Chương 717: Đại minh tinh giở thói ngôi sao

Tại sân bay Yến Kinh, Tần Lạc và các thành viên trong đoàn người tiễn đưa của chính phủ từ biệt lẫn nhau.

Đáng lẽ hôm nay Lâm Hoán Khê sẽ đến đưa tiễn hắn, nhưng vì hôm nay có lãnh đạo bộ y tế tới bệnh viện kiểm tra tình hình, do vậy mà Lâm Thanh Nguyên, phải triệu tập các vị lãnh đạo trong bệnh viện ban bố cuộc họp. vì thế nên Lâm Hoán Khê còn phải đưa Bối Bối đến trường.

Cũng giống với lần tiễn đi Hàn Quốc lần trước. Tần Lạc lại xin rút một ít nhân tài từ Bồ Tát môn và Quỷ Y phái đi. Đồng thời, hắn cũng chọn mười mấy vị cao thủ trong Công Hội Trang Y đi cùng nữa. Lần này coi như hắn lợi dụng chức quyền để làm việcư. có cơ hội mở rộng tầm mắt là hắn không bao giờ quên người cấp dưới của mình. Không những vậy hắn còn mời mấy vị thánh y tiếng tăm lẫy lừng trong nước đi cùng với mình nữa. do vậy mà đoàn đại biểu này của hắn lên tới bốn mươi sáu người lận.

Cộng thêm với hai viên quan chức chính phủ và sáu nhân viên phục vụ nữa, tổng cộng đoàn người lần này của hắn lên tới hơn năm chục người, số người rõ ràng là nhiều hơn hẳn so với lần hắn đi Hàn Quốc.

“Dù sao thì bên Thụy Điển họ không hạn chế số người mà! Chúng ta đi người đông như vậy có thể thể hiện cho họ thấy là chúng ta vô cùng coi trọng chuyến đi này!” Tần Lạc thầm nghĩ như vậy. Hơn nữa, hắn nghĩ Hoàng Tử Philip cũng không phải là người keo kiệt, chắc là anh ta sẽ lo liệu hết cho thôi.

“Tần đoàn trưởng! Toàn bộ các thành viên đã đến đông đủ cả rồi! Chúng ta có cần phải kiểm tra vé của mọi người trước không ạ?” Một người đẹp có dáng người tuy không cao nhưng vô cùng bắt mắt đứng bên cạnh Tần Lạc báo cáo.

Nàng là người được bộ y tế phái tới đi cùng đoàn làm phiên dịch tên Trương Tiểu Na, cái tên này rất giống với dáng người của nàng, tuy không cao nhưng lại rất ‘hot".

“Được, được!” Tần Lạc cười nói.

“Vậy để tôi đi thông báo cho mọi người đã!” Trương Tiểu Na nghe vậy liền nhanh chân đi gọi mọi người vào theo thứ tự để kiểm tra vé. Trước khi nàng đi khỏi đây vẫn còn kịp đưa mắt lên liếc một người con gái đang ngồi trên xe lăn_Cô ấy là ai vậy? Lẽ nào là người mà anh ấy thích hay sao?

“Thật đáng tiếc!” Nàng tự cảm thấy tiếc nuối thay cho Tần Lạc.

Tuy bề ngoài của Tần Lạc không được sáng sủa, hào nhoáng, đẹp trai phong độ như Tần Tung Hoàng, nhưng hắn vẫn có nét thu hút các cô gái khác của riêng hắn. Hơn nữa tuổi đời hắn còn trẻ mà đã làm được bao nhiêu chuyện to lớn như vậy, bây giờ lại còn là đoàn trưởng của đoàn đi Thụy Điển nữa, điều này càng làm cho các cô gái càng có cớ để mà hâm mộ hắn hơn.

Nhưng một chàng trai có tương lai tươi sáng như vậy mà lại yêu một cô gái bị bại liệt, điều này làm cho các cô gái đi trong đoàn với Tần Lạc cảm thấy bất công cho Tần Lạc vô cùng.

