Khoang VIP có ba ghế ngồi, Tô Tử ngồi ở ngoài cùng, vì như thế thì Tần Lạc mới tiện bế nàng đi ra nhà vệ sinh được. Tần Lạc ngồi ở giữa, còn người ngồi sát cửa sổ chính là đại minh tinh Đường Trạch Vũ.
Tô Tử ở lâu trong rừng núi, nên mỗi khi có cơ hội ra bên ngoài hít thở không khí thì tâm tình khoan khoái hơn những người khác rất nhiều. Mặc dù đêm qua nàng cũng chẳng ngủ ngon giấc, nhưng sau khi lên máy bay cũng không cảm thấy gì là buồn ngủ cả. Sau khi đưa ánh mắt hiếu kỳ của mình ra xung quanh xong thì nàng liền yên tĩnh ngồi nghe hai người Tần Lạc và Đường Trạch Vũ nói chuyện.
Nàng không hề biết chuyện có người muốn làm phim về Tần Lạc, khi thấy Tần Lạc cứ một mực hỏi tới hỏi lui Đường Trạch Vũ những thứ có liên quan đến trung y, thì nàng lại tưởng hắn gặp được tri kỹ rồi cơ.
Vì dù gì thì Đường Trạch Vũ vẫn đang cầm trong tay quyển mà.
Nhưng thái độ bài trừ của Đường Trạch Vũ đối với trung y khiến cho nàng rất lấy làm kinh ngạc. Nếu anh đã thấy bát thuốc đen ngòm kia có mùi khó chịu thì còn ôm lấy cuốn sác dưỡng sinh, bằng trung y để làm gì?
Ngay sau đó. khi nàng thấy cô nữ tiếp viên hàng không nhận ra thân phận của Đường Trạch Vũ thi nàng mới biết, thì ra người đàn ông này là một đại minh tinh.
Trong lòng nàng thầm nghĩ. Tần Lạc cũng là một đại minh tinh mà. sao không có ai nhận ra anh ấy nhỉ?
Xem ra những người trong làng giải trí bao giờ cũng chiếm ưu thế hơn. Mặc dù Tần Lạc cũng là minh tinh trong giới y học. hơn nữa còn thường xuyên được đãng báo, nhưng có rất nhiều người khi dở đến những trang mà mình không có hứng thú gì thì lướt mắt nhìn qua rồi thôi.
Khi nghe Đường Trạch Vũ lấy khuyết tật của nàng ra để nói như vậy thì nàng cũng có phần biến sắc_Bất luận cho nàng có muốn giả bộ là mình không để ý thế nào đi chăng nữa. nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó buồn bã vô cùng.
Mình, nói cho cùng thì vẫn là một người tàn tật trong mắt người khác. Tần Lạc có trị liệu thì mình vẫn không thể đứng dậy được, chẳng lẽ cả đời này lại phải ngồi trên chiểc xe lăn này mãi sao?
Á
Đây chinh là khúc mắc trong lòng Tô Tử.
Nhưng phản ứng của Tần Lạc cũng khiến cho nàng hết sức kinh ngạc.
Nàng thật không ngờ một người có bề ngoài nho nhà. yếu ớt, khi nói chuyện với mình thi dịu dàng như Tần Lạc mà khi gặp chuyện lại có thể bá đạo đến thể. Nàng mặc dù giơ tay ra ngăn không cho Tần Lạc đánh người nữa. vì nàng lo sẽ xảy ra chuyện, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng_Một người đàn ông mà có thể đánh người khác vì mình thì chứng tỏ là anh ấy cũng rất quan tâm đến mình, nếu không thì sao anh ấy lại tức giận như vậy được?
Bị vài cái tát liên tiếp lên mặt như vậy thì Đường Trạch Vũ đúng là ngớ hết cả người ra
Anh ta trẻ trang, anh tuấn, giàu có, hơn nữa còn được vô sổ fan ủng hộ hết mình, tất cả mọi người đều cho rẳng anh ta là người xuất sắc nhất có thể. Đã bao nhiêu năm rồi anh ta chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục như thế này. vậy mà giờ đây lại bị phủ nhận bởi một người đàn ông trẻ tuổi ngang với mình, điều này khiến cho hỏa khí trong người anh ta bùng cháy ngùn ngụt.
Nghĩ nửa ngày trời mà cũng không tìm ra cách gì để đả kích Tần Lạc cả, liền nhớ đến người con gái mà hắn ta bé vào lúc vừa lên máy bay.
