Chương 720: Quân đến thì tướng chặn, nước lên thì đất bồi

Ngồi trong chiếc xe xa hoa lộng lẫy mà Tần Lạc thậm chí còn không biết phải gọi tên nó là gì nữa, hắn ngồi đối diện với Hoàng Tử Philip, còn Tô Tử thì yên lặng ngồi bên cạnh hắn.

Một người thì cao quý, nho nhã, còn một người thì thanh tao thoát tục, hai người đàn ông này nhìn đều vô cùng xuất chúng.

Lúc ở sân bay đã hàn huyên qua một hồi rồi,nên cũng chẳng có ý lại tiếp tục đặt ra những câu hỏi thừa đại loại như Hoàng Tử Philip dạo này vẫn khóe chứ? Tôi bị thận hư. Còn thầy Tần thì sao? Tôi thì bị trĩ..v..v...

Vì thân phận và nghề nghiệp của hai người khác nhau nên rất hiếm khi có cùng chung một chủ đề nói chuyện. Nếu không có phiên dịch thì bọn họ muốn nói chuyện với nhau cũng là cả một vấn đề_Hoàng Tử Philip không hiểu tiếng Trung Quốc, còn Tần Lạc thì ngoài tiếng mẹ đẻ của mình ra thì chẳng biết thêm thứ tiếng gì khác nữa.

Ánh mắt hai người thỉnh thoảng đụng phải nhau, nhưng lại vẫn duy trì một không khí yên tĩnh đến lạ thường. Cô phiên dịch thông thạo nhiều thứ tiếng chuyên đi phiên dịch cho những đợt xuất hành của nhân viên trong hoàng gia là cô Bejonce cũng đưa mắt lên liếc nhin Tần Lạc và Hoang Tư Philip một cái rồi lại cúi gầm đầu xuống giả bộ lướt nhìn tài liệu trong chiếc laptop trong tay mình.

“Đều không muốn nói chuyện thì tìm một người phiên dịch như mình đến để làm gì chứ? Nghe nói Hoàng Tử Điện Hạ đích thân mời bọn họ đến đây, nhưng xem ra quan hệ giữa bọn họ cũng chẳng có gì là đặc biệt cả.” Bejonce nghĩ bụng.

“Khuynh Thành bảo tôi gửi lời hỏi thăm của cô ấy đến Hoàng Tử Philip. Gần đây có ấy rất bận. vì vậy mà không thể chấp nhận lời mời của Hoàng Tử được, cô ấy cảm thấy vô cùng đáng tiếc.” Tần Lạc cười lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh trong xe. Mặc dù trên danh nghĩa là giao lưu đông tây y. nhưng mục đích chính của việc đến đây lần này của Tần Lạc là muốn tuyên truyền trung y. Nếu không có sự ủng hộ của Hoàng Tử Philip thì công việc của bọn họ khó mà có thể mở rộng được.

“Khuynh Thành sẽ không nghĩ như vậy. và cũng sẽ không nói như thế.”Hoàng Tử Philip nghe Beyonce phiên dịch xong thì cười nói, ánh mắt đáng tiếc chợt lóe lên nhưng lại biến mất ngay sau đó.

Người phụ nữ khiến cho mình mới gặp đã siêu lòng kia cuối cùng cũng vẫn từ chối mình.

Trong lúc chính phủ Thụy Điển gửi thiệp mời đển bộ y tế Trung Quốc thì Philip cũng đưa ra lời mời tới Lệ Khuynh Thành trên danh nghĩa của bản thân_đây là lần nỗ lực cuối cùng của anh. Không nghi ngờ gì, Lệ Khuynh Thành đã dùng hành động của minh để đưa ra lời giải đáp.

Tần Lạc kinh ngạc nhìn Hoàng Tử Philip, không ngờ anh ta lại có thể hiểu Lệ Khuynh Thành đến thế, lại càng không thể ngờ rẳng_anh ta lại có thể thẳng thắn như vậy.

Thẳng thắn đến độ đáng yêu.

