Tan tầm Phương Thanh dự định qua bệnh viện nhưng đã thấy Vệ Đình đứng đợi dưới cổng công ty để cùng cô về nhà.
“Vệ Đình ,em có chuyện muốn nói với anh” Phương Thanh tiến vào vòng tay anh ,nhẹ nhàng hưởng thụ hơi âm .
“Mệt mỏi sao?” Vệ Đình xem Phương Thanh sắc mặt không tốt lắm, tối hôm qua lại không nghỉ ngơi tốt, cùng chính mình làm lâu như vậy, đau lòng xoa nhẹ lên mái tóc cô.
“Không sao.” Phương Thanh ôm chặt anh , vốn không thoải mái lại buộc chính mình bận rộn một ngày, hiện tại trầm tĩnh lại chỉ cảm thấy phi thường mệt, hảo tưởng trở về ngủ…,nhưng lại phải đi bệnh viện để kiểm tra xem ,cô thật không biết mở lời với anh thế nào?
“Sớm trở về một chút, anh sẽ hầm canh cho em.” Vệ Đình sờ sờ trán Phương Thanh “Bảo bối ,hình như em hơi nóng, nhanh trở về uống thuốc.”
“Không ,có nơi em muốn đi cùng …” Phương Thanh nói mới một nửa, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen .
“Bảo bối “ Vệ Đình nhanh chống ôm chặt cô vào ngực , mùi hương của anh quen thuộc vây quanh, Phương Thanh cuối cùng liền không có cảm giác lo sợ mà mệt mỏi ngất đi .
Thấy Phương Thanh bị ngất đi Vệ Đình đưa cô về nhà , lập tức gọi điện cho Thương Đồng ,hắn vô cùng tin tưởng người bạn làm bác sĩ này.
“ Đình, cô ấy đang mang thai” Thương Đồng sau khi khám và truyền thuốc cho cô từ tốn nói
Vệ Đình đang ngập tràn lo lắng thì , đột nhiên nghe bạn thân nói ra những lời này khiến anh nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn hắn. Chờ đến khi hiểu ra ý của hắn thì cảm giác vui sướng như điên dâng trào trong lòng. Anh run run, kích động hỏi:
“Cậu nói gì ,cô ấy có thai”
“ukm ,cô ấy mang thai được một tháng rồi,xem bản mặt cậu vui chưa kìa” Thương Đồng đùa Vệ Đình ,tuy chưa biết rõ về Phương Thanh nhưng hắn có thể cảm nhận được Vệ Đình yêu cô gái này thật lòng ,hắn thật vui khi người bạn luôn cô đơn đã tìm được nơi trao tình yêu ,hazz cuối cùng thì chỉ còn hắn cô đơn.
“uh,,,”Vệ Đình dự cho Thương Đồng một cú đấm thì nghe thấy tiếng của Phương Thanh.
“Em tỉnh rồi sao ?” Phương Thanh tỉnh lại liền nhìn thấy mình đã nằm trong phòng ngủ , trước mắt đúng là Vệ Đình , bên cạnh còn có bác sĩ.
“Tiểu thư,may mà cô đã tỉnh nếu không cậu bạn này sẽ cho phá nát bệnh viên của tôi mất ” Thương Đồng liếc xéo Vệ Đình nói.Đây là lần đầu tiên hắn thấy người bạn luôn lạnh lùng của mình lại lo lắng bối rối đến như vậy ,nếu không phải bác sĩ là hắn chắc đã bị doa cho không cầm nổi kim tiêm.
“Cậu im đi thì sẽ tốt hơn cho bệnh viện của cậu đấy ” Vệ Đình đưa tay lên trán cô ,nhẹ nhàng hôn lên “Mặc kệ hắn nói ,em đừng quan tâm,đã thấy dễ chịu hơn chưa bảo bối”
“Em vì sao lại té xỉu,.. ” Phương Thanh ngước lên hỏi ,chắc không phải do làm việc quá sức chứ.
Vệ Đình lúc này ôm cô vào lòng thật chặt,Phương Thanh có thể cảm thấy được sự run nhẹ và chút kích động của anh.
“Bảo bối ,em mang thai ,đã được gần 1 tháng” Vệ Đình càng lúc càng rạng rỡ, ánh mắt càng lúc càng sáng bừng nói
“Em thật sự có thai sao? “ tuy cô cũng nghĩ có khả năng này nhưng được từ miệng anh nói ra chắc chắn như vậy , chỉ nghĩ đến đây là đứa bé kết tinh từ tình yêu của anh và cô , làm Phương Thanh xúc động phát khóc.
“Anh sẽ thích đứa bé chứ ” sau khi vui vẻ Phương Thanh lại lo lắng hỏi ,không phải cô không tin tưởng anh nhưng cô vẫn không khỏi có chút lo sợ.
