Chương 719: Hoàng Tử đến sân bay tiếp đón

Đường Trạch Vũ buồn bực hết chỗ nói.

Vốn dĩ anh ta ôm một niềm vui trọn vẹn để đến Paris tham gia hoạt động quảng bá của một hãng thời trang nổi tiếng, nhưng không ngờ lại gặp phải một tên thô lỗ, vô văn hóa ở trên máy bay.

Dùng chức năng ghi hình trong điện thoại soi lên khuôn mặt mình, thì thấy một bên sưng đỏ hẳn lên thì anh ta tức muốn hộc máu miệng, vẻ ngoài anh tuấn của anh ta cũng trở nên méo mó vô cùng.

“Rồi sớm muộn tao cũng trả lại những sĩ nhục mà mày dành cho tao.” Anh ta tự nói với mình trên màn hình di động.

Ra khỏi máy bay, thì chiếc di động trên tay anh ta rung lên từng hồi, trên màn hình hiện ra số gọi là của La Tố Mai. người quản lý của anh ta.

Lần này anh ta đến Paris một mình, là vì sau khi tiếp nhận được lần hợp tác ở đây thì La Tổ Mai đến đây trước để bàn bạc thêm về chuyện hợp tác. Cho đến khi hợp đồng đều được ký kết xong xuôi rồi thì nàng mới gọi điện bảo Đường Trạch Vũ đến đây.

“Trạch Vũ. cậu đến rồi à?” La Tổ Mai nói với giọng vội vã, khiến cho người ta có cảm giác như thời gian gấp gáp lắm rồi vậy.

“Đến rồi, vừa mới xuống máy bay.” Đường Trạch Vũ nói.

“Tôi ở cửa ra vào của sân bay đợi cậu.” La Tố Mai nói.

Nói xong câu này thì hai người liền gặp mặt nhau.

“Trạch Vũ. ở đây cơ.” La Tổ Mai mặc một bộ đồ đen tuyền gọi Đường Trạch Vũ. Nàng là một người có thân hình gầy gò hết chỗ nói, như thể là không thể nhìn ra được có mấy lạng thịt ở trên người nàng vậy. Nàng đeo một chiếc kính không gọng, nhìn giống như một nhân viên marketing bảo hiểm vậy_lại còn là một nhân viên marketing nhìn không ra làm sao nữa.

“Đi thôi.” Đường Trạch Vũ bước tới, lạnh lùng nói. Anh ta cố tình nghiêng đầu sang một bên để tránh việc La Tố Mai nhìn ra được vết thương trên mặt mình.

“ừm. Trạch Vũ. mặt cậu làm sao thế kia?” Đường Trạch Vũ là một ngôi sao kiếm được tiền nhiều nhất trong tay của La Tố Mai. vì vậy mà nàng tất nhiên là không muốn anh ta gặp phải chuyện gì rồi. Mỗi lần gặp mặt nàng đều ngắm nghía anh ta thật kỹ, chỉ sợ hình tượng của anh ta có vấn đề gì mà thôi_là một minh tinh thì cho dù là đóng nhầm một cái cúc áo thì cũng có thể trở thành chủ đề của mấy tay phóng viên, vì vậy mà Đường Trạch Vũ với vết thương quá rõ hiện trên mặt của anh ta không thể nào giấu nổi qua mắt nàng.

“Không sao.” Đường Trạch Vũ tức giận nói. Không biết l làm sao mà chỉ cần nghĩ đến tên thằng ranh đấy thôi là lại thấy trong người tức điên lên rồi. Cho dù là nói chuyện với chị La, người mà ngày thường anh ta vô cùng kính trọng thi anh ta vẫn dùng một giọng điệu rất khó chịu.

“Lên xe rồi nói.” La Tố Mai vừa nói vừa bước nhanh lên phía trước rồi kéo Đường Trạch Vũl ên một chiếc Mercedes Benz màu đen đã đứng đó đợi sẵn tự bao giờ.