Nói thực thì cho dù có biết việc anh ta gửi thiệp mời đến cho Lệ Khuynh Thành, nhưng Tần Lạc vẫn chẳng hề có một chút ác cảm nào đối với anh ta.

“Anh rất hiểu cô ấy sao?”

“Không hiểu.” Hoàng Tử Philip nói. “Đây là một người phụ nữ vô cùng sâu sắc khó dò. Chẳng có ai có thể hiểu được cô ấy. nhưng tôi biết cô ấy không bao giờ cảm thấy đáng tiếc với việc từ chối của mình. Vì_vì điều này không phù hợp với tính cách cô ấy chút nào.”

“Khuyrih Thành nếu mà biết được những điều này thì chắc là vui lắm.” Tần Lạc cười nói.

Hoàng Tử Philip nhìn Tô Tử một cái. đang định buột miệng nói gì đó nhưng lại kìm lại được.

“Hoàng Tử Philip, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Dù gì thì cũng chẳng có việc gì làm trên chiếc xe này. nếu cứ ngồi đực mặt ra như thế thì không khí nặng nề vô cùng, vì vậy mà Tần Lạc cũng định nhân cơ hội này muốn nói chuyện thoải mái với anh ta một phen, giải tỏa nghi ngờ trong lòng mình.

“Anh cứ nói.” Philip không hề có gì gọi là từ chối cả.

“Sao anh lại mời chúng tôi đến Thụy Điển vậy? Ý tôi muốn nói là_sao anh lại ủng hộ trung y đến vậy?” Tần Lạc hỏi.

“Chắc anh cho rằng tôi vì tiểu thư Lệ Khuynh Thành nên mới làm vậy phải không?” Hoàng Tử Philip ôn hòa cười nói. Đôi mắt màu lam biết cười của anh tươi rói. còn lộ ra hai má lúm đồng tiền trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

“Tôi cho rẳng có một phần nhân tố này. nhưng không chi vì cái đó không thôi.” Tần Lạc nói.

“Không sai. Tôi thực sự là có tiếng sét ái tình sau khi gặp được tiểu thư Khuynh Thành.

Tôi muốn giúp đỡ cô ấy_chỉ cần tôi có thể làm được điều gì thì tôi đều bằng lòng thử hết. nhưng đây chưa phải là tất cả.”

“Vậy còn nguyên nhân nào nữa?”

“ Tôn trọng.” Hoàng Tử Philip nói. “Vì quan tâm đến sự an nguy của tiểu thư Khuynh Thành, nên tôi bảo người bên cạnh mình thu thập những tư liệu có liên quan đển đợt biểu tình của người Hoa ở Paris. Tôi nhìn ra được những nổ lực và cống hiến mà mấy người làm cho trung y, và cũng nhìn thấy được tinh thần và linh hồn bất khuất của mấy người, tôi thích sự kiên trì và lòng kháng chiến của mấy người_tôi tôn trọng một dân tộc như thế và cũng tôn trọng anh. Tôi bị mấy người làm cho cảm động, vì thế nên tôi muốn giúp mấy người một chút.”

“Làm vậy liệu có đem phiền toái đến cho anh không?” Tần Lạc cười hỏi. Cái cảm giác được một Hoàng Tử của một nước tôn trọng thật không tồi chút nào.

Vừa rồi khi còn ở sân bay, mặc dù chính phủ Thụv Điển tỏ vẻ hoan nghênh chào đón mình tới đây. nhưng nụ cười trên mặt của hai người là viện trưởng Kend của bệnh viện Hoàng Gia Thụy Điển và viện trưởng Svlva của học viện Y Học Hoàng Gia Stockholm thì có phần giả tạo và lấy lệ. Đặc biệt là viện trưởng Svlva, ánh mắt ông ta khi nhìn Tần Lạc thì sắc lẹm như dao, một thái độ thù địch khó có thể áp chế nổi.