Anh vuốt tóc cô, cúi đầu, cọ trán vào trán cô rồi nhẹ nhàng nói:
“Bảo bối ,em nói gì vậy,ngốc . Anh phải cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh món quà này, anh thực sự rất vui...” Vệ Đình không để ý bên cạnh còn có người trực tiếp hôn lên môn cô vài cái .”Anh thực sự vui vẻ ”
“Chúc mừng em ,Phương Thanh” lúc này đứng bên canh Thương Đồng không chịu nổi cảnh tình cảm của hai người lên tiếng
“Cảm ơn anh,” Phương Thanh ngại ngùng hướng Thương Đồng cười .
“uh ,nhớ giữ gìn sức khỏe,nễu mệt hay có gì không khỏe cứ gọi anh ” Thương Đồng dưa tay để xoa đầu Phương Thanh
“Cút,ai cho cậu xoa đầu cô ấy” Vệ Đình hất tay ,không khoan nhường ôm chặt cô tránh khỏi tay cậu bạn
“Rồi ,không làm phiền hai người nữa tôi về trước đây”
“Không tiễn” Vệ Đình hằn học ,tên Thương Đồng này thế nhưng lại giám định xoa đầu Thanh Thanh nhà anh.
“Sao anh lại như vậy ,anh ấy đã giúp em mà” Phương Thanh mỉm cười ,thật là trẻ con chết đi được ,nhưng như thế không phải chúng minh là anh rất yêu cô sao? Cô thật hạnh phúc
Thượng Đồng vừa ra khỏi phòng thì xoay người nói “À quên,bạn thân yêu ,cậu chịu khó nhịn ba tháng đi ,trông ba tháng này không nên sinh hoạt vợ chồng không tốt cho đứa bé đâu ha…ha,,ha..”
Cái tên chết tiệt này ,đúng là không thể ưa nổi ,Vệ Đình cắn răng tức giận hôm nào phải trả thù lại hắn mới được.Nhìn bảo bối trong lòng ,không được động vào cơ thể mê người này ba tháng chăc hắn sẽ điên mất ,nhưng biết làm sao được vì bảo bối nhỏ trong bụng cô hắn phải nhẫn lại.
Phương Thanh ấm áp, ôm chặt lấy anh,Vệ Đình từ nhỏ đã rất cô đơn , nhất định rất muốn có con ,muốn có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng anh vẫn nhịn lại không nói gì chỉ là vì không muốn gây áp lực cho cô. Là cô quá sơ ý, lại không ý thức được điều này.
“Bảo bối từ hôm nay trở đi em nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm nhiều việc nặng. Vệ Đình cẩn thận dặn dò .
Phương Thanh lại nghĩ tới chuyện sắp tới kì thi xét tuyển nhưng giờ cô đang mang thai, sắp sinh em bé, sinh em bé rồi cũng phải mất một đoạn thời gian không thể làm việc được.
Thật đáng tiếc! tất cả đã gần kề ngay trước mắt...
Nhưng mà... Phương Thanh vuốt bụng mình, lại nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Vệ Đình , đây mới là giấc mộng lớn nhất của cô. Cùng người nhà hạnh phúc, vui vẻ bên nhau mãi mãi, có ba đứa con đáng yêu bên mình, đây mới là điều mà cô mong muốn nhất. Cô cũng hiểu, có được thì ắt có mất, tuy không thể hoàn thanh xong việc học đúng hạn nhưng chờ con lớn thì vẫn có thể làm công việc mình thích.
Ở nhà được một tuần,Phương Thanh thấy mình đã đủ khỏe để đi lại những vẫn là bị Vệ Đình bắt ở trên giường.Cô thật chán quá đi được.Vệ Đình sáng đi làm sớm,nhưng vẫn luôn lo cho cô.Anh cũng thường về rất đúng giờ để ăn tối cùng Phương Thanh.
Buổi tối lúc ăn cơm, Vệ Đình cố ý nấu canh bố cho cô. Anh muốn ngày mai đi đưa cô đi khám ,dù sao anh cũng là chủ muốn nghỉ lúc nào chẳng được .
” Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi, tiện thể hỏi bác sĩ xem nên ăn gì, kiêng gì... Đúng rồi, hình như là phải kiểm tra thường xuyên, cấp dưới của anh thỉnh thoảng lại xin nghỉ phép một hai tiếng đưa vợ đi kiểm tra. Hình như việc kiểm tra này rất quan trọng.”
“Mà em có muốn nôn không? Có thích ăn chua không?” Vệ Đình lo lắng hỏi, Anh thật sự không biết mọi thứ như thế nào ,anh muốn làm một người chồng tốt,một người cha tốt,nên cũng đã đọc rất nhiều sách về vấn đề này .Càng đọc anh càng thấy đau lòng ,Bảo bối của anh lại phải chịu khổ như vậy ,anh muốn bù đắp thật nhiều.
Phương Thanh biết đó là vì anh sắp làm cha nên đặc biệt hưng phấn. Tuy rằng cô thấy rất ngạc nhiên vì trong mắt người khác, anh luôn lạnh lùng như tu la ,luôn bình tĩnh tự tin mà lại cũng có lúc dài dòng hay lo lắng như vậy, nhưng cô cũng thấy rất hạnh phúc, cho nên vẫn luôn mỉm cười nghe anh nói.