“Đi thôi!” Tần Lạc mỉm cười nói.

Hắn đưa tay đẩy chiếc xe lăn đi, cô gái ngồi trên xe lăn là một cô gái có vẻ đẹp nhẹ nhàng của một thiếu nữ. thậm chí còn có phần tĩnh lặng. Toàn thân của nàng lúc này cuộn tròn lại, có cảm giác mệt mỏi. nhưng đôi mắt lại không ngừng nhìn ra xung quanh.

Nàng chính là Tô Tử, là người của Bồ Tát môn vừa mới tới Yến Kinh ngày hôm qua. Sáng nay nàng được Tần Lạc đích thân tới đón từ khách sạn.

Hôm qua. trong lúc ăn cơm Tần Lạc đã biết Tô Tử đã tới Yến Kinh, nhưng hắn cũng không vội đi gặp nàng ngay, Hắn phải ở nhà với Bối Bối và Lâm Hoán Khê, cùng xem phim hoạt hình vói hai người xong thì còn phải lên lầu ngủ với Lâm Hoán Khê nữa.

Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nẳm trên giường mà không hề làm chuyện người lớn, mà chỉ nằm nói chuyện với nhau một lúc lâu. Lâm Hoán Khê không có thói quen nói chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa nàng là người thiển cận, hay có kiến thức kém cỏi, mà ngược lại những lời nàng nói lại rất hữu ích cho Tần Lạc.

“Em đã nghĩ rồi! Chờ cho cái chân này khỏi rồi em sẽ đi khắp nơi du lịch! Em muốn đi những nơi mà em có thể bước tới. nhìn những phong cảnh trên thế giới mà em chưa từng ngắm nhìn! Nhưng không ngờ chân của em vẫn chưa khỏi, vẫn cần anh phái dẫn em trên xe lăn thế này! Không biết đây có phải giấc mơ được hoàn thành sớm trước không nữa?” Tô Tử tay chống cằm mỉm cười nói.

Tần Lạc đi ở phía sau nàng, không trông rõ bộ dạng của nàng ra sao. Nhưng hắn biết bao nhiêu người đi ngược đường với hắn đều bị vẻ dễ thương_hoặc nét dễ thương trên gương mặt người phụ nữ này thu hút. Tất cả mọi người khi đi qua mặt nàng đều bất giác ngoái đầu lại cố nhìn nàng thêm một lúc nữa.

“Không phải sắp khỏi rồi sao?” Tần Lạc cười nói: “Có khi đến lúc quay về rồi em không cần ngồi xe lăn nữa cũng nên!”

Có những lúc Tần Lạc thật sự cảm ơn ông trời, đến cả việc chữa bệnh thôi cũng ban cho mình cả một người xinh đẹp như Tô Tử làm thuốc dẫn_Nếu như một người con gái ‘xinh đẹp' như Thị Nở cũng mắc phải bệnh khó chữa thì không biết mình sẽ chữa hay là không chữa cho đây?

Nhưng nếu đây là một việc sống còn. thì có lẽ Tần Lạc sẽ nhắm mắt xuôi tay phó mặc cho sự đời. coi như hắn vừa trải qua một cơn ác mộng vậy.

“Hy vọng là như vậy!” Tô Tử không hể vì hàm ý trong câu nói của Tần Lạc mà cảm thấv ngượng ngùng gì cả. Mà ngược lại. nàng khá là phóng khoáng, cởi mở trong chuyện quan hệ nam nữ_nếu không thì trong lần đầu tiên gặp hắn nàng cũng đã không cầm tay hắn luôn, và lần thứ hai cũng dâng hiến đời con gái luôn cho hắn rồi chứ.

Trong lúc bạn bị bại liệt hai mươi năm, mọi công việc sinh hoạt trong cuộc sống của bạn cũng chỉ quanh quanh quẩn quẩn trong cái khu nhà bé tí xíu kia thì bạn còn mơ tưởng tới trinh tiết nguyên vẹn, tình yêu trong trắng thì thật là nực cười.

