Reng reng reng
“ Đình Tâm ,Em đã về nước rồi sao? đang ở đâu đấy ” Vệ Đình vui vẻ nghe điện thoại.
“Ngoài cửa nhà anh ,làm ơn mở hộ cửa đi ,em sắp lạnh chết ở ngoài này rồi”
“Ai vậy ” Phương Thanh hướng Vệ Đình hỏi ,cô thật muốn biết là ai mà lúc nghe máy anh lại vui vẻ đến như vậy.
“Là người quan trọng của anh ,em sẽ biết ngay thôi” Vệ Đình xoa đầu cô rồi bước nhanh ra mở cửa.
“Lạnh quá ,anh làm gì mà chậm vậy,muốn hại người à” Đình Tâm hướng cú đấm về Vệ Đình
“Yo,Trình độ có lên đấy ,nhưng so với anh thì con phải luyện thêm chục năm nữa” Anh bắt lấy tay Đình Tâm bẻ ngược lại.
Phương Thanh nhìn Vệ Đình cùng cô gái tên là Đình Tâm ,cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp phải gọi là siêu dễ thương. Với đôi mắt to tròn ,mái tóc đen óng ả ,dáng người nhỏ nhắn như lolita. Mái tóc dài mượt màu hạt dẻ xoăn sóng nhẹ mang lại vẻ đáng yêu, tinh khiết. Khuôn mặt khả ái với đôi mắt to tròn không nhiễm tạp chất. Sống mũi cao nho nhỏ và đôi môi chúm chím đỏ mọng. Trên người mặc một chiếc váy trắng . Thật sự rất giống tiểu công chúa.
“Chị ơi ,anh ấy bắt nạt em ” Đình Tâm chạy lại Phương Thanh nắm lấy tay cô nhũng nịu.
Phương Thanh khó xử nhìn Vệ Đình.
“Cũng biết làm thân quá đấy , mấy năm không gặp xem ra Đình Tâm đã trưởng thành ” Vệ Đình mỉm cười ,ánh mắt đấy quan tâm quan sát Đình Tâm.
Phương Thanh có thể nhìn ra cô bé này chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh.Thấy anh dịu dàng với gái khác cô có một chút ghen.Cô bé này có quan hệ gì với anh cô thật muốn biết.
“Dĩ nhiên ,em giờ đã thành người lớn rồi” Đình Tâm tự hào ưỡn ngực nói
“Vậy ở lại đây lâu không ”
“Anh biết mà,qua ngày mai em sẽ lại đi,giờ em hơi mệt ,em đi ngủ trước đây,vẫn giữ phòng cho em chứ?” Đình Tâm hỏi Vệ Đình
“Phòng 3 ,lầu 2 em thật sự không thể ở lại”
“Em không thể ,Chị ơi em lên lầu nghỉ trước đây,hôm nay em hơi mệt ngày mai gặp” Đình Tâm hướng phương Thanh vẫy tay rồi đi thẳng lên lầu.
“Em ngủ ngon” Phương Thanh có thể thấy lúc Đình Tâm nói muốn ngày mai đi trong ánh mắt Vệ Đình thoáng lên nỗi buồn xót xa cùng bất lực và đau lòng.
“Em ấy là ai vậy”
“Ngay mai sẽ kể cho em được không? ,hôm nay mệt rồi đi ngủ sớm ,mai anh dẫn em đi khám” Vệ Đình cúi xuống ôm cô trở về phòng.
Nằm trong lòng anh ,cô không khỏi suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và Đình Tâm .Phải chăng anh có thích cô bé đó, không được cô phải tin tưởng anh ,sau một thời gian đấu tranh nội tâm cô thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm nay nhất định sẽ là một ngày quan trọng.
“Bảo bối ,em dậy đi ” Vệ Đình hôn nhẹ lên môi cô.
“Anh không đi làm ạ” Phương Thanh ngái ngủ , nũng nịu của đáp lại nụ hôn của anh.
" Sâu lười ,anh nói sẽ đưa em đi khám thai mà!" Vệ Đình ôm cô vào nhà tắm ,để cô dựa đầu vào vai mình giúp Phương Thanh rửa mặt chuẩn bị mọi thứ để tới bệnh viện.
Tại bệnh viện Thương Đồng và Vệ Đình đi vào, đưa cho cô hình ảnh ,nhìn tấm hình siêu âm cô ngọt ngào cười, bảo bảo phát triển rất tốt.
“Chúng ta về thôi ” bảo bảo rất khỏe nhưng Thương Đồng dặn dò cô phải uống thật nhiều nước dừa để bảo bảo sinh ra có da đẹp ,cô phải về bảo thím trương mua thật nhiều dừa mới được.
“Anh có điều quan trọng muốn nói với em,về chuyện của chúng ta” Vệ Đình nghiêm túc nhìn thẳng vào Phương Thanh.
“Chuyện gì vậy ạ” Phương Thanh bất an ,hỏi anh
“Đi theo anh sẽ biết” Vệ Đình lấy xe ,gài dây bảo hiểm cho Phương Thanh rồi bắt đầu đi.
“Đây không phải đường về nhà ,sao chúng ta lại đến sân bay?” Phương Thanh nắm chặt dây bảo hiểm,câu nói ngày mai em sẽ rời đi của Đình Tâm xuất hiện trong tâm trí cô ,anh muốn níu giữ Đình Tâm sao?,anh thật sự có tình cảm với em ấy.?
Vệ Đình không trả lời ,trực tiếp dắt tay Phương Thanh vào sân bay to lớn,không một bóng người.đi đến cửa số 3.
“Thanh Thanh điều anh muốn nói với em là anh đã gặp được cô gái có nụ cười vô cùng hấp dẫn luôn ngập tràn niềm vui và sức sống khiến anh không kiềm chế được mà lại gần để có thể chiếm được nụ cười đấy cho riêng mình,và không chỉ như vậy còn muốn được ở bên cô ấy muốn cô ấy chỉ luôn luôn nhìn anh cả đời đều như vậy dù biết như thế là ích kỷ nhưng anh thật không thể nào buông tha cho cô ấy ,em nghĩ anh có nên bất chấp giữ cô gái ấy bên mình không?
“Nếu như cô… ấy quan trọng với anh như vậy,thì anh nên nắm ...chặt “Phương Thanh lùi bước ra phía sau ,bất chợt nhưng giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má trái tim chợt đau như ai đó hung hăng nắm chặt. Gương mặt Phương Thanh tái nhợt thống khổ. Tay cô đè trên ngực ,Phải làm sao bây giờ ,cô thật không giấu nổi nước mắt ,đã từng hứa với mình nếu như anh không còn yêu hay yêu một cô gái khac thì cũng không được cố gắng nhíu giữ bởi sẽ không thể hạnh phúc ,sẽ làm anh cảm thấy phiền phức chán ghét mình ,nhưng bây giờ cô chỉ muốn xin anh hãy ở lại bên mình.Ngày hôm qua hai người vẫn đang hạnh phúc như vậy, cô thực sự ước ngày hôm nay không bao giờ đến ,đây chỉ là một giấc mơ.