"Sau này ngươi cứ gọi ta Ngưu sư huynh là được, mặc dù đều là sư huynh đệ đồng
môn rồi, nhưng ta vẫn muốn nói thẳng trước cho ngươi biết, không mơ mộng quá
cao quá xa, một năm tạp tu này ai cũng trốn không thoát, nếu như cảm thấy
không thích làm mấy chuyện này thì cứ cút luôn đi, bằng không đến lúc đó đừng
trách sư huynh ta ra tay độc ác."
Ngưu Hiểu Tráng nói với giọng rất hung hăng, đôi mắt trâu to tròn nhìn hắn
chằm chằm.
Tô Dạ rất thích kiểu người thẳng thắn như thế này, trực tiếp nói thẳng không
vòng vo khiến người ta phải suy đoán, cũng sẽ không bị hiểu lầm.
"Vâng."
Ngưu Hiểu Tráng rất hài lòng với sự dứt khoát của Tô Dạ, mỗi tháng thể tu đều
đưa tới không ít người, nhưng mà rất nhiều người đều không chấp nhận tạp tu,
nhất là những hài tử được xem là con nhà giàu có được nuông chiều từ bé kia,
sau khi chịu đựng nắm tay của Ngưu Hiểu Tráng, đều nhanh chóng bực tức rời đi.
Chẳng qua Ngưu Hiểu Tráng không thèm để ý, Thạch Sơn môn cũng không thèm để ý.
Tô Dạ biết ở nơi xa lạ không thể nói nhiều, bởi vì hắn vốn cũng không giỏi ăn
lời, càng không biết khua môi múa mép, nếu như vậy thì khả năng tồn tại được ở
môn phái thể tu sẽ lại càng thấp.
Cởi xuống áo gai trên người, Tô Dạ nghiêm túc ngập lại, sau đó mặc vào trang
phục tu luyện mà Ngưu Hiểu Tráng đưa cho, mềm mại mà bền chắc, Tô Dạ không
ngừng vuốt ve quần áo mới, vô cùng yêu thích.
Ngưu Hiểu Tráng đều thu hết mỗi một hành động mỗi một lời nói của Tô Dạ vào
trong mắt trong tai, có thể đoán chắc rằng nhà Tô Dạ rất nghèo, Tô Dạ rất quý
trọng mọi thứ của mình, cho dù là một bộ quần áo cũ rách.
"Đi thôi, hẳn là đã đến giờ Phùng sư huynh diễn luyện kiếm quyết cơ sở rồi."
Tạp Tu đường rất lớn, tính ra cũng là một trong những thính đường lớn nhất của
Thạch Sơn môn, nơi này không chỉ có có tạp tu, mà còn có rất nhiều đệ tử vừa
mới thêm trở thành thể tu không lâu đều đến đây để tiếp tục học tập và tham
khảo.
Học tập chính là kiếm quyết cơ sở, tham khảo chính là tâm đắc rèn luyện.
Thế nên Tạp Tu đường cũng không đơn giản như cái tên của nó, cấp bậc của thể
tu không rập khuôn cứng nhắc như những môn phái khác, thậm chí còn thường
xuyên xuất hiện sư huynh học sư đệ, thậm chí là sư thúc học sư điệt, không hề
ngại việc học hỏi kẻ dưới.
Tô Dạ không đếm kỹ, nhưng mà hình như cũng phải có khoảng hơn năm mươi người ở
tầm tuổi mình, nhưng con số này đối với một môn phái mà nói thì thật sự là hơi
bị ít, ở lại chưa chắc đã là tinh hoa, nhưng đều là kiểu người cứng cỏi và có
thể thành tài.
Về kiếm quyết cơ sở, kiếm hồn chưa từng có phát biểu gì, chỉ có tận mắt thấy
rồi thì mới có thể xác định, rằng có phải là kiếm quyết cơ sở của ngàn năm
trước không, hoặc là kiếm quyết mới được cải tiến về sau.
Phùng Lãng nhìn thấy mọi người đều đã ngồi ngay ngắn ở trên nệm cói im lặng
chờ đợi, không hề dài dòng bắt đầu chuẩn bị giảng dạy kiếm quyết cơ sở giống
như mỗi ngày.