Giống như người chết đuối vớ được cọc, điều bạn duy nhất có thể làm đó chính là cổ gắng hết sức mà bám lấy cái cọc cho mình được sống mà thôi.

Cũng may mà Tô Tử lại vô cùng yêu Tần Lạc.

Tần Lạc như một cái bóng của nàng, à không, phải nói là_hắn chính là bản thân nàng, tất cả những việc mà nàng muốn làm thi hắn cũng đã làm rồi. Chính vì vậy mà nàng rất yêu hắn.

Bời VÌ Tần Lạc là đoàn trưởng chính vì vậy mà hắn được xếp ngồi ở vé VIP. Tần Lạc rất ít khi đi máy bay, nên khi đi máy bay hắn tỏ ra khá lạ lẫm. Khi cầm chiếc thẻ máy bay thì hắn cũng không biết những con số in trên đó có nghĩa là gì nữa.

Khi hắn phát hiện ra có vẻ khang khác, thì hắn đã bị bỏ rơi phía đằng sau rồi, hắn muốn đổi chồ cho mấy người đi cùng mình, nhưng mọi người trong đoàn lúc này đã ngồi xuống hết rồi. và ai cũng không muốn đứng dậy đổi chỗ cho hắn nữa.

Thực ra chỗ VIP và chỗ người thông dụng chẳng khác nhau là mấy_Cũng chẳng thể nói rằng bạn ngồi vé VIP là có thể đến Paris trước người ngồi vé thông thường hai giờ đồng hồ được.

Tần Lạc ôm Tô Tử ngồi vào ghế của nàng rồi cẩn thận cài dây an toàn lên cho nàng, sau đó hắn quay sang anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh đeo cặp kính to như mắt ếch kia cười một cái. Tuy là cả hai người đều không quen nhau, nhưng hắn cho rằng hắn và anh ta gặp nhau trên chiếc máy bay này là có duyên với nhau, do vậy mới cười chào hỏi.

Cũng may mà đối phương cũng khá lịch sự nhếch mép lên cười đáp lại hắn. Tiếp sau đó anh ta lại tiếp rục theo dõi tờ báo trên tay của mình.

Tần Lạc vui mừng hơn nữa khi trông thấy anh chàng này đang xem một cuốn tạp chí y học. Hơn nữa. cuốn tạp chí nàv lại là cuốn tạp chí về trung y, nó có tên là . Trên máy bay người ta không bao giờ cung cấp những loại tạp chí như thế này, nhưng nó lại được bán rất chạy trong những tiệm sách trong sân bay.

“Anh thích trung y phải không?" Tần Lạc mỉm cười lên tiếng hỏi. Sở thích của đối phương cũng giống với mình, do vậy mà Tần Lạc như tìm được tri kỷ vậy_Trông anh ta còn trẻ. lại ăn mặc sành điệu như vậv mà lại thích trung y, điều này làm cho Tần Lạc vô cùng ngạc nhiên.

“Không thích!” Anh chàng đẹp trai đáp lại một cách lạnh lùng, ánh mắt vẫn dán vào tờ tạp chí.

“Không thích sao anh còn xem tạp chí này làm gì?” Không phải Tần Lạc thích buôn dua lê, nhưng hắn thật sự muốn biết anh chàng đẹp trai, sành điệu này có cái nhìn thế nào về trung y.

Anh chàng kia thấy vậy ngán ngẩm nhìn Tần Lạc một cái rồi nói: “Vì nhu cầu công việc!”

“Ờ!” Tần Lạc gật đầu nói: “Thực ra trung y cũng hay lắm, chỉ cần anh cố gắng nghiên cứu tìm hiểu về nó là anh sẽ thích ngay thôi! ít ra, về dưỡng sinh thì trung y có công hiệu lắm. điều này được rất nhiều người công nhận rồi!”

Anh chàng kia nghe vậy thì cau mày lại. chỉ vào mấy bát thuốc in trên báo nói: “Anh nghĩ mấy thứ này giống thứ gì?”

