Chương 9: "Chào cờ buổi sáng"

Trần Thiên Long tỉnh dậy, không phải bởi vì trời đã sáng. Mà là vì một thân thể đang khẽ cựa quậy trong lồng ngực hắn. Chỉ thấy Ngữ Yên đang gối đầu lên tay hắn ngủ ngon lành, thi thoảng cựa người tìm nơi thoải mái hơn trong lòng hắn.

Nhìn dáng ngủ ngon lành của nàng, hắn yêu thương khẽ hôn lên trán nàng. Như bị hắn tác động lên thân thể làm nàng khó chịu, nàng khẽ cựa người trở mình. Lúc đầu nàng quay lưng về phía hắn thì không sao. Nhưng bây giờ, cô nàng nằm đối diện với hắn gần trong gang gấc.

Sáng sớm là khoảng thời gian dương khí của nam nhân thịnh nhất, có mấy nam nhân mà sáng sớm không “dựng cờ chào buổi sáng” đâu. Trần Thiên Long cũng không ngoại lệ. Toàn thân hắn bây giờ đang nóng bừng lên, tiểu Thiên Long đã bắt đầu đứng thẳng.

Không có cách nào, đã sáng sớm, lại còn gặp một cơ thể mê người như vậy nằm ở trong lòng. Hắn mà không có chút phản ứng nào mới là có bệnh. Mà Trần Thiên Long không phải là Liễu Hạ Huệ, cũng chẳng phải là loại đàn ông “yêu màu hồng và ghét sự giả dối”. Cho nên, hắn lập tức hành động.

Một bàn tay hắn từ từ đưa lên, leo lên hai quả đào tiên mê người. Dù không phải rất lớn, nhưng lại rất vừa tay, làm Trần Thiên Long yêu thích không buông tay. Xúc cảm mềm mại, đàn hồi truyền vào tâm trí hắn làm tiểu Thiên Long càng to lớn, gân guốc hơn.

Tay kia của hắn đã lần xuống cặp mông dù hơi nhỏ nhưng rất màu mỡ kia. “ Ừm, rất đàn hồi, rất co dãn” hắn thầm nghĩ.

Dần dần, cặp thánh nữ phong đã săn chắc, đứng thẳng lên. Phía dưới vùng mẫn cảm của Ngữ Yên dần dần rỉ nước ra. Mùi hương đó làm thoang thoảng bay lên, làm tiểu Thiên Long càng thêm cương cứng.

Như cảm thấy khó chịu từ thân thể, Ngữ Yên từ từ mở mắt. Đang mơ màng, nàng thấy Trần Thiên Long đang nhìn mình với ánh mắt xấu xa, rồi cảm thấy vật gì cứ đâm vào đùi mình. Nàng quơ tay, cầm lấy nó nói nhỏ:

-Thiếu gia, ngài có cái gì đâm ta vậy? Nhột quá.

Hít một ngụm khí lạnh, bàn tay mềm mại nắm lấy tiểu huynh đệ làm hắn rên lên thoải mái. Cười xấu xa, hắn nói:

-Hắc hắc hắc, là vật mà đêm qua ta làm cho nàng khoái hoạt đó.

Nghe lời nói của hắn, Ngữ Yên như bị điện giật, nhanh tay buông đồ vật kia ra. Chợt, Trần Thiên Long tăng mạnh lực đạo, nhào nặn làm hai quả đào tiên liên tục biến dạng. Tay kia nhanh chóng đi ra phía trước, chạm lên khu vực tam giác thần bí.

-Ah, ưkm, áh ah...

Khoái cảm mãnh liệt làm Ngữ Yên không khỏi la lớn lên. Phía dưới đã sớm là một mảng lầy lội. Hai mắt Trần Thiên Long đỏ lên, hắn đã không nhịn được nữa. Tách hai chân nàng ra, hắn cắm lút cán tiểu Thiên Long vào tiểu huyệt non mềm đó.

Cảnh xuân khắp phòng, dùng đủ loại tư thế mà đã được xem trên phim Nhật. Trần Thiên Long đưa tiểu thị nữ đáng yêu của mình lên đỉnh vu sơn đến bốn lần mới chịu xuất hết tinh hoa vào trong nàng.

Lúc trận chiến kết thúc đã là một canh giờ sau. Dù là tu sĩ luyện khí thất tầng, tố chất thân thể mạnh hơn người bình thường. Nhưng sơ trải nhân sự Ngữ Yên lại gặp phải tên biến thái Trần Thiên Long làm sao chịu được chứ.

Chỉ thấy nàng bây giờ đã yên giấc ngủ vì quá mệt mỏi. Mà Trần Thiên Long thì vẫn sinh long hoạt hổ. Tiểu Thiên Long vẫn còn chưa chịu nằm xuống. Khẽ cười khổ, nếu không phải thấy Ngữ Yên đã thấm mệt, hắn còn muốn tiếp tục thêm vài hiệp nữa.

