"ukm...ngô ...."
Vệ Đình đầu lưỡi dò xét đi vào cùng cô dây dưa ,Phương Thanh không kịp nuốt nước miếng chảy xuống khóe miệng lại bị Vệ Đình liếm.
Phương Thanh cảm thấy chính mình càng ngày càng vô lực , rõ rang người bị thương là hắn cũng không phải cô nha.
"Em thật ngọt ." Vệ Đình liếm đi nước bọt trên khóe miệng Phương Thanh thanh âm khàn khàn.
Phương Thanh xấu hổ đến vội vàng đẩy hắn ra, hiện tại chính mình còn tại trong bệnh viện sao lại cùng hắn làm ra loại sự tình này.Hơn nữa hắn còn đang bị thương ,không cẩn thận lại ảnh hưởng đến vết thương của hăn .
"Á..em đối xử với người bị thương vậy à,đừng sợ không có ai đâu"
"Không cần ,thả em ra ,không cẩn thận vết thương sẽ chảy máu !" nước mắt cô tràn mi, cô rất sợ hắn lại bị thương,hắn đau cô cũng đau.
"Sao lại khóc rồi,vậy em chủ động hôn anh đi nếu không anh sẽ tiếp tục dù sao em cũng đâu có quan tâm anh ? Vệ Đình nhìn ra Phương Thanh suy nghĩ cái gì, nói xong lại tiếp tục hôn cánh tay bị thương cũng giơ lên ôn lấy cô.
"Không cần,để em" Phương Thanh hôn lên bờ môi mỏng nhưng lạnh như băng của hắn , gặm gặm gặm.
"Vẫn là để tôi đi ..." Chỉ thấy Vệ Đình dùng bàn tay nhỏ bé của cô đẩy từ bị động sang chủ động, vừa nói vừa hôn lên đôi môi anh đào của cô, cuồng nhiệt ẩm ướt ,quấn quýt đầu lưỡi. Hắn thoải mái mở ra hàm răng cô, đầu lưỡi chui vào khoang miệng quấy đảo cuốn lấy cái lưỡi ngọt ngào.
Cái lưỡi thơm tho của cô bị hắn đùa giỡn tay không quên vòng ra phía sau mở bra của cô .Vệ Đình rời đi môi cô, cúi xuống bầu ngực mê người, há mồm ngậm lấy bầu vú phấn nộn tinh tế liếm láp, mút lấy đầu nhũ tiêm chăm chú nhấm nháp, đầu càng ngày càng chôn sâu vào giữa hai bầu vú, hấp thụ hương thơm ngọt ngào của cô..
Ý thức Vệ Đình muốn làm cái gì, Phương Thanh liều mạng lấy tay đập lưng hắn , muốn hắn thanh tỉnh một ít buông ra mình. Nếu như bị người ta nhìn thấy, quả thực không cần sống ,tên tinh trùng thượng nào này.
"Tôi đang bị thương đấy " Vệ Đình để Phương Thanh đập nhưng không có buông ra ngược lại càng hôn càng sâu.
"Xin lỗi" Phương Thanh không dám làm càn , "A..." Bộ ngực cùng hoa kính truyền đến khoái cảm, làm cho cô không khỏi cúi đầu, vừa cúi xuống liền nhìn thấy một bàn tay to lớn đang đặt trên bộ ngực của cô không ngừng dao động , còn có tay kia thì đang ở trong chỗ tư mật bóng loáng giữa hai chân cô hoạt động, ngón tay trong hoa huyệt đảo vòng làm cho thịt mềm bên trong xoắn lại, một trận ê ẩm, khoái cảm thổi quét toàn thân, cô không khỏi run rẩy .
"A...Tay.... anh đang bị thương ...Không cần... Ở trong này được không..." Phương Thanh biết chính mình chung quy là trốn không ra nam nhân này .
"Tôi tự biết bản thân nhưng em thật sự là vật nhỏ mẫn cảm, chỉ là vuốt ve em bộ ngực như thế này, còn có dùng ngón tay nhẹ nhàng rút ra chọc vào hoa huyệt của em một chút, em dâm thủy liền tràn đầy, tràn ra cả hoa huyệt, bàn tay của anh đã ướt đẫm dính đầy dâm thủy của em rồi."
