Chương 12: Tu luyện thế giới Tiểu Thiên

Tình hình lúc đó cực kỳ thảm thiết, chẳng qua Phùng Lãng chỉ biết được một

phần rất nhỏ, kết quả là kiếm pháp tạp tu tu luyện bây giờ, chính là kiếm

quyết cơ sở của môn phái kiếm tu ban đầu, cường hóa khả năng cảm ứng và kết

nối với trời đất, cho dù đỉnh Thần Sơn bị tiêu diệt, bộ kiếm quyết cơ sở này

vẫn được lưu truyền rộng khắp tới nay, mà quan trọng hơn là, bộ kiếm quyết cơ

sở này có thể tẩm bổ hồn phách từ từ mà hữu hiệu, thậm chí còn có thể tăng lên

thiên phú!

Theo lẽ thường mà nói thiên phú là cố định không thể thay đổi, coi như là một

vị tu sĩ thiên phú thấp may mắn trở thành đại năng, thì cũng là bởi vì có kỳ

ngộ ở những phương diện khác.

Về phần vì sao kiếm quyết cơ sở của kiếm tu có hiệu quả như vậy, một phần

nguyên nhân rất lớn là bởi vì kiếm có thể sinh hồn, hồn lại có thể nuôi người,

tại sao duy độc kiếm tu là có thể thai nghén ra kiếm hồn? Có lẽ đây cũng là

nguyên do khiến kiếm tu có thể đặt chân ở đỉnh thế giới Tam Thiên.

Nhưng mà đỉnh Thần Sơn đã bị thiêu rụi hầu như chẳng còn gì, mà kiếm quyết cơ

sở cũng không phải bí quyết cao thâm gì, thế nên hôm nay đều được tất cả các

môn phái tu luyện sử dụng, tạp tu cần phải tu luyện môn kiếm quyết này, không

biết đây có phải là niềm kiêu ngạo cuối cùng của kiếm tu không.

"Vậy bây giờ kiếm tu là cái dạng gì?"

Nếu kiếm tu đã không còn được như một ngàn năm trước, thế thì bây giờ kiếm tu

là cái dạng gì? Những lời này không chỉ là do tự Tô Dạ muốn biết, mà còn là

hỏi thay cho kiếm hồn.

"Hẳn là tu luyện công pháp khác, nhận thấy rõ nhất chính là khác biệt về kiếm

khí, là lưỡi phi kiếm, hơn nữa mặc dù từ đó về sau truyền thống kiếm tu vẫn

còn truyền thừa, nhưng mà đã xuống dốc đến mức bị trường phái mới thay thế,

cũng chính là thánh tu bây giờ."

Nhìn thấy ham muốn tìm hiểu ở trong mắt Tô Dạ càng lan rộng, Phùng Lãng chỉ

cười chứ không tiếp tục nói hết.

"Ngươi cứ ăn cơm trước đi đã, nếu muốn nói cho xong chuyện này, sợ rằng một

đêm cũng nói không hết được, sau này ngươi có thể tới thư đường tìm đọc."

Tô Dạ vội vàng đứng dậy nói cám ơn: "Thật là làm phiền Phùng sư huynh rồi."

Sau khi Phùng Lãng đi, đúng như dự đoán của Tô Dạ, cái nồi sắt lập tức muốn

bùng nổ, hắn không ngừng lải nhải, nói đến mức Tô Dạ ăn mất cả ngon, mà khiến

cho Tô Dạ cảm thấy kỳ lạ là que cời lửa và dao phay lại im lặng không nói một

lời, hoàn toàn trái ngược với nồi sắt.

"Các ngươi không có lời gì muốn nói sao?"

Nồi sắt vẫn luôn lải nhải không ngừng, thế nên đương nhiên là Tô Dạ đang hỏi

que cời lửa và dao phay.

Có thể là que cời lửa thật sự không chịu được nồi sắt nữa, nên cuối cùng cũng

lên tiếng nói: "Thế là tạp tu có thể học kiếm, ngươi có thể giúp hắn rồi, đây

không phải là đúng theo mong muốn của ngươi ư?"

Nồi sắt ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại thì thấy cũng đúng! Sau đó nồi sắt lại bắt

đầu yên lặng say mê ở trong thế giới của riêng mình, làm cho kiếm tu tái hiện

huy hoàng, vang vọng muôn đời tại thế giới Tam Thiên.

