Lúc tắm rửa xong đã là một canh giờ sau. Chỉ thấy Ngữ Yên mặt mày hồng hào, cả người như toả sáng, mềm nhũn được Trần Thiên Long bế về phòng hắn. Mà Trần Thiên Long, hắn bây giờ đang vui sướng vì cuộc sống mới này. Vừa nãy hắn ta đã ăn hết Ngữ Yên một lượt, dư vị khoái cảm còn chưa pgai trên mặt hắn.
Ôm Ngữ Yên ngồi lên ghế, cứ để nàng ngồi lên đùi hắn như vậy. Cùng bắt đầu dùng bữa tối.
-Chàng có thể bỏ tay của mình ra không? Ta, ta có thể tự mình ăn.
Ngữ Yên hơi thở gấp nói.
Thì ra dù đang ngồi ăn, nhưng một tay heo của Trần Thiên Long vẫn không rời cặp thánh nữ phong của nàng. Nhìn hắn đang làm ngơ như kiểu “việc gì cũng không liên quan đến ta”. Cánh tay heo kia cũng không chịu rời chỗ. Ngữ Yên dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
-Chàng không muốn cho ta ăn sao? Cứ thế này sao ta dùng bữa được chứ.
Cuối cùng, sắc lang cũng phải chịu thua trước ánh mắt đó. Hắn đặt nàng ngồi xuống, còn mình thì chuyển sang ghế đối diện. Nếu còn để nàng ngồi trên đùi mình, hắn không chắc mình có thể hoá thành cầm thú nữa hay không.
Dùng bữa xong, hắn lại không chịu yên. Bế phốc Ngữ Yên lên giường. Ngữ Yên đáng thương nhìn hắn:
-Có thể chỉ nằm ôm ta như thế này được không? Ngày hôm qua tới giờ bị chàng giày vò thảm, còn chưa được nghỉ ngơi tốt nữa.
Dù rất muốn tiếp tục cơn khoái lạc, nhưng hắn cũng biết Ngữ Yên không chịu nổi hắn tàn phá nữa. Mới phá thân hôm qua mà từ lúc đó tới giờ chưa đến một ngày đã bị hắn lăn đi lăn lại ba lượt. Nghĩ đến, hắn cười xấu xa nói:
- Người xưa có câu ‘ nhất quá tam’ hôm nay đã ba lượt, bản phu quân đây tạm tha cho nàng vậy.
- Đa tạ phu quân, hihihi.
- Nhưng mà ngày mai phải bù cho ta. Ta muốn thế nào là nàng phải nghe theo đó. Hắc hắc hắc.
Nghe đến đây, Ngữ Yên mặt đỏ đến mang tai, lí nhí đáp:
-Tất cả đều nghe theo phu quân.
Nghe lời đáp của nàng. Nghĩ tới tam thập lục thức, thất thập nhị biến mà hắn đã được xem qua phim “con heo”. Huyết mạch Trần Thiên Long trương phồng lên. Tiểu Thiên Long đã đứng dậy. “Ngày mai phải thử hết các chiêu số trong đó mới được”. Hắn thầm nghĩ.
Chợt nhớ tới chuyện song tu, hắn kéo Ngữ Yên vào lòng mình hỏi:
-Cảnh giới của nàng bây giờ thế nào rồi?
Không nói đến thì thôi, nhắc đến chuyện cảnh giới của mình, Ngữ Yên mang vẻ kiêu ngạo nói:
-Hihi phu quân, ta bây giờ đã là luyện khí cửu trọng trung kỳ rồi. Nói cũng lạ, sáng nay ngủ dậy, ta thấy có lớp vảy đen bám trên người, giật bắn bình, ta chạy ngay vào phòng tắm. Tắm rửa xong thì thấy làn da của mình đẹp hơn trước rất nhiều. Mà cảnh giới cũng từ luyện khí thất tầng hậu kỳ lên tới cửu tầng trung kỳ. Lúc đó chàng cho ta ăn tiên đan gì vậy? Còn nữa không?
Nhìn nụ cười vui vẻ ngọt ngào của nàng, Trần Thiên Long có kích động muốn chiếm lĩnh nó ngay tức thì. Nhưng nghĩ đến cái gì, bèn ngừng lại.
-Hắc hắc, còn, sao lại không còn cơ chứ. Nàng muốn nữa hay sao?
Thấy nụ cười xấu xa của hắn, Ngữ Yên biết ngay là hắn lại có ý xấu, nàng xấu hổ cúi đầu. Nhưng nữ nhân nào mà không quan tâm đến sắc đẹo của bản thân cơ chứ? Nàng nói nhỏ:
-Thiếp muốn. Nhưng mà phu quân, đan dược kia chàng còn nhiều nữa không? Nếu đem đi bán đấu giá chắc giá sẽ cao lắm đấy.