"A..." Phương Thanh không tự hiểu là phát ra thở gấp. Đôi mắt mê ly, "Nhưng , em còn chưa chuẩn bị tốt..."
"Không sao, chúng ta cùng nhau chuẩn bị." Vệ Đình đem Phương Thanh ôm lên giường bệnh , làm cho Phương Thanh đưa lưng về phía anh. Bàn tay to dọc theo cái mông bóng loáng của cô, chậm rãi nâng về phía trước, đi vào tiểu huyệt nữ tính ướt át. Ngón trỏ xấu xa vân vê trân châu của cô, nhẹ nhàng mà cọ xát.
"Đã lâu không được chạm vào em ,em xem nó nhớ em đến mức này rồi" Vệ Đình xả miệng cười, rất nhanh kéo khóa quần xuống, lửa nóng cơ hồ đã muốn phát, nhìn thấy quần lót biến dạng, chỉ biết vật nam tính bên trong đã to ra. Hắn đem nam căn cực nóng để nơi non mềm của Phương Thanh , không ngừng ma sát.
Phương Thanh cảm giác được hắn cực đại, kêu sợ hãi : "Đình , anh... em..."
Vệ Đình hai tay đùa bỡn nhũu hoa của cô, một bên ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí, trầm giọng nói: "Em luôn làm cho anh dục hỏa như vậy, công việc dập tắt, đương nhiên là em làm rồi,bảo bối anh thật sự không nhịn nổi rồi" Vệ Đình nâng mông cô lên, kéo hai chân cô gác lên vai anh, vật đàn ông dưới háng đã dựng đứng, tràn trề sức lực. Anh hạ eo một cái, nháy mắt chìm vào lối vào ướt át của cô.
"Á ... Ha..: Phương Thanh thét lớn một tiếng, thứ đó của hắn vừa thô, vừa to dài, lại nóng rực. Nó không ngừng đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Phương Thanh cố gắng mím môi , lại nghe thấy nam nhân ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Em kêu lớn tiếng một chút bằng không bên cạnh nghe không được."
Mặt Phương Thanh lập tức ửng đỏ cháy sạch, vội vàng lấy tay che miệng, lại bị nam nhân ác ý kéo ra.
"Kêu đi nào, dù sao bên cạnh cũng không biết em là ai."
"Hức... Anh khốn nạn..." Cô vất vả nhẫn nại vật lớn kích thích trong cơ thể, nhưng lại bị nam nhân đùa giỡn phân tâm.
Vệ Đình cuối cùng cũng chơi đủ tiền diễn, bắt đầu bữa ăn chính. Tính cụ bừng bừng phấn chấn luật động di chuyển , lấy ra xuyên vào vừa nhanh vừa mạnh mẽ.
"A..." Cô rên rỉ dưới tốc độ di chuyển của anh, anh ra sức đưa đẩy, tiếng va chạm tạo ra âm thanh giao hoan mê người. Anh mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, tựa như trả mối thù cô vừa đánh anh khi nãy, ra vào vừa nhanh vừa mạnh, không lâu sau, cô đạt cực khoái, toàn thân kiệt sức, đầu óc trống rỗng.
Phương Thanh bắt đầu còn bắt kịp nhịp độ, sau đó thì hoàn toàn không có cách nào thích ứng, bị đâm đến nảy lên nảy xuống, ngay cả rên rỉ cũng đứt quãng, vật lớn trong cơ thể nóng giống thanh sắt nung. Cuối cùng cô chịu không nổi mà cầu xin tha thứ: "Anh... Anh chậm một chút..."
Mà lần đầu tiên Vệ Đình thuận theo ý cô ,nghe xong thì dừng lại chậm rãi rút ra, rồi chậm rãi đẩy vào.
Nam nhân thật sự chậm lại, này còn gọi là làm tình, hắn thật sự là đang trả thù cô.