"Thì ra là đã trải qua một ngàn năm rồi, nếu như không trở thành kiếm hồn,

vậy thì năm trăm năm trước hài cốt của ta cũng đã chẳng còn rồi."

Dao phay có phần cảm thán, mặc dù ngàn năm trước hắn cũng là một vị đại năng

kiếm tu, nhưng cũng không cao ngạo hững hờ trước thế gian giống như đại đa số

kiếm tu.

Tô Dạ không nói chen vào, mặc dù hắn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng mà hắn

biết bây giờ không phải là lúc, nói ví dụ như. . . kiếm quyết cơ sở có thể

tăng lên thiên phú, thế chẳng phải là thiên phú hạ đẳng của mình cũng có thể

tăng lên ư?

Trăng sáng treo cao, lòng Tô Dạ tràn đầy cảm thán, nhưng không sầu não, bởi vì

mục đích của Tô Dạ vẫn rất rõ ràng.

Dao phay, que cời lửa và nồi sắt nói chuyện với nhau càng lúc càng nhỏ, nhỏ

đến mức chỉ tựa như tiếng muỗi bay, Tô Dạ đã quá mệt mỏi ngủ say từ lúc nào

chẳng hay.

Ngày hôm sau giờ Mẹo vừa qua một nửa, gian phòng Tô Dạ đã mở rộng, không khí

hơi lạnh của buổi và một chút nắng nhẹ tràn vào.

"Sao mà dậy sớm thế, cảm thấy thân thể thế nào rồi?"

Tô Dạ thành thật hồi đáp: "Hồi còn nhà cứ đến giờ Mẹo là ta thức dậy rồi, bởi

vì lúc đó ra suối nước bắt cá rất dễ, còn có thể đi hát một ít rau dại, phố

hợp cân bằng dinh dưỡng."

"Thân thể sao rồi?"

"Còn oie đau một chút."

Phùng Lãng càng nhìn Tô Dạ càng thấy thích, thể tu vốn đều ngay thẳng, nhất là

hài tử như Tô Dạ, rất được các thể tu thích, khó trách lúc đó Vương Cương sư

huynh lại mặt mày hớn hở đến thế.

Tô Dạ đơn giản rửa mặt một phen, sau khi ăn xong bữa sáng, liền được Phùng

Lãng dẫn tới Tạp Tu đường.

Tạp Tu đường cũng không phải là căn phòng lộn xộn chất đầy đồ đạc giống như Tô

Dạ tưởng tượng.

Cũng không nhỏ như hắn nghĩ.

Có nhiều đệ tử nhỏ cũng chỉ lớn hơn Tô Dạ vài tuổi đang nắm chặt cây chổi

trong tay, chọn đòn gánh nước, vẻ mặt của ai cũng đều rất chăm chú, cứ như thể

làm tạp vụ cũng như tu luyện.

Phùng Lãng la lớn: "Ngưu Hiểu Tráng."

Một nam hài cao hơn Tô Dạ hai đầu, ngang bằng Phùng Lãng sải bước đi tới.

Tô Dạ nghe tiếng nhìn lại, cái tên Ngưu Hiểu Tráng này còn lớn hơn cả Ngưu

Tráng Tráng, bất kể là số tuổi hay là thân thể, chẳng qua bề ngoài thoạt nhìn

rất là khù khờ đáng yêu.

"Phùng sư huynh, đây là đệ tử mới tới à?"

Phùng Lãng véo vai Ngưu Hiểu Tráng tán dương: "Được đấy, không chỉ rèn luyện

rất rắn chắc, mà còn đàn hồi tự nhiên."

Ngưu Hiểu Tráng cười hề hề một tiếng: "Chỉ e là để vượt qua Phùng sư huynh thì

vẫn còn kém rất nhiều."

"Đây là Tô Dạ, sau này chính là một thành viên của Tạp Tu đường, ngươi dẫn hắn

đi chọn một bộ trang phục rèn luyện thích hợp đi, cả lệnh bài nữa."

Phùng Lãng khai báo xong xong, Ngưu Hiểu Tráng cũng không kéo dài thời gian,

trực tiếp dẫn Tô Dạ đi tới một căn phòng trong Tạp Tu đường, cũng chính là dự

trữ tài nguyên cơ sở tu luyện.