“Giống thứ gì ư?” Tần Lạc cẩn thận ngắm nhìn một lúc rồi nói: “Đây là thuốc chứ là cái gì!"

“Tôi dĩ nhiên là biết đây là thuốc! Ý tôi muốn hỏi. bát thuốc này nó giống cái gì?”

“_” Tần Lạc không nghĩ ra nổi bát thuốc này nó giống cái gì. Hắn quá quen với thuốc của trung y rồi, đối với hắn thuốc thì vẫn là thuốc có gì khác đâu nhỉ?

“Thôi bỏ đi!” Anh chàng kia dường như rất mệt mỏi không muốn nói chuyện với Tần Lạc nữa: “Cái này trông tởm như vậy, đen đen bẩn bẩn. mùi thì khó chịu! Tôi còn lâu mới uống mấy cái thứ này!”

Tần Lạc nghe vậy chỉ biết cười cười thôi chứ chẳng nói thêm câu gì.

Tuy trong bụng hắn có phần thất vọng, nhưng mỗi người có một suy nghĩ riêng của mình. Bạn không thể ép buộc người khác thích những thứ mà mình thích. Cũng giống như anh chàng này, hắn không thể ép anh ta thích trung y được.

Nếu như bị ép buộc có tác dụng thì Tần Lạc cũng đã mặt dầy đi ép buộc người ta rồi_Vậy nhưng chiêu này hoàn toàn không thể áp dụng nổi.

“Trọng trách nặng nề!” Tô Tử ngồi bên cạnh nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa Tần Lạc và anh chàng đẹp trai kia liền mỉm cười nói.

Tần Lạc biết Tô Tử đang nói về sự nghiệp cứu vớt trung y của hắn. Tuy là hắn gặp nhiều khó khăn, nhưng chưa bao giờ hắn muốn từ bỏ cả. do vậy hắn liền nói: “Cục diện càng lúc càng có lợi rồi! Chúng ta vẫn còn hy vọng!”

“Anh học y phải không?” Anh chàng đẹp trai kia bỗng nhiên nói chen vào.

“Trung y!” Tần Lạc thản nhiên đáp.

“ồ!” Anh chàng kia chỉ ồ lên một tiếng rồi lại im lặng không nói gì nữa.

Nữ tiếp viên hàng không lúc này đưa đến cho khách khăn ướt, khi đi tới chỗ Tần Lạc thì cô tiếp viên bỗng kinh ngạc khẽ nhìn vào anh chàng đẹp trai kia thốt lên: “Xin hỏi! Anh có phải là Đường Trạch Vũ không?”

Anh chàng đẹp trai này có vẻ thích sự tán tụng của cô tiếp viên hơn là hai nhân vật nhà quê ngồi cạnh mình, nghe cô tiếp viên hỏi vậy liền gật đầu khẽ lạnh giọng đáp: “Vâng là tôi đây!”

“Thật là vinh hạnh khi gặp được anh! Tôi rất thích các vai anh diễn!” Cho dù biết chắc được đây là một minh tinh, nhưng cô tiếp viên này không hề hét toáng lên sung sướng hay là đòi anh ta ký tên gì cả, mà chỉ rất lịch sử hỏi han anh ta vài câu.

“Cám ơn cô!” Đường Trạch Vũ cười nói.

Chờ cho cô tiếp viên kia đi khỏi. Tần Lạc mới quay sang anh chàng đẹp trai kia hỏi: “Anh là Đường Trạch Vũ hả?”

Tần Lạc không ngờ lại gặp anh chàng này ở trên máy bay.

Đường Trạch Vũ là một nam diễn viên nổi tiếng trong nước, nhưng là một người chẳng bao giờ xem phim thần tượng như Tần Lạc đây thì vốn dĩ là chẳng bao giờ có bất kỳ giao thiệp gì với anh ta được, nhưng không ngờ anh ta lại chính là người diễn hắn trong bộ phim .