Cho dù quan hệ của một đôi tình nhân có mật thiết đến đâu thì khi lên máy bay cũng không thể yêu cầu người đàn òng bế mình vào như thế được, vì vậy mà anh ta liền đoán rằng chân của Tô Tử chắc là có vấn đề gì đó_ “Anh không phải là thầy thuốc à? Sao đến cả chân của bạn gái mình mà cũng không chữa được thế? Thế mà còn được coi là một thầy thuốc lợi hại lắm sao?" Anh ta vừa có những suy nghĩ như vậy ở trong đầu thì liền nói toạc luôn ra.
Anh nói tôi là không thể diễn trung y được, còn tôi thì thấv y thuật của anh là do người ta thổi phồng nên mà có. Anh ta vẫn còn đang dương dương tự đắc với sự phản kích sắc nhọn này của mình.
Tiếp đó thi Tần Lạc như biến thành một con người khác vậy.
Điên rồiTên này điên thật rồiSự đau đớn trên khuôn mặt khiến cho anh ta kịp thời phản ứng, sau đó một tay đưa lên đỡ đòn công kích của Tần Lạc, còn một tay còn lại thì tấn công lại. Anh ta cũng muốn tát vào mặt Tần Lạc. nhưng truợt mất, bàn tay anh ta đập thẳng vào mu bàn tay của Tần Lạc.
Hai người đàn ông đánh nhau mà vẫn thắt dây an toàn như hai đứa trẻ vậy. một nữ tiẽp viên sau khi phát hiện thấy tình hình không ổn thì vội tiến tới can ngăn, nói: “Tiên sinh_tiên sinh, hai người đang làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói chuyện với nhau, đừng làm bừa như thế.”
Tần Lạc đã cho ra đến ba cái bạt tai thì cùng lời lắm rồi, nên giờ đây khi có cô nữ tiếp viên hàng không đến khuyên can thì hắn lập tức dừng tay lại.
Nhưng người bị thiệt là Đường Trạch Vũ lại giống như một con dã thú bị thương vậy, căn bản là không nghe lời cô tiếp viên khuyên giải, hai mắt đỏ ngầu lên. nước da được bảo dưỡng đến trắng mịn của anh ta cũng trở nên tím tái hẳn đi. Tần Lạc vì bị chọc tức nên dĩ nhiên ra tay là rất mạnh.
Anh ta tháo dây an toàn ở thắt lưng ra đánh cạch một cái, sau đó đứng thẳng người dậy nhào đến chỗ Tần Lạc.
Tốc độ của Tần Lạc nhanh hơn anh ta nhiều, vì vậy mà hắn giơ chân đạp một cái là đạp trúng bụng anh ta. Anh ta kêu hự lên một tiếng rồi ngồi xụp xuống ghế.
Động tác của hai người vừa nhanh vừa gấp. vì vậy mà cô nữ tiếp viên hàng không đứng ở một bên chẳng có cách nào nhúng tay vào được.
Cũng may mà Đường Trạch Vũ vi bụng đau quá nên cũng ngừng nghỉ một lát. còn cơ trưởng thì sau khi biết tin cũng vội vàng chạy tới đây.
“Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cơ trưởng là một chàng trai đẹp trai ngời ngời. Anh ta nhìn vào khuôn mặt sưng đỏ của Đường Trạch Vũ hỏi.
Trong lòng anh ta đã chắc chắn người ra tay đánh người khác chính là Tần Lạc.
Chỉ là thoạt nhìn thì thấy Tần Lạc cũng nho nhã hơn người, làm sao có thể ra tay đánh người như vậy được chứ? Việc này khiến cho người ta cảm thấy thật là khó hiểu.
Khoang VIP xảy ra chuyện, nên những hành khách ngồi gần đó đều đưa tầm mắt của mình về phía này. Mấy nữ tiếp viên hàng không cũng chạy đến rồi kéo luôn tầm rèm che giữa khoang VIP và khoang thường lại để chặn những ánh mắt hiếu kỳ từ bên ngoài lại.
Mọi người bàn tán xôn xao trong khoang máy bay. tiếp đó có một nữ tiếp viên hàng không dùng loa để trấn an hành khách và yêu cầu mọi người không được tháo dây an toàn ra. không được tự giác dời khỏi chỗ ngồi của mình, đồng thời nhà vệ sinh cũng tạm thời ngừng hoạt động.
