Vừa sáng ra nhưng Phương Thanh đã vô cùng khẩn trương, Hôm nay Vệ Đình nhất quyết dẫn cô về nhà bố mẹ để xin phép cũng như muốn nói với họ về hôn lẽ của hai người.Mẹ cô chắc sẽ ngất mất.
Hai ông bà Dĩnh đang cùng nhau đi bộ buối sáng thì thấy một chiếc xe hạng sang đậu trước nhà mình không khỏi ngạc nhiên.
“Sao lại có vị đại gia nào vô ý thưc đỗ xe trước nhà người khác thế này” Bà Dĩnh không khỏi khó chịu lên tiếng.
“Cha ,mẹ con nhớ hai người quá,hai người có nhớ con không ạ!!” Phương Thanh chạy vào vòng tay hai người nhũng nhĩu.
“Cái đứa trẻ này lớn rồi còn như vậy” Ông Dĩnh mỉm cười cưng chiều vuốt tóc con gái cưng ,đứa con gái này của ông vô cùng ngoan ngoãn và có hiếu ông vô cùng yêu thương nó.
“Không có con ở nhà mẹ còn thoái mái hơn ” Bà Dĩnh ôm Phương Thanh vào lòng ,bà sao mà không nhớ cô được chứ ,đứa con bảo bối của bà.
Vệ Đình nhanh chóng từ xe lấy quà bước ra,cô gái này không phải đang mang bầu sao ,lại chạy nhanh như thế không biết thế nào là cẩn thận.Xem ra phải luôn theo sát cô mới được , nhanh chóng bước lại phía ba người .
Ông bà Dĩnh nhìn vào người đàn ông đang tiến đến phía sau con mình là một người có tướng mạo danh giá và khí chất vô cùng cao sang .Bà Dĩnh không khỏi ngạc nhiên nhìn con gái mình “Cậu ấy là ?”
“Bố ,mẹ con là bạn trai Phương Thanh ,hôm nay đến đây là để cùng hai người thưa chuyện” Vệ Đình cúi chào hai người ,mỉm cười đầy tự tin nói.
“Đây là …sao” Bà Dĩnh thật bất ngờ đến không biết nói gì.
“Phương Thanh ,cậu ấy nói thật “Ông Dĩnh dù sao cũng là trụ cột gia đình nên bĩnh tĩnh hướng Phương Thanh hỏi.
“’Vâng ạ” Phương Thanh đỏ mặt gật đầu rồi sau đó liếc lườm Vệ Đình ,sao lại có người lại gọi bố mẹ người khác tự nhiên như vậy chứ,bố mẹ cô cũng đã đồng ý gả cô cho anh đâu ,đúng là vương tử mặt dày mà.
Vệ Đình nhìn thấy Phương Thanh lườm mình không khỏi buồn cười,nhìn cô bây giờ vô cùng đáng yêu.
Ông Dĩnh nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình nói “Có gì vào nhà nói chuyện” rồi dắt tay bà Dĩnh vẫn đang ngơ ngác vào nhà.
Thấy hai phụ huynh đã vào nhà Vệ Đình không nhịn được cúi người hôn một cái lên đôi môi của Phương Thanh “Em thật sự đáng yêu chết mất”
“Anh, lưu manh” Phương Thanh đánh mạnh lên người anh ,rồi chạy nhanh vào nhà.
“Cẩn thận ” Vệ Đình lo lắng bước nhanh phía sau phòng khi ngã có thể nhanh tay đỡ,cô bé này không lúc nào là hết làm cho người ta lo lắng.
“Rốt cuộc bây giờ là thế nào” Ông Dĩnh nghiêm khác hỏi hai người đang ngồi đối diện.
“Con là Vệ Đình ,là thế này thưa cha , con sang đây là xin được lấy Phương Thanh về nhà ” Vệ Đình với dáng vẻ nghiêm túc trả lời ông.
“Khoan đã ,ta có thể hỏi cậu có thân phân như thế nào trước được không?”