Một tên không thích trung y chút nào mà lại diễn bản thân mình sao? Tần Lạc cảm thấy trên đời này lắm chuyện nực cười trớ trêu thật.

Tần Lạc đã từ bỏ lời mời đi diễn bản thân hắn trong bộ phim . bởi vì hắn chỉ là một bác sĩ. hắn có trọng trách cứu vớt trung y. Chính vì vậy mà hắn muốn dốc toàn tâm toàn sức vào trọng trách nặng nề và gian nan này.

Chỉ vì Văn Nhân Mục Nguyệt mà Tần Lạc phải tham gia vào cuộc đấu đá với giới thượng lưu của Yến Kinh, trong cuộc đấu đá này hắn đã tiêu tốn quá nhiều thời gian vàng bạc của hắn rồi.

Lần này rời Yến Kinh đi Thụy Điển là một cơ hội tốt, một là có thể truyền bá trung y ở Thụy Điển, có Hoàng Tử Thụy Điển giúp đỡ nên việc này chắc cũng không đến nỗi khó khăn cho lắm. Còn một điều nữa là Tần Lạc có thể tách xa được với vòng đấu đá luẩn quẩn trong cái đất Yến Kinh, tĩnh tâm lại để tìm ra lối thoát cho trung y.

“Tôi đánh cuộc rằng trung y sẽ không bao giờ biến mất. mà chỉ ba năm sau sẽ tung hoành trên đất Mỹ!”

Tần Lạc nhớ tới lời đánh cuộc với Hammer, khí thế của hắn lúc đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy đỏ mặt vì câu nói này của mình.

Tuy căn bệnh dị ứng với phấn hoa của Hammer được Tần Lạc chữa trị và người ta cũng chủ động đến xin lỗi hắn và rút lại lời đánh cuộc này. Nhưng lời hắn đã nói ra rồi bây giờ rút lại nghe có phần ghê tởm.

Cuối cùng bộ phim cũng được đạo diễn Phùng Tiểu Cang phụ trách, ông ta nói Đường Trạch Vũ là người có hình tượng rất tốt, có khí chất rất giống với Tần Lạc.

Nghĩ tới câu nói này của Phùng Tiểu Cương. Tần Lạc khẽ đưa mắt lên dò xét Đường Trạch Vũ một hồi. Không sai, hắn và mình có vài điểm giống nhau, đều thuộc vào loại thanh tao thoát tục. Nhưng khí chất hắn còn kém xa mình, mình mặc áo trường bào thể hiện là người hàm xúc sâu xa, nho nhã thanh tao là vậy, hắn thì là cái thá gì mà so sánh được với mình cơ chứ?

Văn Nhân Mục Nguyệt còn gọi điện cho Tần Lạc hỏi hắn có cần gặp Đường Trạch Vũ không, nhưng khi đó hắn đang bận do vậy mà hắn không có cơ hội gặp mặt đại minh tinh Đường Trạch Vũ.

Nhưng thật không ngờ trên cái máy bay này lại ngồi cạnh Đường Trạch Vũ.

“Vâng! Là tôi!” Đường Trạch Vũ nghe Tần Lạc hối cũng lịch sự đáp lại. Tuy minh tinh không muốn bản thân mình giống như những con thú trong vườn bách thú bị người ta quay lại nhòm ngó, nhưng khi bọn họ ra ngoài đường mà không có ai vồ vập tới thì họ lại cảm thấy thất vọng vô cùng.

Cái này cũng giống với lối suy nghĩ của chị em phụ nữ, bọn họ muốn ăn mặc thật hở hang bốc lửa đi trên đường, nếu như bạn cứ nhìn chằm chằm vào họ. thì họ sẽ chửi bạn là háo sắc. Nhưng nếu bạn không nhìn họ. coi họ như vô hình thì họ lại chửi bạn là có mắt như mù_ Có một người đã từng nói rằng, con gái đẹp để làm gì? Để cho con trai ngắm chứ còn làm gì nữa?