Khẽ thở dài tự luyến vì thân thể khoẻ mạnh của mình. Hăn đứng dậy đắp chăn cho Ngữ Yên. Nếu không che lại thân thể mê người kia, hắn sợ mình sẽ tiếp tục hoá thân cầm thú xông lên tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp với nàng.

Mặc đồ tử tế, hắn đi ra ngoài gọi vài thị nữ bưng thức ăn lên phòng khách. Căn dặn thị nữ chuẩn bị thức ăn và nước ấm cho Ngữ Yên. Hắn ăn qua loa rồi đứng dậy đi vào thạch thất kiểm tra thành quả tu luyện của mình.

Chưa kiểm tra không sao, nhìn lại cảnh giới của mình làm hắn líu cả lưỡi. Bây giờ hắn đã là luyện khí lục tầng đỉnh phong, sắp bước vào luyện khí thất tầng.

Đóng kỹ cửa thạch thất, hắn chui vào thiên nguyên chi tâm. Trần Thiên Long tới ngay chỗ Thạch Đỉnh Thiên.

-Lão Thạch, ngươi nhanh ra đây, ta có chuyện cần hỏi ngươi.

Đang ngon giấc, chợt nghe tiếng ai gọi mình, Thạch Đỉnh Thiên đi ra từ trong thạch bia:

-Mới sáng sớm mà ngươi la hét gì vậy hả?

-Hắc hắc, ngươi thấy ta hôm nay thế nào?

-Hừ, có gì khác đâu chứ. Vẫn như thường ngày, không đẹp trai bằng ta.

Nói vậy, nhưng Thạch Đỉnh Thiên vẫn nhìn kỹ từ trên xuống Trần Thiên Long một lươt. Chợt hắn kêu lên kinh ngạc:

-Ngươi cắn tiên đan gì vậy? Sao chưa đến một ngày mà ngươi lại từ luyện khí nhị tầng nhảy lên luyện khí lục tầng đỉnh phong rồi hả?

-Hắc hắc hắc, ta đã nói rồi. Ta là thiên tài trong thiên tài mà.

Nhìn khắp Trần Thiên Long một lần nữa, Thạch Đỉnh Thiên mới nhìn ra môn đạo:

-Ngươi ở đó mà đắc ý cái gì chứ. Đây là do sức mạnh thiên kiếp mà thần hồn của ngươi chưa luyện hoá hết, đẩy sang cho thân thể ngươi. Cộng thêm ngươi tu luyện âm dương song tu đại pháp, luyện nguyên âm xử nữ thành thái âm chân khí, cân bằng âm dương nhị khí trong cơ thể ngươi. Một hơi phá bốn tiểu cảnh giới là ít đó.

Nói vậy thôi, nhưng Thạch Đỉnh Thiên cũng âm thầm khiếp sợ tốc độ tu luyện của hắn. Hắn phải đả kích Trần Thiên Long một chút, chứ không nhìn tên này tự luyến làm hắn khó chịu.

-Hắc hắc, cũng đúng a.

Nghe Thạch Đỉnh Thiên giảng giải, Trần Thiên Long cũng tin phần nào, cười ngượng. Nhưng mà hắn rất nhanh lại bình tĩnh lại. Trên thế giới này, mấy ai có thể có cơ duyên nghịch thiên như hắn chứ. Nghĩ đến lôi kiếp, hắn hỏi:

-Vậy sức mạnh lôi kiếp kia có cho ta chỗ tốt nào nữa không?

-Ha ha ha, nó sẽ đưa cho ngươi chỗ tốt vô cùng to lớn. Sau này lúc độ kiếp ngươi sẽ dễ dàng hơn. Ngươi tu luyện đoán thể quyết, sau này có thể hấp thu lôi kiếp rèn luyện thân thể. Đây là cách để đoán thể quyết đề thăng nhanh nhất. Thế nào, có cảm thấy hài lòng không?

-Hài lòng, quá hài lòng đi chứ. Hắc hắc hắc.

Chợt nhớ tới lý do chính bản thân tới đây, hắn quay sang Thạch Đỉnh Thiên :

-Nguơi nói ta đến luyện khí tầng bốn là dạy ta luyện đan mà. Bây giờ bắt đầu đi chứ.

-Được rồi, trước tiên ta sẽ truyền cho ngươi luyện đan cơ sở. Tiếp đó là tri thức về linh thảo, linh thạch, thiên địa tài bảo. Ngươi phải cố gắng ghi nhớ a.

-Không phải là truyền luôn vào thần hồn của ta sao?

Nghe Thạch Đỉnh Thiên nói, Trần Thiên Long có chút bất ngờ hỏi.

Thạch Đỉnh Thiên trợn mắt lên, liếc xéo hắn:

-Ngươi nghĩ ta cứ muốn truyền là truyền sao. Ta phải có đủ năng lượng mới truyền được a. Nhưng vì bảo vệ ngươi và truyền công cho ngươi nên ta đã gần cạn kiệt năng lượng rồi.

Nghe Thạch Đỉnh Thiên nói vậy, Trần Thiên Long không khỏi nghĩ đến tính hay ngủ của hắn:

-Vì vậy nên ngươi mới hay ngủ ư?