“Dạ cháu là vương tử của một nước,và hiện đang là CIO của một công ty nhỏ ạ”
Phương Thanh nghe anh trả lời không khỏi há hốc miệng ,công ty nhỏ? Ý là công ty có mấy nghìn chi nhánh khắp thế giới đó là công ty nhỏ sao? Cô thật không hiểu theo anh thì thế nào mới được gọi là công ty lớn nữa.Nhưng điều mà tiếp theo cha cô nói càng làm cô bối rối hơn.
“Tôi không thể giao con gái mình cho cậu được ,câu mang quà về đi ,xin lỗi” Ông Dĩnh không hề phân vân nói ra khi biết thân phận của người đàn ông trước mắt này.Vương Tử ,Phương Thanh bảo bối của ông không thể lấy người như vậy được.
“Cha ,đừng như vậy” Phương Thanh thật không biết làm sao
Tinh …Tinh..Tinh
“Phương Thanh con ra mở cửa đi” Bà Dĩnh hối con gái,bà cũng không ngờ chồng mình kiên quyết đến vậy.Đối với bà chỉ cần con gái hạnh phúc vui vẻ là được.
Vệ Đình cũng không có gì là ngạc nhiên khi ông nói như vậy,là người cha nào chẳng mong con gái mình hạnh phúc .Anh biết ông sợ mình sẽ làm khổ và không thể chăm lo được cho Phương Thanh.Cũng may là anh đã phòng trước được trường hợp này nên đã nhờ người giúp đỡ,may quá đến vô cùng đúng lúc.
Phương Thanh nhìn thấy người đứng trước cửa nhanh chóng mở ,cô không khỏi ngạc nhiên : “Sao bác lại tới đây ạ”
“Sao vẫn còn gọi là bác ,ta đến tất nhiên là phải đến cứu trợ đứa con trai ngốc nghếch rồi” Linh Phương Dĩnh vuốt tóc Phương Thanh cười cười rồi đi vào nhà.
Bước vào nhà thấy Vệ Định vẫn đang cố gắng thuyết phục ông Dĩnh nhưng vẫn chưa thành công.
“Chào hai ông bà thông gia “Phương Dĩnh thân thiện bước đến,vui vẻ bắt tay hai người.
Còn ông bà Dĩnh thì đúng là không thể nói gì ,nữ hoàng tiểu Anh quốc sao lại đến đây.Đây là người mà hại vợ chồng ông vô cùng hâm mộ ,bà là người đã tham gia biết bao nhiêu chương trình từ thiện ,cứu sống biêt bao nhiêu người.Là người đáng được tôn trọng.
“Mẫu hậu” Vệ Đình tươi rói nhìn bà ,được cứu rồi.Anh thực sự không thuyết phục nổi Ông Dĩnh bây giờ chỉ hi vọng vào người mẹ này của mình thôi.
Ông bà thông gia? ,Mẫu Hậu ,ông Dĩnh nhìn chàng trai trước mặt vậy cậu này là tiêu vương tử của tiểu vương quốc anh sao? Ông không khỏi đờ người nhìn chàng trai đang ngồi trước mặt.
“Ông làm gì vậy ,mau mời công nương ngồi” Bà Dĩnh đập vai ông nắc nhở,nữ hoàng Phương Dĩnh như là ngôi sao trong lòng bà vậy.
“Mời nữ hoàng, xin hỏi ngài muốn uống trà gì ” Ông Dĩnh lập tức khôi phục tâm trạng
“Làm ơn cho tôi trà đào”
“Chúng tôi vô cùng hâm mô lòng vi tha ,cũng như nhân ái của nữ hoàng đối với những người dân nghèo khổ trên toàn thế giới” Bà Dĩnh vừa đưa trà cho Phương Dĩnh vừa hạnh phúc nói.
Nhìn thấy thái độ của Ông Dĩnh đối với Mẫu hâu thì Vệ Đình đoán chắc rằng ,lần này sẽ thành công.
“Hai người đừng khách sao như vậy ,hôm nay tôi đến đây không phải với thân phận là nữ hoàng mà là một người mẹ đi hỏi vợ cho con trai thôi” Phương Dĩnh ngồi xuống bên cạnh hai người vô cùng tự nhiên.