Cô nữ tiếp viên nọ sau khi nhận ra Đường Trạch Vũ liền thấp giọng nói với đồng nghiệp của mình, mấy cô nữ tiếp viên còn lại nhìn thấy Đường Trạch Vũ bị đánh thì ai nấy đều tỏ ra khiếp sợ và không tin nổi vào mắt mình nữa.
Một CÔ nữ tiếp viên liền khẽ nói tin tức này cho cơ trưởng biết, mà bản thân cơ trưởng cũng biết rõ thân phận của Đường Trạch Vũ nữa.
Đại minh tinh Đường Trạch Vũ bị người ta đánh ngay trên máy bay. nếu việc này mà truyền ra bên ngoài thì đều có ảnh hưởng không tốt đến những nhân viên trong tổ làm việc ngày hôm nay và cả danh tiếng của hãng hàng không này nữa.
“Là thế này. Tôi và anh ta đang thảo luận về mấy chiêu thức trong Thái Cực. nhưng trong lúc diễn luyện thì không cẩn thận sẩy tay_thực ra cũng chẳng có chuyện gì to tát cả đâu.” Tần Lạc chủ động thanh minh với cơ trưởng.
“Là như vậy thật sao?” Cơ trưởng nhìn Đường Trạch Vũ hỏi. Việc này vẫn phải xem thái độ của Đường Trạch Vũ, vì người chịu thiệt thòi là anh ta, nên nếu anh ta không truy cứu gì thì cơ trưởng cũng giả bộ coi như đây là một sự ‘hiểu lầm’ mà thôi.
Đường Trạch Vũ trong lòng hận Tần Lạc đến tận xương tùy, nhưng khi gặp phải chuyện như vậy thì lại có phần do dự.
Nếu anh ta nói ra sự thật, thì việc này chắc chắn sẽ thành chuyện bé xé ra to. Nếu thế thì những tên nhà báo thế nào cũng sẽ biết được chuyện này là cái chắc. Mình là một nhân vật của đại chúng, bất luận là đi đánh người hay bị người đánh thì đều là một việc có thể gây tổn hại đến hình tượng bản thân.
Nhưng nếu nghe theo như lời của Tần Lạc nói thì sẽ làm cho hắn ta thoát được chuyện này, như thế thì anh ta lại không cam lòng.
‘Đường tiên sinh, vị tiên sinh này nói có phải là sự thật không vậy?” Cơ trưởng hỏi lại một lần nữa.
“Đúng vậy. Là chúng tôi đang tỷ thí Thái Cực với nhau." Đường Trạch Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Cuối cùng thì lý trí vẫn chiến thắng cơn giận dữ. tiền đồ vẫn chiến thắng thù hận. Vì thân phận của mình không giống với người khác, nên những việc như thế này vẫn không nên để cho đám phóng viên biết là tốt hơn hết. Còn về mối thù này thì ngày sau sẽ từ từ trả lại cho hắn. dù gì thì mình cùng đã ký kết hợp đồng với công ty điện ảnh. ngày sau vẫn còn có cơ hội ‘giao lưu học hỏi’ vói tên nhãi ranh này mà.
“ Thì ra là như vậy.” Cơ trưởng gật đầu điềm tĩnh nói. nhưng thực ra trong bụng thì vui như Tết. Nếu hai người trong cuộc bọn họ không thừa nhận là đã có đánh nhau thì mình cũng chẳng cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào hết. ‘‘ Bất kể thế nào thì xin hai người hãy chú ý một chút, đừng làm ảnh hường đến các hành khách khác trên máy bay.”
‘Được, vừa rồi chỉ là lỡ tay mà thôi." Tần Lạc vội vàng đáp lại.
Đường Trạch Vũ hậm hực lắm. đến một lời cũng không muốn mở miệng ra nói. sau đó lại tiếp tục đeo cặp kính mát vừa mới gỡ xuống lên rồi nhắm mắt lại giả vờ ngủ. nhưng trong lòng thì lại đang tính xem nên báo mối thù ngày hôm nay thế nào.
Nghĩ đền mấy người bạn khá là có thế lực của minh ở đất Yến Kinh, hơn nữa trong đó còn có con gái cùa phó cục trưởng cục cảnh sát lại có tình ý với mình nữa_có lẽ mình nên mượn chút quyền lực của bọn họ một chút mới được.
“Anh không sao chứ?” Tô Tử nhìn Tần Lạc hỏi.
“Anh không sao.” Tần Lạc năsm đôi tay lạnh như băng của nàng, an ủi nói.