Sau khi lên xe, La Tố Mai ngồi ở ghế sau cùng với Đường Trạch Vũ. người lái xe là một tài xế người Pháp, nên chắc là nghe không hiểu hai người Trung Quốc này đang nói chuyện gì với nhau, vì vậy mà nàng liền hỏi lại lần nữa: “Thế rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu phải biết là việc của cậu không có việc gì là nhỏ cả.”

“Đụng mặt Tần Lạc.” Đường Trạch Vũ khẽ nói, như tiếng muỗi vo ve bên tai vậy.

Thấy điệu bộ của Đường Trạch Vũ khi nhắc tới tên Tần Lạc, thì La Tố Mai cũng đoán ra được phần nào chuyện gì đã xảy ra, liền hỏi tiếp: “Giữa hai người đă xảy ra chuyện à?”

“Là anh ta ăn no rửng mỡ, tự tìm chuyện rồi gây chuyện với tôi.” Đường Trạch Vũ gào lên với La Tố Mai.

“Xin lỗi chị.” Thấy La Tố Mai không nói gì mà cứ nhìn mình chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì đó thì Đường Trạch Vũ đúng là có phần chột dạ nên đã lên tiếng xin lỗi.

“Nói qua câu chuyện xảy ra thế nào cho tôi nghe một lượt xem nào.” La Tố Mai nói. Vì khá năng xuất chúng, nên với thân phận là một người quản lý như nàng nhưng khi đối mặt với ông chủ thì thái độ vẫn rất mạnh mẽ.

Đường Trạch Vũ liền kể cho La Tố Mai nghe câu chuyện xảy ra từ lúc mình gặp Tần Lạc, nhưng lại quy kết nguyên nhân gâv ra xung đột là vì mình nói không thích trung y trước mặt hắn ta nên mới thành ra như vậy. Con người thì ai cũng có lòng dạ ích kỷ hẹp hòi. vì thế mà anh ta không kể ra chuyện mình đã đi công kích bạn gái người ta là một người tàn tật được.

La Tố Mai nhìn Đường Trạch Vũ nói: “Sao cậu lại nói xấu trung y ngay trước mặt anh ta chứ? Cậu không phải đã xem qua kịch bản rồi sao? Anh ta rõ ràng là một người rất có tiếng trong trung y.”

“Tôi đâu biết anh ta là ai đâu." Đường Trạch Vũ khó chịu nói.

“Tôi không phải đã đưa cho cậu xem tập tài liệu về anh ta và bảo cậu nghiên cứu cho kỹ nhân vật này rồi sao? ở trong đó có cả ảnh đính kèm. cậu vẫn chưa xem qua sao?” La Tố Mai hỏi

“_Dạo gần đây tương đổi bận nên vẫn chưa có thời gian để xem.” Đường Trạch Vũ nói. Mấy ngày này ở Yến Kinh anh ta còn phải bận tụ tập đàn đúm ăn chơi với bạn bè, làm gì có thời gian mà xem mấy thứ đó cơ chứ.

Khi anh ta ngồi đợi máy bay ở Yến Kinh cảm thấy buồn chán thì mới nghĩ ra việc mình chẳng hiểu chút gì về trung y cả. sợ sẽ trở thành trò cười khi quay phim nên đã chạy đi mua một quyển sách có liên quan đến trung y đọc giết thời gian.

Cũng chính vì quyển sách này đã thu hút ánh mắt hiếu kỳ của Tần Lạc, vì thế nên mới xảy ra một loạt chuyện ở phía sau này.

La Tố Mai thở dài một tiếng, nói: “Cho dù không biết đối phương là ai thì cậu cũng không nên nói là không thích trung y ở trước mặt một người lạ chứ. Thế giả sử anh ta mà là phóng viên thì biết làm thế nào đây? Nhân vật mà cậu sắp sửa diễn là một vị trung y nổi tiếng, vậy mà cậu lại nói với một người lạ là cậu không thích trung y_làm vậy không phải là đang làm tổn hại hình tượng của bản thân mình sao?”

“_Anh ta cứ hỏi tôi liên tục nên tôi cảm thấv có chút phiền phức, nên chẳng may nói lộ ra điều này.” Đường Trạch Vũ nói.