-Ngươi cũng có chút thông minh đó. Được rồi, hai bên mặt thiên nguyên bia, mặt trước là luyện đan cơ sở. Mặt sau là tri thức về linh thảo, linh thạch và thiên địa tài bảo. Cố gắng tu luyện đi, chuyển đồ đạc cần thiết vào trong này, lúc cần lấy ra dùng.

-Ta có thể làm gì giúp ngươi không?

Biết được tình cảnh của Thạch Đỉnh Thiên, Trần Thiên Long quan tâm hỏi. Dù quen biết chưa lâu, nhưng Thạch Đỉnh Thiên luôn giúp đỡ hắn làm hắn thầm cảm kích, coi đối phương như trưởng bối của mình.

Nghe được sự quan tâm trong lời nói của hắn, Thạch Đỉnh Thiên mỉm cười, thầm nghĩ:“ Ta không chọn sai người a”

-Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, nhanh chóng mạnh lên. Đến lúc ta sẽ nói cho ngươi cách để giúp ta. Được rồi, ngươi tiếp tục tu luyện đi. Ta đi ngủ đây.

Thầm cười vì đã tiếp thêm động lực để Trần Thiên Long tích cực tu luyện. Thạch Đỉnh Thiên đắc ý đi vào thạch bia nghỉ ngơi. Hắn đúng là thiếu năng lượng thật, nhưng mà truyền chút công pháp cùng kiến thức này vẫn rất dễ dàng với hắn. Mà vì sao hắn lại không truyền thẳng cho Trần Thiên Long mà ghi lên thạch bia ư. Một phần là vì ghét nụ cười đắc ý của tên kia. Phần còn lại là hắn không muốn tên kia nghĩ chuyện tu luyện quá dễ dàng, phải trải qua chút gian nan đau khổ mới có thành quả tốt đẹp được. Tất cả cũng là vì nghĩ cho Trần Thiên Long.

Thầm quyết tâm tu luyện. Trần Thiên Long đi tới trước thiên nguyên bia bắt đầu nghiêm túc ghi nhớ.

Dù có thần hồn mạnh mẽ, tinh thần lực dồi dào, nhưng Trần Thiên Long cũng phải mất bốn canh giờ để nhớ hết số tri thức đó. Nên nhớ với sức mạnh tinh thần lực bây giờ, một cuốn bách khoa toàn thư ở kiếp trước hắn chỉ cần tốn vài hơi thở là nhớ hết. Nhiêu đây đủ để tưởng tượng được sơ bộ số lượng tri thức mà hắn vừa ghi nhớ khổng lồ như thế nào rồi.

Chỉnh đốn lại trang phục, Trần Thiên Long bước ra khỏi thiên nguyên chi tâm,quay về thạch thất. Đẩy cửa thạch thất ra, đã thấy Ngữ Yên đang đứng mỉm cười nhìn mình.

-Thiếu gia đã xuất quan, nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng cho người rồi. Người nhanh tắm rồi dùng cơm ạ.

Nhìn giọt mồ hôi còn vương trên má nàng, Trần Thiên Long không khỏi đau lòng. Đi tới ôm nàng vào lòng.

-Nàng đợi ta lâu chưa? Sao không ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm đi. Công việc nhà cứ để các nha hoàn khác làm là được. Nàng không biết là nhìn nàng chịu cực ta cũng sẽ đau lòng sao?

Nghe lời nói đầy quan tâm của hắn, trong lòng Ngữ Yên ngọt ngào như ăn mật.

-Ta chỉ muốn đợi thiếu gia.

-Nàng còn gọi thiếu gia? Phải gọi là phu quân, nhớ chưa?

-Nhưng là, là...

-Không nhưng nhị gì hết. Từ tối qua nàng đã là thê tử của ta rồi. Hay là nàng muốn ta chứng minh, hắc hắc. Còn không nhanh gọi phu quân, muốn ta dùng gia pháp sao?

Nói rồi tay hắn nhẹ nhàng đưa lên, vỗ nhẹ vào cặp mông vểnh lên kia.

Nghe hắn nói vậy, lại thêm cảm giác từ bộ vị mẫn cảm phía dưới truyền lên. Ngữ Yên bật khóc hạnh phúc kêu lên:

-Phu quân, phu quân, phu quân. Ta sẽ mãi mãi là nương tử của chàng.

-Ha ha ha, nương tử ngoan, để ta ban thưởng cho nàng.

Nói rồi, Trần Thiên Long bá đạo bế xốc nàng lên, đi về phía phòng tắm. Đã đến lúc tẩy rửa các vết bẩn trên thân thể a.

( Gần 11 giờ đêm mới đi làm về, ngồi hì hục viết đến bây giờ mới xong. Các đh đọc rồi like, và ủng hộ cho ta với nhé, tiếp thêm động lực để ta viết tiếp. Cuối cùng, cảm ơn các đh đã dành thời gian đọc truyện của ta, xin chân thành cảm ơn.)