-Hắc hắc, nhiều, còn nhiều lắm. Nàng dùng mãi cũng không hết. Nhưng mà thứ này không thể đưa đi bán được.
Đùa gì a, chẳng nhẽ đưa hắn đi bán đấu giá sao? Hay là bắt hắn đi làm “kỹ nam”? Tưởng tượng đủ loại nữ nhân xấu xí “thượng” lên hắn, đã khiến hắn rùng mình rồi. Lại tưởng tượng sâu hơn tí nữa, đung phải loại “cú có gai” như kiếp trước gặp phải. Cả người hắn không khỏi phát lạnh. Tiểu Thiên Long đang đứng thẳng cũng phải nằm xuống.
“ Không thể nghĩ lung tung nữa, không thể nghĩ lung tung nữa” ngầm niệm câu “thần chú” mới sáng tác, hắn mới cảm thấy tốt hơn.
Nhìn lấy Trần Thiên Long đang cười xấu xa rồi biến thành run sợ. Ngữ Yên lo lắng hỏi:
-Chàng không sao chứ? Có phải đan dược đó rất quý không? Hay là chàng sinh bệnh rồi?
-Ta không sao, chỉ là nhớ tới chút chuyện cũ ấy mà.
Nhìn ánh mắt đầy lo lắng kia, lòng hắn ấm áp. “Đây là thê tử của ta a”. Rồi hắn bắt đầu vô lại:
-Nàng có muốn dùng “đan dược” kia nữa không?
-Hì hì, nếu phu quân cho thì tội gì ta không dùng chứ.
Thấy hắn đã tốt hơn, Ngữ Yên cười đùa với hắn. Trước kia nàng không dám như vậy. Nhưng từ khi hắn ốm dậy, trở nên thân mật với nàng thì nàng đã dần gự nhiên hơn khi đối mặt với hắn. Mà bây giờ đã xác định chung thân với hắn. Nàng dần bộc lộ bản tính tinh nghịch, đáng yêu của mình. Dù gì nàng cũng mới 14 tuổi a.
Xem nụ cười tinh nghịch mê người của nàng. Trần Thiên Long có chút ngây người:
-Đẹp, quá đẹp a. Sau này nàng phải cười nhiều hơn, nhớ chưa. Bản phu quân thích nhất nụ cười của nàng.
Rồi chợt, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, ướt át kia. Hai bàn tay chia đôi đường, một công chiếm cặp thánh nữ phong mềm mại co giãn. Một đi xuống bờ mông đầy màu mỡ, co giãn, đàn hồi kia mà nhào nặn đủ kiểu.
Ngữ Yên khẽ cựa người tách môi hắn ra, kiềm nén tiếng rên rỉ do khoái cảm đang đánh sâu vào tâm trí nàng nói khẽ:
-Chàng lại muốn làm chuyện xấu nữa sao? Lúc nãy đã nói là hôm nay không “làm” nữa mà?
-Không phải nàng muốn “ăn” tiên đan sao? Ta đây đang chuẩn bị cho nàng “ăn” mà. Hắc hắc hắc.
Trần Thiên Long tỏ vẻ vô tội nói.
-Nhưng thiếp muốn ăn tiên đan mà, không phải là muốn chàng.
-Thì bản phu quân đang chuẩn bị cho nàng “ăn” đây chứ sao. Còn vì sao lại phải “làm” như thế này ư, đó là vì chúng ta phải song tu mới có hiệu quả a.
-Á, hoá ra là chàng tu luyện loại công pháp này sao. Không phải đó chỉ là loại công pháp tà đạo, chuyên hại người sao?
-Ha ha ha, ta tu luyện là chí cao công pháp. Cả hai bên cùng có lợi, chứ không phải thứ bàng môn tà đạo kia.
Khẽ giải thích về công pháp song tu cùa mình cho Ngữ Yên. Chợt Trần Thiên Long cười xấu xa:
- Bây giờ thì đã đến giờ. Chúng ta cùng nhau “ăn” tiên đan thôi. Hắc hắc hắc.
-Không muốn, không muốn a. Ah áh ưkm, ah áh...
Xuân quang khắo phòng, một cuộc chiến lại tiếp tục diễn ra.
Ở một khu nhà nghèo phía ngoài Đại Long thành, trong một căn nhà rách nát. Có một nhóm năm người che mặt kín bít đang bị bao vây bởi hơn ba mươi người mặc áo đen bịt mặt. Người đứng đầu bên nhóm 5 người là một dại hán thân hình to lớn. Hắn quát:
-Các người muốn giết người diệt khẩu sao? Chúng ta cũng đâu biết các ngươi là ai, thả chúng ta đi. Chúng ta không cần số tiền đó nữa.
-Ngươi nghĩ chuyện sẽ dễ dàng như thế sao? Dù các ngươi không biết chúng ta là ai thì sao chứ? Tổng cũng sẽ có thể ra manh mối. Nên các ngươi phải chết. Chỉ có người chết mới không thể nói. Ha ha ha. Giết, giết hết chúng cho ta.
