Phương Thanh cứ ôm lấy hắn nức nở cho đến khi thiếp đi,nằm xuống ngủ bên cạnh cô.Hôm qua đến giờ tâm trạng hắn luôn lo lắng bây giờ nhìn cô trong vòng tay hắn thật sự hạnh phúc,và an tâm.
"Tỉnh dậy ,mèo con thích ngủ kia" Hắn nhìn cô cuồn tròn nằm trong lòng hắn thực không muốn thức cô dậy nhưng sợ cô hôm qua đến giờ chưa ăn gì ,Vệ Đình nâng cằm cô lên ấn xuống một cái hôn thắm thiết, môi cô cũng vô lực khép lại, tùy ý người hắn cắn mút, nướt bọt trong suốt theo khóe miệng chảy xuống lại bị người nọ hút hết đi.
Tuy có chút buồn ngủ nhưng hắn tấn công kịch liệt làm cô mở ra mí mắt hơi sưng, Phương Thanh miễn cưỡng thanh tỉnh một chút. Cơn đau trên cơ thể lập tức nảy lên đại não, làm cô nhớ tới chính mình không nhận biết được đây là bệnh viện vong tình thét chói tai rên rỉ , cô không thể tưởng tượng được bộ dáng mình lại dâm đãng như vậy.Phương Thanh cuộn mình trong lòng hắn bộ dạng lúng túng không không giám ngưởng đầu lên.
"Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?" Vệ Đình cưng chiều ,âm trầm hỏi thiên hạ trong lòng.
"A... Bây giờ là mấy giờ rồi,anh còn đau không ?" Cô thế nào lại chăm sóc người bệnh kiểu này chứ,không biết lúc ngủ có lộn xộn chạm vào vết thương của hắn không?
"Không đau,bây giờ là 6 h tối ." Vệ Đình hôn lên tóc cô
"A! Vậy... chẳng phải đã qua mất bữa tối ..." Hắn còn đang bị thương phải bồi bổ ! Điều này sao được! Còn có hắn còn phải uống thuốc!
"Yên tâm đi bảo bối, Đông Hải đã mua cháo đến rồi bây giờ đang đợi người ta làm nóng lại "
"Anh lại làm phiền người khác ,lẽ ra việc này phải để em làm ...Á nhưng em " Phương Thanh cúi xuống thấy mình đã mặc quần áo hẳn hoi ngước lên nhìn hắn với ánh mắt nghi vấn. Hắn như là biết cô suy nghĩ cái gì, "Là tôi đã thay giúp em,cơ thể em chỉ có thể để tôi nhìn ,ai giám tôi sẽ móc mắt người đó"
Phương Thanh xấu hổ đến không có chỗ trốn, tuy cô cùng hắn làm cũng đã làm, nhưng lúc thanh tỉnh cô vẫn xấu hổ không muốn hắn nhìn thấy mình khỏa thân.
"Làm đều đã làm rồi ,trên cơ thể em có gì tôi chưa chạm qua ,chưa nhìn qua em còn xấu hổ cái gì?" Vệ Đình nói rồi nắm eo Phương Thanh lật lại. Phương Thanh gắt gao chui vào lòng hắn, đôi mắt mở to nhìn hắn, lông mi run rẩy giống như con bướm chấn kinh.
Vệ Đình nâng lên cái cằm tinh xảo của cô , hung hăng hôn trong chốc lát mới khàn khàn nói "Tiểu yêu tinh ,em làm tôi không kiên nhẫn được mất " cô gái này thật sự không biết là ánh mắt đó có bao nhiêu là mê hồn ,thật muốn dụ hắn phạm tội mà.
Phương Thanh bị hắn ôm chặt vào lòng, gậy sắt nóng bỏng lại để trên đùi cô, mặt cô ầm một cái thiêu cháy, lắp bắp nửa ngày mới nói: "không giám...đừng"
"Tha em một lần" Vệ Đình ôm cô ngồi dậy ,lấy một chiếc điện thoại mới đua cho cô.
"Sao lại đưa em cái này,em không dùng " Cô không muốn nhận những thứ này từ hắn ,cô yêu hắn không phải vì những thứ này
Vệ Đình nhíu mày ,đưa điện thoại bỏ vào tay cô: "Bên trong có gắn thiết bị định vị"
Phương Thanh lập tức ngước lên nhìn hắn,ánh mắt đã ngân ngấn nước mắt "Anh... ! Anh muốn theo dõi em,anh không tin tưởng em sao!"