Tần Lạc biết rất rõ hai bộ phận này có tầm ảnh hường tới Thụy Điển và thậm chí là toàn thế giới như thế nào, xem ra sự lo lắng của Lệ Khuynh Thành không hề thừa thãi chút nào cả, thực lực trong nước không hề ngồi im chờ chết, vì vậy mà hai bên tất yếu phải xảy ra một phen đánh nhau ác liệt mới giải quyết được vấn đề.

“Có.” Philip nói. “Bất luận thế nào thì vẫn đem lại lợi ích lớn nhất cho mấy người. Hy vọng mấy người không uổng công lần này đến đây.”

Tần Lạc nhìn vào nụ cười chân thành xuất phát tự đáy lòng trên khuôn mặt của Hoàng Tử Philip mà trong lòng hắn có phần hoảng hốt.

Thành viên trong đoàn khảo sát trung y Trung Quốc được bộ y tế Thụy Điển sắp xếp ở tại khách sạn Hoàng Gia. đây là một khách sạn cấp cao chuyên dùng để tiếp đãi khách khứa nước ngoài và bàn chuyện dịch vụ đối ngoại. Từ cái tên đã có thể nhìn ra được thân phận của nó có dòng máu hoàng gia rồi.

Vì có bóng dáng của Hoàng Tử Philip ở bên trong nên mấy người Tần Lạc được bọn họ tiếp đãi một cách trịnh trọng nhất.

Bên phía Trung Quốc khi báo danh sách thì viết tên của hắn và Tô Tử riêng ra, nên bên Thụy Điển khi sắp xếp phòng ở liền để họ ở hai phòng khác nhau. Tần Lạc chỉ có thể lượn lờ trong phòng của mình, sau đó liền chạy sang phòng bên nhấn chuông cửa.

“Tiểu tử, tôi biết ngay là cậu mà.” Cửa phòng được mở ra. lão ma ma mà ngày thường không rời Tô Tử lấy nửa bước nhìn Tần Lạc cười hê hê nói. giọng nói vẫn khó nghe như ngày nào.

“Tôi đến xem xem Tô Tử thế nào rồi.” Tần Lạc nhìn vào Tô Tử đang ngồi trước gương được một cô gái chải đầu cho nói.

“Hê hê. thế thì cậu cứ từ từ mà xem. Tiểu Man, đến phòng tôi đi.” Lão ma ma vẫy tay nói với cô gái.

“Vâng, ma ma.” Cô gái cười với Tần Lạc một cái, sau đó bỏ luôn môn chủ của mình lại rồi bước theo chân của lão ma ma đi ra ngoài.

“Bọn họ có phải là đã hiểu lầm quan hệ của chúng ta không?” Tần Lạc bước ra sau lưng Tô Tử. cười hề hề hỏi.

“Đến cả ma ma còn bị anh mua chuộc rồi, không biết anh đã cho bọn họ cái gì rồi thế?” Tô Tử biết là sắp tới sẽ xãy ra chuyện gì. hai má nàng lại đỏ hồng lên như hoa anh đào chớm nở vậy.

Nhìn vào giai nhân cổ điển trong gương, Tần Lạc mê mẩn hết cả người. Tô Tử mặc dù hai chân đi lại không được thuận tiện, nhưng khi ớ trên giường thì nàng lại có một kiểu thể hiện ngọt ngào, thú vị vô cùng.

“Anh làm sao có thể mua chuộc được ma ma chứ? Em thật không tin vào lòng trung thành của bà ấy giành cho em.” Tần Lạc nói. “Anh là lấy tình để cảm động lòng người.'’

“Đồ tiểu Man chết tiệt này, người ta còn chưa tắm mà.” Tô Tử oán giận nói.

Câu nói này khiến cho ngọn lửa dục vọng trong người Tần Lạc dâng trào, hắn ôm chầm lấy thân hình mềm mại của Tô Tử vào lòng, nói: “Không sao. để đó cho anh.”

Không chờ Tô Tử kịp từ chối, hắn liền chạy thẳng vào phòng tắm thả nước vào bồn. sau đó chạy ra ngoài cởi hết quản áo của Tô Tử ra, hắn cũng cởi sạch theo, một người đàn ông trần trùng trục ôm trọn một người phụ nữ cũng trần truồng như vậy vào trong bồn tắm.