“Sự việc là như vậy à? Để về đến Yến Kinh tôi sẽ liên lạc với Tần Lạc tiên sinh nói chuyện xem thế nào.”

“Đừng có gọi anh ta là ‘tiên sinh’, còn nữa, mối thù này tôi nhất định phải đáp trả lại cho anh ta.” Đường Trạch Vũ có vẻ rất bất mãn với thái độ của La Tố Mai đối đãi với Tần Lạc.

Vừa mói dứt lời thì chuông di động của La Tố Mai liền vang lên.

Sau khi nghe điện thoại thì mới biết thì ra là tổng giám đốc Cao Hy Vọng của công ty điện ảnh Hoàn Mỹ gọi đến.

“Bọn họ biết nhanh như vậy sao?” La Tố Mai cau mày nghỉ ngợi.

“Giúp tôi tố cáo anh ta một chuyện đi. Cứ nói là nếu bọn họ không trừng phạt Tần Lạc thì tôi sẽ từ chối không diễn nữa.” Đường Trạch Vũ đứng bên cạnh bày mưu tính kế.

La Tố Mai nhìn anh ta một cái rồi nhấn nút nghe, cười nói: “Giám đốc Cao. anh có dặn đò gì à?”

“Là giám đốc La phải không? Là thế này, vì một số nguyên nhân nên đoàn làm phim chuẩn bị tạm thời thay đổi nam diễn viên chính trong _thông qua thảo luận chúng tôi thấy rằng Đường Trạch Vũ không thích hợp diễn nhân vật này cho lắm.” Cao Hy Vọng nói với giọng nói khá là lãnh đạm.

“Cái gì?” La Tố Mai tức giận nói: “Giám đốc Cao, anh nói thế là ý gì? Chúng ta không phải đã ký kết họp đổng giấy trắng mực đen hết cả rồi sao? Sao nói đổi là đổi được thế? Còn nữa, sao lúc đầu mấy người tìm Trạch Vũ sao không nói luôn là cậu ấy không thích hợp đi?”

“Thành thật xin lỗi. Việc này tôi cũng không có quyền quyết định.” Cao Hy Vọng nói. “Là ý từ cấp trên đưa xuống. Đối với những tổn thất bên cô. chúng tôi sẽ bồi thường như hợp đồng đã định.”

“Ý từ cấp trên?”

Đối phương đã cúp máy rồi nhưng La Tố Mai vẫn suy nghĩ về câu nói vừa rồi đó.

“Ý từ cấp trên? Ai là cấp trên?” La Tố Mai khó hiểu hỏi.

“Chắc chắn là có liên quan đến Tần Lạc.” Đường Trạch Vũ lần đầu tiên bị người ta ‘trả lại’ như vậy, nên cảm thấy nhục nhã vô cùng, liền đấm mạnh chiếc ghế trên ô tô.

Hai mắt La Tổ Mai liếc qua liếc lại. không biết là đang nghĩ gì nữa.

Nếu nói đến Stockholm thì e rằng rất ít người biết đến. nhưng nếu nói đến giải thưởng Nobel thì chắc sẽ chẳng có ai là không biết cả. Người sáng lập ra giải thưởng Nobel sinh ra ở tại thủ đô Stockholm của Thụy Điển.

Ngàv hôm nay sân bay Stockholm náo nhiệt khác thường. Không những viện trưởng, viện phó của bệnh viện hoàng gia Thụy Điển dẫn theo một nhóm người cấp cao tới đây, mà đến cả lãnh đạo của Học Viện Y Học Hoàng Gia Stockholm cũng tề tựu đông đủ ở đây.

Tất nhiên, nếu chỉ có bọn họ thôi thì cũng không đến mức phải huy động cả đội cảnh vệ cung đình Thụy Điển, nhưng đến khi người thừa kế ngôi vị là Hoàng Tử Philip cũng xuất hiện trong đám người đi đón máy bay thì tình hình đã khác hẳn rồi.