Vẻ mặt Vệ Đình không tốt mà nhăn mày búng yêu lên trán cô: "Thân phận của anh không được tốt, chỉ sợ có người muốn gây chuyện với em,còn việc tin tưởng em thì chẳng phải em nói lúc nào không cần em thì anh giết em đi ấy,em mà phản bội anh anh từ bỏ em thì bán em cho bọn nhà giàu để lấy tiền bù chiếc điện thoại này chứ"hắn mỉm cười nhìn cô,thật yêu chết vẻ mặt này của cô,làm hắn cứ muốn bắt nạt trêu chọc cô.
"Anh..." Phương Thanh run run rẩy rẩy nửa ngày, một chữ cũng không thể nói ra. Lý do của hắn có vẻ là đúng.
"Được rồi, đây cũng không phải chuyện gì to tát,anh cũng sẽ khồng phải dùng nó để theo dõi em thường xuyên đâu .Vậy nên sau này nếu em có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không cần lo lắng, ngoan ngoãn chờ anh đến là được."
"Vâng ạ " Đều là hắn lo cho cô, nói đến hợp tình hợp lý,có cái này rồi sau này lỡ cô có thật sự bị bắt thì hắn cũng sẽ không bị đặt vào tình huống nguy hiểm nữa.
Đang trong lúc hai người nói chuyện thì có người bưng cháo và thuốc vào, "Thiên tử,đồ của người ạ "
"Để đây,ngươi ra ngoài đi"
Tên kia lấy cháo đặt ở đầu giường rồi nhanh chóng lui ra ngoài
Phương Thanh lấy cháo ngồi trên giường vừa ăn cháo vừa đút cho Vệ Đình cô cảm thấy cảm thấy hai người giống như cặp vợ chồng vậy cứ như vậy được cả đời quả thật là hạnh phúc. "À,anh ăn nhanh xong để còn uống thuốc"
"Không cần uống,sẽ tự lành" Vệ Đình nhăn mày ,hắn ghét nhất là uống thuốc vừa đắng lại vừa có mùi khó chịu.
"Phải uống chứ,cũng không đắng lắm đâu" Phương Thanh bỏ cháo xuống,thử uống một tí thuốc xem đã đủ nguội chưa.
"Cũng không phải là không thể ,em uống một ngụm trước đi"Nhìn một ít thuốc còn vương trên đôi môi xinh xắn của cô Vệ Đình cười gian xảo,cuộc sống có cô cái gì cũng thật tuyệt chưa bao giờ hắn lại muốn uống thuốc như thế này.
"Làm gì ạ,em mới không phải bệnh nhân"Phương Thanh khó hiểu nhìn hắn,cô uống thuốc làm gì chứ.
"Cứ làm như tối nói" Hắn đưa tay nhéo nhéo gương mặt cô
Phương Thanh rốt cuộc cũng không hỏi nựa , hắn đã không nói thì cũng không hỏi them được gì,hắn bá đạo như vậy sao cô vẫn cứ say đắm chứ,cô lắc đầu đưa bát thuốc lên uống một ngụm lớn.
Vệ Đình lập tức ôm lấy gương mặt Phương Thanh hôn sâu lại trượt vào cô môi quấn lấy lưỡi cô mút lấy tất cả thuốc trong miệng cô về đưa về .Thuốc ở trong miệng cô sao thật ngọt ngào , hắn tham lam uống, cho đến thuốc trong miệng cô bị hắn uống hết, ,mà Phương Thanh lại không biết làm thế nào đầu lưỡi vô tình hấp thụ chất lỏng trong miệng hắn.
Hắc... ." Hắn rời đi môi cô "Em ở quyến rũ anh sao?"
"Mới không phải,em không uống nữa " Cô nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt lưng tròng đẫm lệ nhìn hắn.
"Thật ,thế tôi cũng không uống.Đừng quên tôi vì ai mà bị thương ?"
"Được thôi! Em đáp ứng anh!" Hắn tốt xấu, cũng chỉ thích khi dễ cô!
Thấy cô nhận lời, hắn lại cùng cô uống mấy ngụm thuốc, thẳng đến khi thuốc trong bát cạn, hắn mới dừng lại thưởng thức hai má hồng nhuận của cô.
"Bảo bối,em thật đáng yêu." Hắn đùa bỡn sợi tóc cô "Nếu không phải bây giờ em mệt muốn chết, anh hận hiện tại không thể lại một lần ăn em,một lần nữa muốn em ,tiến vào hoa huyệt nóng bóng đó"
Phương Thanh đỏ mặt chu miệng lên, nghiêm trọng kháng nghị: "Không cho anh nói nữa"