“Á.” Vừa mới thả ngập mình vào bồn nước nóng nên Tô Tử liền khẽ rên lên một tiếng. Tần Lạc cười thầm, cơ thể của Tô Tử vô cùng mẫn cảm. lần nào cũng rất dễ đạt đến khoái cảm.

Tất nhiên, đây cũng là do nhân tố bệnh tật nữa. Đứng trên góc độ trung y mà nói thì bất luận là nóng quá hoặc lạnh quá thì đều ảnh hưởng đến chất lượng của chuyện phòng the.

“Anh xoa bóp cho em nhé.” Tần Lạc nói.

“Không cần đâu, mau bế em dậy đi.” Tô Tử làm sao có thể thoải mái được, cũng ngại ‘đối mặt trực diện' như thế này với Tần Lạc. Hai người ôm khít lấy nhau, bốn chân đan xen vào nhau, ngực của nàng còn cọ xát vào ngực hắn_nàng khó mà có thể chịu đựng nổi độ kích thích này.

“Xoa bóp một chút ở chân nhé.” Tần Lạc nói. Hắn bỏ vào đầu còn lại của bồn tắm, giơ tay ra tóm lấy đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn nà của Tô Tử, sau đó thì bắt đầu từ huyệt Dũng Tuyền ở dưới lòng bàn chân, rồi bóp dần lên trên.

Tô Tử biết là Tần Lạc đang trị bệnh cho mình, nhưng cứ bị hắn nhìn chằm chằm thế thì nàng lại ngại, đầu nàng hơi ngửa về phía sau, tròng mắt khẽ nhắm nghiền lại.

Cho đến khi cơ thể nàng khẽ rung lên từng hồi, đôi môi anh đào nhỏ xinh của nàng bắt đầu phát ra những tiếng ư ư như muỗi kêu vo ve thì hắn liền bỏ qua việc xoa bóp, đè luôn lên người nàng_Uyên ương nô đùa trong nước, sóng nước gợn lăn tăn, đúng là một bức tranh đẹp tuyệt vời.

Sau một trận mây mưa thì Tần Lạc liền ôm lấy thân thể mềm nhũn của Tô Tử về giường, rồi hai người lại ôm chặt lấy nhau nằm đó.

Tô Tử rúc đầu vào ngực Tần Lạc, toàn thân vẫn ở trong trạng thái cực lạc.

“Lần này anh nhất định phải chữa khỏi cho em.” Tần Lạc nói với giọng như bảo đám lắm vậy.

“Không sao, không phải vội thế đâu.” Tô Tử dịu dàng an ủi nói. đôi bàn tay bé nhỏ vô tình đưa ra vuốt ve bờ lưng của Tần Lạc.

“Anh vội.” Tần Lạc nói. “Em mà có thể đứng dậv thì sẽ có thể làm được càng nhiều việc hơn nữa.”

Tô Tử mở to mắt ra nhìn Tần Lạc hỏi: “Có phải anh cảm thấy có áp lực rồi không?”

“Em cũng nhìn ra được à?”

“ Vì em ngồi trên nên không cần phải đi ăn uống này nọ như mọi người, nên em nhìn ra được biểu hiện chân thực nhất của từng người_Lần đi này đến Thụy Điển không hề yên bình như chúng ta nghĩ trước khi tới đây chút nào. Từ ngày mai trở đi, có thể chúng ta sẽ phải rơi vào cuộc chiến liên miên rồi.”

“Đã đến đây rồi thì phải an cư thôi. Philip đã tạo điều kiện cho chúng ta như thế rồi, có thể thành công hay không là tùy vào thực lực của chúng ta mà thôi.” Tần Lạc cười nói. “Quân đến thì tướng chặn, nước đến thì đất bồi. Chúng ta sẽ không thua cuộc đâu.”

“Cũng chưa từng thua.” Tô Tử nắm lấy tay Tần Lạc, nghiêm túc nói.