng gì.” Ông lão giải thích. Mặc dù hàm ý sâu xa nhưng vì Vương Cửu Cửu là người thông mình nên nàng có thể hiểu được nhiều điều từ đó.

“Bọn họ sẽ cư xử với Tần Lạc như thế nào?” Đây mới chính là chuyện Vương Cửu Cửu quan tâm nhất còn về vị trí của Long Vương cuối cùng giải quyết thế nào thì không phải là chuyện quan trọng.

“Không biết.” Ông lão lắc đầu nói.

“Đội đốc sát bắt người. Nếu như bọn họ tra tấn thì sao?”

“Quan tâm quá hóa loạn.” Ông lão điềm nhiên nói: “Bạn bè cũ của Long Thiên Trượng có địa vị rất cao. Các con cháu đệ tử cũng nằm trong vị trí quan trọng trong ngành. Nếu như ông ta muốn ngăn cản, kẻ nào dám mang Tần Lạc đi trước mắt ông ta? Ông ta đứng nhìn đồ đệ của mình bị người khác bắt đi, chẳng lẽ ông ta không có hậu chiêu nào sao?”

“Nhưng …” Vương Cửu Cửu kiên cường, nói: “Cháu không biết ông ta đang giấu chiêu gì, ông cũng không biết nên Tần Lạc rất có thể vẫn đang gặp nguy hiểm.”

“Ôi, con bé này.” Ông lão nói: “Cháu cái gì cũng tốt nhưng quá nặng tình. Nếu như vậy thì tỷ lệ phạm sai lầm của cháu sẽ cao hơn nhiều. Cửu Cửu, ông hiểu rõ suy nghĩ của cháu nhưng lần này ông không thể đứng ra.”

“Ông, có điều sai có thể sửa đổi được nhưng có điều sai không thể sửa đổi được. Nếu như Tần Lạc bị thương hay gặp cảnh ngộ lớn hơn nữa. Những sai lầm này có thể sửa đổi không? Mọi người lo lắng tới lợi ích của gia tộc. Cháu không thể, bởi vì anh ấy là người đàn ông của cháu, là chồng của cháu. Cháu không có lựa chọn nào khác, cũng không cònường lui. Nếu như ông không đi, cháu đi.”

Ông lão tức giận nói: “Cháu đi chẳng khác nào kéo Vương gia vào cuộc.”

Vương Cửu Cửu cười duyên dáng, nũng nịu nói: “Ai bảo cháu là cháu gái của ông?”

……………….

Văn Nhân Mục Nguyệt không chỉ chiêu đãi Long Vương ăn mặc ở đi lại, nàng còn đích thân ở lại trong biệt thự riêng của mình ở trong viện dưỡng lão.

Khi nàng tới ở đây, đội cố vấn cùng với đội ngũ thư ký cùng vào theo. Hơn nữa bất kỳ lúc nào bọn họ cũng chuyển những thông tin mới nhất cho nàng.

Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi thẳng người trên ghế salon, ánh mắt thất thần nhìn tập tư liệu.

Văn Nhân Chiếu ngồi bên cạnh có vẻ nôn nóng, hắn không nhịn được lên tiếng thúc giục: “Chị, chị bảo em tới đây là có chuyện gì vậy? Sao chị không nói câu nào? Nếu chị vẫn không nói, em sẽ ra ngoài đi chơi. Em không có hứng thú ở cùng với một ông già, buồn chết đi được.”

Lúc này dường như Văn Nhân Mục Nguyệt đã hạ quyết tâm, nàng lên tiếng: “Văn Nhân Chiếu, chị giao cho em đi làm một việc.”

“Có chuyện gì vậy?” Văn Nhân Chiếu hứng thú hỏi.

Mặc dù Văn Nhân Chiếu ham chơi nhưng hắn vẫn có khát vọng giúp chị làm việc. Đương nhiên vì nguyên nhân năng lực, tất cả những việc hắn làm đều chỉ là những công việc không cần nhiều đầu óc.

Trước đó Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn muốn bồi dưỡng Văn Nhân Chiếu. Một khi như vậy nàng có thể buông lỏng hơn một chút, không cần phải ngày nào cũng gánh chịu rất nhiều áp lực.

Thế nhưng sau một tháng, nàng đã thất vọng. Nữa năm trôi qua, nàng trở nên tuyệt vọng.

Bây giờ khi Văn Nhân Chiếu muốn làm điều gì đó, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không còn ôm ý nghĩ để hắn tới tập đoàn làm việc.

“Tới hội sở. Em hãy tới hội sở đông người nhất. Hãy thông báo một tin tức cho những người ở hội sở.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Phát tán thông tin?” Văn Nhân Chiếu nghi ngờ hỏi. Trước kia chị hắn luôn căn dặn hắn không được ra ngoài nói lung tung. Tại sao bây giờ lại chủ động bảo hắn nói ra thông tin?

“Em đi nói với bọn họ là Tần Lạc đã bị đội đốc sát bắt đi. Có người âm mưu hãm hại Tần Lạc.”

“Hả?” Văn Nhân Chiếu trợn tròn mắt: “Anh rể bị người ta bắt? Em đã đứng ở cửa đợi cả nửa ngày mà không nhìn thấy người nào thì sao? Chị, là ai bắt anh rể? Kẻ đó thật to gan. Chị hãy nói cho em biết hắn là ai, em đi chặt chân của hắn …”

“Chị đã nói với em … là đội đốc sát.”

“Đội đốc sát? Đội đốc sát là ai?” Văn Nhân Chiếu ngơ ngác hỏi: “Em không nghe nói tới người này ở Yến Kinh.”

Văn Nhân Mục Nguyệt khoát tay nói: “Hãy đi làm theo như chị nói.”

“Không được, em muốn đi cứu anh rể.” Vào thời khắc quan trọng, gã trai mê gái này đã biểu hiện dũng khí của mình.

“Em cứ đi làm theo như chị nói chính là cứu chị, cứu anh ấy.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Vậy hả?” Văn Nhân Chiếu suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy được, bây giờ em đi ngay?”

Đợi khi Văn Nhân Chiếu rời khỏi phòng, Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dậy, rời khỏi ghế, đi ra ngoài sân, nàng ngẩn người nhìn bầu trời phía đông.

“Em không ngại mất đi một chút danh tiếng.” Văn Nhân Mục Nguyệt thầm nói trong lòng mình.