Hoa huyệt mềm yếu tinh tế nổi lên cảm giác ngứa ngáy, như là không chiếm được âu yếm của hắn mà kháng nghị, Phương Thanh mẫn cảm buông bỏ xấu hổ nói: "Anh... Anh sao có thể như vậy..."
Vệ Đình ác liệt mà cười: "Anh làm sao? Em kêu anh chậm anh cũng chậm, còn muốn sao nữa?"
Phương Thanh dỗi,chẳng nói,hắn mạnh mẽ như vậy thế để xem ai đầu hàng trước,mà Vệ Đình lại nhàn nhã như là không sao cả, vẫn chậm rãi di chuyển , ngón tay còn thỉnh thoảng còn ở nơi hai người giao hợp xoa ấn,miệng lưỡi bắt chước động tác làm tình lên bầu ngực xinh đẹp làm Phương Thanh từng đợt từng đợt sợ run quá là kích thích đi,hắn biết mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể cô,Phương Thanh cố nhịn trong chốc lát, cuối cùng che mặt cam chịu: "Anh... Anh vẫn là nhanh lên đi..."
"Em phải nói như thế nào ,nói đi như anh đã dạy em " Vệ Đình chính là muốn lời dâm đãng thốt ra từ đôi môi xinh đẹp kia,cô là thế ,lúc nói ra lời ngượng ngùng thì lại dễ cao trào hơn .
"Em muốn muốn anh, lấy cậu nhỏ của anh cắm vào, cố sức mà cắm vào..."
"Đây là em nói đấy ,tuân lệnh bảo bối."Lời dâm đãng thốt ra từ đôi môi vô cùng xinh đẹp, rốt cuộc đập vỡ sự tự chủ cuối cùng của hắn , Vệ Đình gắt khẽ, đưa tay nắm chặt lấy cái eo cong cong mê người, rồi mạnh mẽ mà đâm hết vào. Phương Thanh còn chưa thở được một hơi đã bị nam nhân liên tiếp mãnh liệt đâm đến thở không nổi.
"Aaaa..." Hoa huyệt bị hung khí cứng rắn hung hăng tách ra, Phương Thanh ngón tay cào cấu lung tung không giám động vào vai hắn rít lên một tiếng thoả mãn.
"... Bảo bối ... Thanh thanh của tôi... bây giờ ... tôi dừng không đựơc... tôi muốn em ... tôi nhớ em muốn điên lên rồi..." Mấy tháng qua , chưa từng có xa cục cưng lâu như vậy, lần này cô còn gặp phải nguy hiểm ,hắn một tí nữa thì mất cô rốt cuộc giữ không nổi khả năng kiềm chế điên cuồng vào ra cơ thể ngọt ngào bên dưới.
"Aa... Sâu quá sâu quá... Chính chỗ đó... Đừng có dừng lại... Ô... Đình ..." Mong nhớ ngày đêm, khoái cảm mãnh liệt đến muốn chết đi sống lại làm cho Phương Thanh ngọ nguây đầu, lớn tiếng khóc lóc..Cô muốn trầm luân cùng người đàn ông này.
" Bảo bối... . Tôi yêu em. . . . . Tôi yêu em . . . Tôi thật muốn cứ như thế thao chết em , vĩnh viễn không muốn rời khỏi... . .
"Đừng rời khỏi... Đừng rời khỏi! Y a a a a... . . . Đình ... . . Thao chết ta. . . . . Dùng sức thao chết ta, ... . . . .
Trong nháy mắt nam nhân nói ra mấy câu hạ lưu kia, cô thật sự muốn cứ như vậy bị làm chết trong ngực nam nhân. Cô bây giờ không thể sống mà không có hắn rồi,con người này đã từ từ chiếm trọn cuộc sống của cô.
Tiếng quất xuyên vào phốc phốc cùng dâm thanh lãng ngữ của hai người đơn giản là không chịu nổi lọt vào tai, ,bảo sao bọn hộ vệ bảo Vệ Đình không cho ai vào ,hắn hiếu kì nên mới Đông Hải sắc mặt tái xanh kể cả đại khí cũng không dám suyễn một chút .