Nhưng Đường Trạch Vũ lại không ngờ gã đàn ông ngồi cạnh hắn sau khi biết mình là minh tinh rồi lại không có bất kỳ biểu hiện kinh ngạc, hay vồ vập gì cả. chỉ thấy hắn ta lạnh giọng hỏi: “Anh nghĩ gì về trung y?”

“Lại là trung y!” Đường Trạch Vũ thầm nghĩ tên này chắc bị bệnh cha nó rồi.

“Chẳng có ấn tượng gì cả!” Đường Trạch Vũ đáp, sau đó lại cầm sách lên nhìn, tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện với Tần Lạc nữa.

“Tôi muốn nói chuyện với anh về trung y!” Tần Lạc kiên định nói, hắn muốn biết ý nghĩ của anh chàng này về trung y ra sao.

“Anh thật là phiền quá!” Đường Trạch Vũ tức giận quay sang Tần Lạc gắt: “Lẽ nào anh không biết rằng làm phiền người khác trong lúc người ta nghỉ ngơi là bất lịch sự sao hả? Anh có hiểu thế nào là có giáo dục không?"

“Cái này với có giáo dục thì liên quan gì tới nhau?” Tần Lạc cười nói: “Suy nghĩ của anh về trung y đối với tôi vô cùng quan trọng!”

“Tôi ban nãy cũng đã nói rồi! Tôi không thể nào uống được cái bát thuốc đen ngỏm, tanh tưởi hôi thối kia được! Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng uống thuốc trung y, cũng như chữa bệnh bằng trung y, tôi nói thế anh đã hiểu chưa?" Đường Trạch Vũ tỏ rõ sự tức giận nói.

“Vậy tại sao anh lại nhận vai diễn trong hả?” Tần Lạc lấy làm lạ hỏi.

“Vớ vẩn, chỉ vì_” Đường Trạch Vũ cũng may mà kịp dừng lại, không thốt ra câu ‘vì tiền’ ngay trước mặt người khác, như vậy sẽ làm hoen ố thanh danh của bản thân anh ta mất.

“Là một nhân vật đại chúng, bất luận anh nghĩ thế nào đều không quan trọng! Nhưng, nhất thiết đừng đem suy nghĩ của anh nói ra ngoài!” Đây là quy định mà khi Đường Trạch Vũ mới vào làng giải trí ông bầu của anh ta đã dặn anh ta như vậy. Anh ta phải nhớ cho kỹ điều này, nhớ càng kỹ thì mọi chuyện sẽ càng thuận lợi.

“Vì tiền đúng không?” Tần Lạc nheo mắt lại nói.

“Tôi không hề nói vậy!” Đường Trạch Vũ đáp. Anh ta rất muốn thét vào mặt tên ranh đáng ghét này cho hắn ta biết: “Đúng đấy! Tôi nhận vai diễn đó là vì tiền đấy! Thế thì đã làm sao. anh làm gì được tôi chứ? ” Nhưng suy đi nghĩ lại Đường Trạch Vũ thấy anh ta chẳng xứng để mình làm thế, vì một tên nhà quê mà hạ thấp phẩm hạnh của mình thì thật không đáng chút nào.

“Ý của anh tôi đã hiểu lồi!” Tần Lạc nói: “Tôi thấy anh không còn thích hợp diễn vai diễn trong bộ phim này nữa đâu!”

“Cái này thì có liên quan gì tới anh? Anh dựa vào cái gì mà mà nói tôi không thích hợp chứ? Thích hợp hay không thì chỉ có đạo diễn mới có quyền nói, một người ngoài nghành như anh thì làm gì có tư cách mà nói tôi? Anh chẳng là cái gì mà có quyền nói tôi cả. hiểu chứ?” Đường Trạch Vũ nổi giận đùng đùng xả hết lên đầu Tần Lạc.

“Tôi không hy vọng một người bài trừ, ghê tởm trung y vào vai diễn một người tận tụy, hết lòng vì trung y_Như vậy thật là bất công, cũng không công bằng với trung y!”