Anh mặc một bộ đồ vest màu đen được may riêng cho mình, mái tóc vàng bồng bềnh trong gió, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như được khắc họa mà ra vậy, đôi mắt xanh biếc khiến cho anh nổi bật giữa đám cảnh vệ mặc bộ đồ đồng phục màu đỏ, tựa như hạc đứng giữa bầy gà vậy_Mặc dù đám cảnh vệ kia cũng to cao lực lưỡng, khí phái hơn người, nhưng so với Hoàng Tử thì vẫn kém hơn rất nhiều.

Tất nhiên, cái mà khó có thể vượt qua đó là thân phận mới khiến cho khoảng cách giữa người với người xa nhau.

“ổ, trời đất. đến cả Hòang Tử Philip cũng đến đây này, không biết là rốt cuộc là người nào đến Thụy Điển thế nhỉ?”

“Liệu có phải là công chúa của nước Anh không? Nghe nói vương tử và công chúa đính hôn với nhau rồi cơ.”

“Hoàng Tử quả thật là đẹp trai hết chỗ nói. Nếu có thể ngủ cùng anh ấy một đêm thì tốt biết mấy_Hoàng Tử như thể không nghe thấy những người xung quanh mình nói gì vậy, cứ đứng đó kiên nhẫn chờ đợi. Thinh thoảng chẳng may bị ánh mắt nào đó bắt gặp thì anh liền nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười với họ một cái.

Hoàng Tử khá là ôn hòa, nhã nhặn, nhưng những quan viên ở dưới anh ấy thì không hề như vậy chút nào.

Viện trường Kend của bệnh viện hoàng gia Thụy Điển bước tới trước mặt người bạn cũ của mình là viện trưởng Học Viện Y Học Hoàng Gia Stockholm Sỵlva cười nói: “ Ông bạn cũ, không ngờ ông cũng đến đây đón máy bay à?”

“Không phải ông cũng tới rồi đó sao?” Sylva mập mạp cũng nói lại một câu.

Kend cười nói: “Tôi cứ nghĩ là báo mấy vị quan viên trong bộ y tế đến đón là được rồi. Không ngờ người bạn Trang Quốc của chúng ta còn làm kinh động đến cả Hoàng Tử Điện Hạ nữa. Nếu chúng ta mà không đến thì không phải chúng ta đã tỏ ra không tôn trọng Điện Hạ và không có thành ý gì với khách rồi sao?”

Qủa nhiên, Sylva nghe Kend nói vậy xong thì cau mày lại nói: “Bọn họ rốt cuộc là có lai lịch thế nào vậy? Sao Hoàng Tử lại đích thân huy động cả bộ y tế ra mời họ thế? ông đã nghe nói qua hành trình chính phủ chưa? Lại còn bảo một tên Trung Quốc đến để giảng giải cho chúng ta biết về_trung y? Đấy là cái gì không biết? Liệu có ai nghe hiểu gì không?”

Kend thấy Sylva bị lừa thì trong lòng vui lắm, nhung ngoài mặt thì vẫn tỉnh bơ nói: “Đây cũng là điểm mà tôi nghi ngờ. Nghe nói Hoàng Tử còn cho phép bọn họ tuyên truyền trung y một cách tự do ở nước chúng ta nữa_Lẽ nào Hoàng Tử lại cho rằng trung y còn lợi hại hơn cả y học mà chúng ta đang dùng hay sao?”

“Hứ. Ai lợi hại hơn ai thì chỉ cần so tài cái là biết ngay thôi.” Svlva khinh thường nói.

Kend cười nói: “Tôi cũng có suy nghĩ giống ông. nên đã bảo người chuẩn bị mấy trò chơi nhỏ trong bệnh viện sẵn rồi.”

Trong khi người bên phía Thụy Điển có thái độ thù địch đối với Tần Lạc, thì đúng lúc này đám người mà Tần Lạc dẫn tới đây trên chuyến bay UF03636 đã hạ cánh đúng giờ.

Ông lão Carlise tóc bạc trắng đứng sau Hoàng Tử Philip mở to mắt khom người nói: “ Hoàng Tử Điện Hạ, khách đã tới rồi ạ.”