“Thực ra cũng chẳng sao cả, em cũng quen với chuyện đó rồi.” Tô Tử nhìn vào mắt Tần Lạc nói.
“Nhưng anh. thì không quen được.”Tần Lạc ương ngạnh nói. Bất luận là Lâm Hoán Khê.
Lệ Khuynh Thành. Vương Cửu Cửu hay Tô Tử_người ngồi trước mặt hắn đây, thì chỉ cần có người dám bắt nạt họ thôi là hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người ta được.
Một người phụ nữ bằng lòng trao thân gửi phận cho một người đàn ông, thì phải có một niềm tin bất tận. Nểu đến cả người phụ nữ của mình mà còn không bảo vệ được, thì còn nói gì đến chuyện bảo vệ trung y nữa chứ?
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Tử ngày càng hiện rõ hơn. nàng gật đầu nói: “Lần này bỏ đi. nhưng lần sau không được như thế nữa đau đấy.”
“Lần nào cũng không ngoại lệ.” Tần Lạc nói.
Trong quãng thời gian kế tiếp. Đường Trạch Vũ tiếp tục giả bộ ngủ say. Ngoại trừ việc thức dậy đi vệ sinh đúng một lần ra, thì gần như là chẳng có bất kỳ hoạt động nào. Đến cả bữa trưa mà nữ tiếp viên hàng không phát cho mà anh ta cũng cự tuyệt.
Tần Lạc thi sau khi ăn no uống đã rồi lại nhỏ to nói chuyện một hồi với Tô Tử xong thì mới ngả người ra ghế ngủ một lúc.
Máy bay sẽ dừng lại một lúc ở Paris, sau đó mới bay đến Thụy Điển.
Tần Lạc cứ tưởng Đường Trạch Vũ cũng đến Thụy Điển, không ngờ sau khi máy bay hạ cánh ở Paris thì anh ta cũng dời khỏi máy bay. Cũng không biết là anh ta vốn mua vé đến Paris hay là tạm thời thay đổi chủ ý nữa.
Vì phải đợi cho máy bay tiếp nhiên liệu đây đủ, nên những hành khách bay đến Thụy Điển đều phải xuống hết máy bay.
Tần Lạc nghĩ một lát rồi vẫn quỵết định gọi điện cho Văn Nhân Mục Nguyệt.
Người nghe điện thoại là Mã Duyệt, vì Văn Nhân Mục Nguyệt không hay dùng mấy loại sản phẩm công nghệ cao có tia phóng xạ mạnh đến thế.
“ Tần tiên sinh, có chuyện gì sao?” Mã Duyệt bình tĩnh hỏi.
“Chuyển điện thoại cho Mục Nguyệt giúp tôi với.” Tần Lạc nói.
“Anh đợi một lát.”
Vừa dứt lời thì Mã Duyệt liền không nói tiếp câu gì nữa. Nàng chẳng hề có chút gi gọi là muốn giao lưu thêm câu gì với người đàn ông mà được bà chủ mình tín nhiệm hết mình cả. Tần Lạc có thể nghe ra được tiếng gió và tiếng giày cao gót ‘cộc cộc cộc’ phát ra trong điện thoại.
Mã Duyệt sau khi mỡ cửa phòng của Văn Nhân Mục Nguyệt thì liền trao chiếc di động từ tay mình cho nàng.
Tần Lạc rõ ràng là biết Văn Nhân Mục Nguyệt đã cầm lấy di động, nhưng trong điện thoại vẫn không hề phát ra bất kỳ một âm thanh gì.
Tần Lạc cười khổ, đến một từ ‘alô' thôi mà người phụ nữ này cũng không muốn nói ra hay sao.
“Mục Nguyệt.” Tần Lạc gọi.
“Em đây.” Cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt cũng chịu lên tiếng.
“Anh muốn thay nam diễn viên chính đã chọn đi.” Tần Lạc nói.
“Được.” Văn Nhân Mục Nguyệt đáp lại gọn lỏn.
“Em không hỏi xem lý do vì sao ư?”
“Không cần thiết.”
Tần Lạc cười. Người phụ nữ này trước giờ làm gì cũng gọn gàng, dứt khoát như vậy hểt.
“Nghe nói công ty điện ảnh đã ký kết hợp đồng với anh ta rồi, nếu chúng ta mà phá hợp đồng thì liệu có phải gánh vác hoàn toàn trách nhiệm hay không?”
“Em không thiếu tiền.”