Bởi vì hắn biết nếu như bị lão đại phát hiện hắn toàn bộ nghe thấy, sợ cũng không phải chỉ có thể giải quyết bằng lưu vong đất khách.Nhất định sẽ bị giết diệt khẩu.
Ý nghĩ này xuất hiện trong não, hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhẹ nhàng đi ra xa căn phòng,mà tên này mới tỉnh dậy mà đã hành hạ con nhà người ta rồi.
Toàn thân Phương Thanh run rẩy, phía sau cũng theo phản xạ mà co rút lại, chỉ nghe hắn thở dốc càng ngày càng trầm nặng, rồi một cỗ nhiệt lưu đánh vào thân thể.
Cô thở hổn hển mấy hơi mới bình phục lại một chút. Chậm rãi mở mắt ra, hắn chống trên người cô nhìn cô , trong mắt như có tia sáng, thâm sâu lại đầy cảm súc.
Vệ Đình cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô, lấy tay xoa mặt cô: "Bảo bối,để em phải chịu khổ rồi ?"
"Không...anh mới là người bị thương mà " Cô biết hắn lo lắng cho cô,lúc đấy khi hắn ôm cô ,Phương Thanh có thể cảm nhận được thân thể hắn đang run lên.nghĩ đến vết thương của hắn vì cô mà nước mắt cô lại không kìm được tuôn trào.
"Ngu ngốc,bị thương khi bảo vệ người mình yêu là hạnh phúc của đàn ông ,là tôi muốn làm thế " Vệ Đình đỡ Phương Thanh xuống nắm bên cạnh hắn ,đắp chăn cho hai người rồi ôm cô vào lòng.
"Anh mới ngu ngốc,tên ngu ngốc" Phương Thanh ôm chặt hắn.
"Ngoan ,đừng khóc nữa tôi sẽ đau lòng,tôi sẽ không bao giờ để em gặp phải chuyện như hôm nay,nếu chuyện như không thể bảo vệ em để chuyện này xây ra một lần nữa thì tôi sẽ rời xa em" Hắn nắm chặt tay ,nhìn thẳng vào mắt cô , hắn thật sự đã phạm sai lầm lớn,nhìn bảo bối bị trói hắn thật muốn cho mình một phát đạn ,cô gái này nếu còn bị tổn thương nữa hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Phương Thanh đã dùng hết khí lực toàn thân, khóc hô ôm chặt lấy hắn này"Không cho phép,nếu như thật sự có chuyện này xẩy ra nữa cũng không cho phép anh rời khỏi, chỉ lúc nào anh không cần em ,nếu thực sư có ngày anh đổi ý , đừng nói ra miệng... Cứ bắn một phát giết em đi .
" Sao lại có tâm tình như vậy.Yêu hắn đến hận không thể chết đi, để có thể giữ lại giờ khắc hạnh phúc này.Là hắn theo đuổi cô trước, cô cũng biết hắn thật tâm thương yêu cô.Nhưng là hiện tại cô lại nhịn không được lo lắng, bởi vì thật sự là quá hạnh phúc, hạnh phúc giống như hư ảo.
Thật sợ khi tỉnh lại, Hắn sẽ không muốn cô nữa. Hoặc là sau khi rời bệnh viện sẽ chia tay cô,sẽ yêu một người con gái khác. Chỉ là tưởng tượng một chút thôi cô đã khổ sở đến thở không nổi, trái tim dường như muốn ngừng lại,biết Vệ Đình lâu như thế, mới nhận ra được cô là yêu anh bao nhiêu.Rời xa hắn , có lẽ cô thực sẽ chết.
"Bé ngốc,em là bảo bối của tôi làm sao không cần em được ,là sao có thể nỡ lòng nào mà giết em được" Vệ Đình hôn lên khuôn mặt không ngừng chảy xuống nước mắt của cô.
"Tôi yêu em, Thanh Thanh tôi yêu em ..." cô là hạnh phúc lớn nhất mà hắn có thể ao ước ,là mục tiêu sống là người tô vẽ màu sắc lên cuộc đời nhạt nhòa của hắn.