Kiếm quyết cơ sở có tam thiên.
Dưỡng Thần thiên, Ngự Kiếm thiên, Phi Kiếm thiên.
Nuôi kiếm chính là nuôi hồn, nuôi hồn mới có thể nuôi người.
Hồn mà kiếm có thể sinh là độc nhất vô nhị, ngay cả kiếm tu thượng cổ cũng
không biết nguyên nhân thật sự đến cùng là gì, mà kiếm tu thượng cổ cũng bằng
vào ưu thế may mắn này mới có thể áp chế tất cả môn phái tu luyện khác.
Rốt cuộc thì kiếm hồn là tồn tại như thế nào? Có gì khác với hồn phách của tu
sĩ? Bất kể là ngàn năm trước hay là bây giờ hay là tương lai xa xôi sau này,
vĩnh viễn sẽ là câu hỏi được tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Nếu không đoán ra được nguyên nhân, vậy thì cứ trực tiếp lợi dụng kết quả, bây
giờ tất cả môn phái đều có thể luyện kiếm, cũng có ý nghĩa là cũng có thể tu
hồn, mặc dù chênh lệch khá xa với kiếm tu thượng cổ, nhưng mà vẫn được lợi rất
nhiều.
Tu hồn có thể cải thiện tốc độ hấp thu linh uy thiên địa, cũng có thể gia tăng
và củng cố khả năng dung nạp linh uy, tốt bắt đầu chính là thành công một nửa,
đánh rớt xuống kiên cố cơ sở có thể thuận lợi bắt đầu tu luyện hành trình, thế
nên tạp tu của tất cả môn phái đều muốn tu luyện kiếm quyết cơ sở, đối với các
tu sĩ ở thời đại này, thiên phú đương nhiên là quan trọng, nhưng không phải là
tuyệt đối.
Kiếm quyết cơ sở quan trọng nhất là Dưỡng Thần thiên và Ngự Kiếm thiên, Dưỡng
Thần thiên chính là lấy kiếm làm dẫn, dùng tinh khí thần để cảm nhận linh uy
của thiên địa, dùng kiếm để hướng dẫn đồng thời dần bị linh uy thiên địa làm
dịu, sau đó sinh ra kiếm hồn, loại hồn phách vô ý thức vô hình thái này, tuy
là một loại tồn tại hư vô mờ mịt, nhưng lại có thể cảm nhận được một cách chân
thật.
Ngự Kiếm thiên không chỉ giảng giải thuật ngự kiếm, mà quan trọng hơn cả là
chỉ dẫn cách để sở hữu toàn bộ kiếm hồn, cách để thần thức và kiếm hồn hỗ trợ
và giúp ích cho nhau, cũng chậm rãi dẫn kiếm hồn từ trong thanh kiếm đi vào cơ
thể, không ngừng bồi dưỡng và lớn mạnh, cái gọi là thiên phú chính là tốc độ
tu luyện và năng lực học tập.
Phi Kiếm thiên mới thật sự là kiếm thuật thực chiến, năm đó một mình kiếm tu
xưng bá thế giới Tam Thiên, cũng là bởi vì kiếm tu không có điểm yếu, gần thì
ngự kiếm, xa thì phi kiếm, đại thành giả lấy đầu kẻ địch cách xa ngoài ngàn
dặm giống như lấy đồ trong túi, khoảnh khắc trước vừa mới nói cười mà thoáng
cái đã biến thành tro bụi bay đi theo gió.
Kiếm tu vẫn chưa hoàn toàn tiêu diệt, không phải là thế giới Tam Thiên bây giờ
không còn môn phái kiếm tu, chỉ có điều là sau trận quyết chiến ngàn năm
trước, bất kể là số mệnh hay là truyền thừa của kiếm tu, đều đã suy tàn mai
một, thế cho nên bây giờ đã sa sút đến mức không có ai còn gọi là kiếm tu nữa,
mà đều gọi là tạp tu.