Phía đối diện, một tên áo đen thân hình nhìn có vẻ âm nhu lên tiếng. Sau đó, hơn ba mươi người áo đen bên này đồng loạt ra tay. Tiếng binh khí va vào nhau, tiếng binh khí cắt vào thịt vang lên liên tiếp.
Dù năm người kia rất mạnh mẽ, nhưng nhị quyền nan địch tứ thủ.
-Phập, áh...
-Tứ đệ, tứ đệ...
Một trong ngũ huynh đệ ngã xuống. Cả bốn người đau thương kêu lớn lên.
Mà bên kia, cũng đã có ba, bốn người mất mạng. Nhưng bọn chúng như không thấy đồng bạn ngã xuống mà vẫn hăng hái cầm đao xông lên vây đánh bốn người còn lại. Đó là tử sĩ, không màng sống chết, chỉ biết tuân mệnh chủ nhân.
Nhìn ra tình hình ngày càng tồi tệ. Lão đại bèn tập trung bốn người lại. Cố gắng phá vòng vây, nhưng không thành. Mọi người đều đã thấm mệt. Chợt hắn làm ra một quyết định.
Nhìn cô gái duy nhất trong nhóm năm người. Hắn nói:
-Ngũ muội, trong chúng ta, ngươi là người có thân thủ nhanh nhẹn nhất. Chúng ta sẽ cố hết sức phá vây, giúp ngươi chạy thoát. Ngươi phải nhớ, nhất định phải hảo hảo sống. Đợi khi đủ sưc mạnh hãy báo thù cho chúng ta.
-Không, ta không thể chạy trốn một mình được. Có đi cùng đi.
Cô gái lên tiếng. Nhưng không đợi nàng nói thêm điều gì, cả ba người còn lại quát lên một tiếng, liều chết đánh về một phía. Sau đó ném nàng ra phía xa.
-Chạy ngay đi. Nhớ, đợi khi đủ sức mạnh rồi hãy báo thù cho chúng ta.
Lão đại quát lớn lên. Liều chết ngăn cản những tên áo đen kia.
-Hahaha, hôm nay hãy để tam huynh đệ chúng ta thoải mái giết đi nào.
Lão tam hào hùng hét lên. Sau đó cả ba người cùng cười lớn, liều chết giết đến bên những hắc y nhân kia.
Còn nàng kia, lúc bag ra xa rồi. Nàng ngoảnh lại thấy ba người huynh đệ của mình liều chết chém giết. Muốn quay lại cùng chiến đấu với họ.
Nhưng những lời của lão đại đã làm nàng do dự. Nếu nàng quay lại, kết quả chỉ có một, chỉ có chết uổng phí mà thôi. Nàng không thể để sự hi sinh của mấy vị huynh đệ uổng phí được. Nàng phải giúp họ báo thù. “ Đúng, ta phải sống, sống để báo thù cho họ”. Nghĩ vậy, nàng khẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, rồi nhanh chân chạy mất hút trong u minh sâm lâm.
Thấy nàng đã đi xa, tam vị huynh đệ bên này như trút được gánh nặng. Hào hùng hét lớn một tiếng, lao vào điên cuồng chém giết.
Chẳng mấy chốc, cuộc chiến đã kết thúc. Bên áo đen tử trận mười một người. Tên thủ lĩnh thấy vậy, tức giận thét lên:
-Lũ ăn hại. Giết mấy tên phế vật cũng không xong. Chết nhiều người như vậy mà chỉ giết được bốn người, để một tên chạy thoát.
-Chúng ta đã cố hết sức, nhưng năm người này quá mạnh. Chúng ta lại không có cao thủ áp trận nên mới như vậy. Xin ngài chớ trách phạt.
-Một lũ ăn hại. Ngay cả mấy tên tán tu cũng đối phó không được. Nếu làm lỡ việc của thiếu gia thì các ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó. Các ngươi nhanh chóng tìm tên bỏ trốn kia ra cho ta. Nếu để tiết lộ chút tin tức nào thì không chỉ chúng ta mà cả gia tộc cũng sẽ gặp tai ương a. Không biết đại thiếu gia nghĩ gì mà lại đụng đến tên đó. Nếu Trần gia biết.
Nói đến đây, hắn vội vàng ngậm miệng. Nghĩ đến sự đáng sợ của Trần gia, hắn lạnh cả người.
Đúng, thiếu gia của bọn chúng là người đã sai sử ngũ huynh đệ kia đi ám sát Trần Thiên Long. Nhưng mà bây giờ bọn chúng chỉ mong chuyện đó sẽ không bị phát hiện. Nếu không, lửa giận của Trần gia sẽ nhấn chìm cả gia tộc bọn hắn.
( Chúc các đh đọc truyện vui vẻ. Nhớ like và ủng hộ truyện của ta nhé.)