Tần Lạc thản nhiên nói ra suy nghĩ của hắn, xem ra hắn phải gọi cho Văn Nhân Mục Nguyệt một chuyến mới được.

“Thật xin lỗi phải làm anh thất vọng rồi! Tôi đã ký hợp đồng rồi!” Đường Trạch Vũ cười nói: “Hon nữa đoàn làm phim cũng đã trả tiền cát xê cho tôi rồi, tôi thấy muốn thay đổi bây Thực ra. khi Phùng Tiểu Cương tìm đến Đường Trạch Vũ bảo anh ta vào vai diễn trong thì anh ta cũng đã từ chối ngay từ đâu. Chỉ vì Đường Trạch Vũ thấy bộ phim này có vẻ không ăn khách, đến khi chiếu mà khán giả, cùng fans thấy bộ phim không hay lại quay ra nói thì thật là mất chất. Hơn nữa, anh ta lại là một người vô cùng căm ghét trung y, coi trung V như một đống thổ tả. chứ chẳng hề giống người ta coi trung y như một thứ gì đó thần kỳ lắm ấy.

Nhưng sau khi phân tích khoản tiền cát xê cỡ bự xong, anh ta liền ngay lập tức ký hợp đồng luôn.

Người quản lý của anh ta có tên La Tổ Mai. một người có bề ngoài khá kỳ dị, nhưng lại là một người rất biết suy nghĩ. Cô ta đã gây dựng lên danh tiếng của biết bao nhiêu là minh tinh trong làng giải trị là một người rất có tiếng nói.

Dĩ nhiên cô ta đã phân tích tình hình với Đường Trạch Vũ: “Tuy nhận bộ phim này có nhiều mạo hiểm! Nhưng cũng rất có lợi! Đầu tiên đạo diễn là Phùng Tiểu Cương, một người nổi tiếng trong làng điện ảnh Trung Quốc, phim của ông ta lần nào xuất bản cũng đứng trong top! Tuy lần này làm đề tài này có phần ít người để ý, nhưng qua bàn tay nhào nặn của ông ta thì thế nào bộ phim này cũng sẽ ăn khách! Thứ hai. người đầu tư vào bộ phim này trả tiền rất hậu hĩnh, chúng ta chẳng có lý do gì vì có thù với đồng tiền mà đá nó đi cả! Thứ ba, tiền đầu tư vào bộ phim này do một tập đoàn vô cùng hùng hậu đứng sau lưng, cho dù bộ phim không được ăn khách, nhưng lại quen biết được người trong tập đoàn, như thế về sau thế nào cũng có cửa ngon hơn để hợp tác!”

“Dĩ nhiên là còn một điểm nữa_Tôi đã đi điều tra cho anh rồi. vai anh sắp diễn là một nhân vật có tầm ảnh hường rất lớn trong quảng đại dân chúng Trung Quốc. Đến lúc đó thì những người này sẽ lại trở thành một nguồn fans mới của anh!”

Đường Trạch Vũ nhìn Tần Lạc thầm nghĩ, một tên ranh như thế lẽ nào cũng có nhiều fans ủng hộ hay sao? Thật đúng là một đám fans hâm.....!

“Tôi sẽ giúp anh giải quyết một số vấn đề!” Tần Lạc nói.

“Không cần!” Đường Trạch Vũ đáp lại gọn lỏn, anh ta không muốn để ý thêm tới gã đàn ông đáng ghét này thêm chút nào nữa.

Khi anh ta đang nhấp một ngụm rượu vang do cô tiếp viên hàng không mang tói thì bỗng nhiên phát hiện ra một việc gì đó.

Việc anh ta ký hợp đồng với hãng làm phim là một việc rất cơ mật còn chưa thông báo cho người ngoài biết. Ngoại trừ một số nhân vật quan trọng biết chuyện này ra thì làm gì còn ai biết tới nó nữa. Thế thì tại sao tên ranh này lại biết chuyện này?