Tất cả vinh quang của các kiếm tu thượng cổ tối cao cũng dần tiêu tán theo
thời gian kể từ sau trận đại chiến có một không hai kia, sau khi mưa phùn trút
xuống cũng chỉ còn sót lại một chiếc cầu vồng, các loại tuyệt học kinh thế vẫn
luôn được tôn vinh cũng hóa thành cát sỏi chôn sâu ở trong bụi đất, bi ai đến
mức ngay cả bồi dưỡng đất đai cũng làm không được.
Nhưng mà vương giả khi xưa vẫn để lại truyền thừa cuối cùng của mình, những
thứ truyền thừa này giống như vô vàn cỏ cây cắm rễ ở khắp thế giới Tam Thiên,
chỉ hy vọng có một ngày sẽ được ánh nắng mặt trời bắn ra bốn phía chiếu sáng
bọn chúng, chỉ dẫn phương hướng cho bọn chúng, tái hiện huy hoàng năm đó.
Phùng Lãng dùng nửa canh giờ để nhắc lại một lượt về kiếm quyết cơ sở, khẩu
quyết cũng dễ nhớ dễ học, chẳng qua muốn hiểu và vận dụng nội dung trong đó
thì không phải là chuyện dễ dàng, cho dù là kiếm quyết cơ bản nhất của kiếm tu
thượng cổ.
Kế tiếp Phùng Lãng dặn dò mấy câu, sau đó rời khỏi Tạp Tu đường đi về phía sau
núi, đó là khu vực mà đệ tử tạp tu không thể bước vào trước khi trở thành thể
tu chính thức, đây là một loại quy định, cũng là một loại khích lệ.
Tô Dạ yên lặng tu luyện kiếm quyết cơ sở giống như tất cả các tạp tu khác,
thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng nếu người có tâm chú ý tới
hắn, thì sẽ phát hiện ra một điểm rất đáng ngạc nhiên, rằng tuy là Tô Dạ rất
chậm, chậm đến mức giống như là lão ông đang chậm rãi tản bộ, tuyệt không nóng
nảy một chút nào, nhưng vẫn không hề ngừng nghỉ.
Không liền mạch tựa như nước chảy mây trôi, cũng không tiên phong đạo cốt
không câu nệ, mà chỉ là bắt chước một cách dập khuôn, bắt chước đến mức không
hề lệch đi một chút nào.
Những đệ tử tạp tu khác đã có thể quen thuộc với Dưỡng Thần thiên và Ngự Kiếm
thiên, khi tu luyện đều nhận được lời tán dương của Phùng Lãng, bởi vì kiếm
của bọn họ đã sinh ra kiếm hồn, hơn nữa chỉ còn kém một bước nữa là có thể
dung hợp với hồn phách của bọn hắn, sau đó sẽ trở thành thể tu chân chính,
ngẩng đầu bước vào phía sau núi học tập công pháp thể tu chính thống.
Kế tiếp chính là thời gian làm tạp vụ, tu luyện, ăn cơm, tu luyện, tạp vụ, ăn
cơm.
Sau mấy đêm ở ở Khách Cư các Tô Dạ chuyển đến một gian đại viện, trong đại
viện có rất nhiều gian phòng, một gian gần phía bắc trong đó là phòng của Tô
Dạ.
Đau đớn trên người bị mỏi mệt che khuất, Tô Dạ đang lẳng lặng tự hỏi, suy nghĩ
xem phải làm thế nào thì mới có thể trở thành dược tu, Tô Dạ không muốn làm
tạp tu, hắn rất quan tâm đến thời gian, cứ mỗi hai tháng là sơn môn lại cho
phép tạp tu rời khỏi sơn môn, thời hạn là ba ngày, nhưng Tô Dạ muốn về nhà thì
ba ngày đâu đã đủ.
Giọng của nồi sắt luôn xuất hiện đầu tiên: "Hôm nay tu luyện kiếm quyết như
thế nào rồi, diễn luyện một lần cho chúng ta xem đi."
Giống như là sư phụ dạy bảo hằng ngày cho đồ đệ, chẳng qua bây giờ tâm tư của
Tô Dạ không đặt ở trên kiếm quyết.