Lúc giảng về kiếm quyết cơ sở, bởi vì có một số người mới vừa tới, thế nên hắn
có giảng giải một chút về cấp bậc hệ thống tu luyện thế giới Tiểu Thiên.
Mặc dù kiếm hồn đã từng giảng giải cho Tô Dạ, nhưng Tô Dạ vẫn cẩn thận chăm
chú lắng nghe, thậm chí là nghe đến mức say mê.
Người bình thường muốn tu luyện, đầu tiên là phải cảm ứng được linh uy giữa
trời đất, mà kiếm quyết cơ sở thì lại có thể hướng dẫn thân thể con người kết
nối với linh uy của thiên địa một cách rất tốt, đây cũng là lý do tại sao kiếm
quyết cơ sở là công pháp bắt buộc tu luyện đầu tiên của tất cả môn phái.
Sau khi cảm thụ được linh uy của thiên địa, giai đoạn tu luyện thứ nhất là
cảnh giới Thôn Khí.
Linh uy của trời đất là vô cùng vô tận, hơn nữa còn có thể luân hồi nhiều lần,
linh uy thì hư ảo mà lại thật, chẳng qua người mới tu luyện không cách nào hấp
thu quá nhiều linh uy thiên địa, chỉ có thể lấy dùng cách nuốt khí để hấp thu
linh uy thiên địa.
Đây chính là cảnh giới mà tạp tu cần tu luyện.
Tiếp sau đó là cảnh giới Ngưng Dịch, khi mà linh uy ở dạng khí đã được tích
lũy tới một mức độ nhất định, thì sẽ bắt đầu ngưng kết thành dạng dịch giọt,
lúc này đã được xem như là đã thật sự có thể chứa đựng linh uy ở trong người,
sau đó tẩm bổ thân thể.
Phùng Lãng bây giờ gần hai mươi chính là thể tu cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ,
ở Thạch Sơn môn cũng được xem là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ, thậm chí
còn là người trẻ tuổi nổi bật có thể đếm được trên đầu ngón tay ở cái thế giới
Tiểu Thiên này.
Cuối cùng ngưng dịch tới mức độ nhất định sẽ gặp hóa nhu thành cương, cũng
chính là cảnh giới Hóa Tinh, cảnh giới Hóa Tinh đã được coi như là đỉnh chóp
của thế giới Tiểu Thiên rồi, nhất là nếu như cảnh giới Hóa Tinh đỉnh phong có
thể toái tinh hóa mạch, như vậy là có thể đột phá trói buộc của hư không, tiến
vào thế giới Trung Thiên.
Phùng Lãng còn nêu ra ví dụ về lực chiến đấu giữa ba cảnh giới.
Thể tu cảnh giới Thôn Khí có thể nhấc lên tảng đá một ngàn cân.
Thể tu cảnh giới Ngưng Dịch có thể đánh nát tảng đá một ngàn cân chỉ với một
quyền.
Thể tu cảnh giới Hóa Tinh có thể dùng hai ngón tay bóp tảng đá một ngàn cân
thành bụi phấn.
Mà cảnh giới Hóa Tinh đỉnh phong kỳ Toái Tinh thậm chí còn có thể nặn tảng đá
ra thành nước.
Ví dụ thoạt trông có vẻ không quá khoa trung, nhưng mà tinh túy là ở năng lực
và chi tiết riêng.
Một quyền có thể đánh nát tảng đá một ngàn cân, vậy có phải là lại tung ra vài
quyền là cũng có thể đánh nát tường thành cao hơn mười thước của Thạch Uy
thành không?
Và có phải là cảnh giới Hóa Tinh chỉ cần phất tay một cái, là một mặt tường
thành sẽ hóa thành bụi đất không?
Cẩn thận nghĩ kỹ, thì mới thấy thật sự khủng khiếp đến mức nào.
Mặc dù tông chủ Thạch Sơn môn đã bước một chân vào kỳ Toái Tinh, nhưng trên
thực tế muốn hóa mạch thành công thì vẫn còn cách xa đến cả ngàn dặm.
Tô Dạ rất là tò mò không biết lúc các kiếm hồn còn sống có cảnh giới gì, nồi
sắt nói mình là người đứng đầu nhất tông, nói vậy cũng có thể là cảnh giới Hóa
Tinh rồi.
"Kế tiếp ta sẽ giảng giải sơ qua từ đầu về kiếm quyết cơ sở cho mọi người."