Đường Trạch Vũ đưa con mắt nghi ngờ về phía Tần Lạc, càng nhìn càng nghi: “Sao anh lại biết chuyện tôi sắp diễn vai chính trong phim vậy?”

“Tôi còn chưa giới thiệu tôi với anh đúng không?" Tần Lạc cười nói: “Tôi là Tần Lạc!”

Đường Trạch Vũ sững người lại. thật không thể ngờ được.

Thật không thể ngờ được cái vai mà mình sắp diễn đây lại đang ngồi sát bên cạnh mình, hơn nữa lại còn xảy ra những chuyện vô cùng khó chịu với nhau nữa.

Chả trách mà anh ta cứ dò hỏi mình về chuyện trung y, thì ra là thằng ngốc đánh cuộc với người Mỹ về chuyện trung y phục hưng đây sao.

Đường Trạch Vũ sau một hồi sững sờ rồi lại nói: “Thế thì sao chứ?”

Là Tần Lạc thì đã làm sao? Lựa chọn diễn viên ra sao là do đạo diễn quyết định, có liên quan gì tới Tần Lạc cơ chứ?

Hắn ta chỉ là một tên bác sĩ! Một tên bác sĩ quèn thì làm gì có quyền quyết định trong việc này?

Nghĩ tới việc ngày trước hẹn gặp với Tẩn Lạc để tìm hiểu tính cách nhân vật mà mình sắp diễn lại bị Tần Lạc từ chối. Đường Trạch Vũ lại càng cảm thấy căm ghét Tần Lạc hơn.

Anh tưởng anh là ai chứ? Tổng thống chắc?

“Bộ phim này anh không diễn nổi, mà cũng không được diễn nữa!” Tẳn Lạc nói với Đường Trạch Vũ suy nghĩ của hắn một cách trắng trợn.

“Sao tôi lại phải tin vào lời nói của anh?” Đường Trạch Vũ chẳng coi lời cảnh cáo của Tần Lạc là gì nói: “Cái vai diễn này tôi sẽ diễn! Cho dù không cần mấy đồng cát xê bù vào thời gian tới tôi cũng sẽ diễn!”

“Không thể được!” Tần Lạc vô cùng tự tin nói. Nhưng hắn cũng không thể nói cho tên diễn viên này biết quan hệ thân mật giữa hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt, người đầu tư chính cho bộ phim này được.

“Vậy thì cứ đợi đấy!” Đường Trạch Vũ khinh bỉ nhìn Tần Lạc nói: “Tôi không những diễn vai này, mà còn sẽ phản đối trung y tới cùng! Kịch bản tâng bốc anh lên như là thần, xem ra anh cũng chẳng là cái thá gì cả! Nếu như anh lợi hại như vậy sao anh không chữa khói được đôi chân của cô gái kia đi? Sao anh vẫn đi tìm cô gái què chân làm bạn gái để làm gì?”

Đường Trạch Vũ vừa nói tay vừa chỉ vảo đôi chân của Tô Tử, vẻ mặt câng câng lên vô cùng thách thức.

Khi Tần Lạc bế Tô Tử vào trong này thì có lẽ anh ta đã trông thấy.

Nếu như nói Tần Lạc khó có thể nhẫn nhịn được chuyện gì, thì chuyện này là một trong những thứ đó.

Không hề có dấu hiệu báo trước nào, Tần Lạc vả luôn một cái vào mặt Đường Trạch Vũ.

Tần Lạc không hề có ý định dừng tay. hắn lợi dụng lúc Đường Trạch Vũ còn đang tối mắt tối mũi vì cú đập vừa rồi, lại thuận tay tát liên tiếp hai cái nữa vào mặt anh ta, một cú liên hoàn tát tung ra vô cùng hoàn hảo. Tần Lạc ra tay xong thì nói với giọng độ lượng: “Trên TV tôi thấy anh võ giỏi lắm cơ mà, sao bây giờ lại kém thế? Nếu như anh giỏi võ như vậy sao không tránh đi!”

Tức giận!

Tức giận thật rồi!