Sáng sớm tỉnh dậy, nhìn Ngữ Yên nằm trong lòng ngực mình ngủ ngon lành. Trần Thiên Long không khỏi có chút tự hào.
Tối hôm qua, hắn lấy lí do bảo dưỡng nhan sắc và đề thăng công lực để “ăn” Ngữ Yên. Lăn qua lăn lại đến gần sáng mới kết thúc. Kết cục là Ngữ Yên mệt mỏi say giấc nồng. Còn hắn vẫn long tinh hổ mãnh.
Lấy chăn che lại thân hình dụ hoặc trên giường. Hắn thay đồ đi ra ngoài. Đứng trong hoa viên, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, hắn chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ. Mới vài hôm trước còn đang ngồi trước màn hình máy tính chơi game. Mà bây giờ hắn đã ở nơi này – một thế giới khác- tràn đầy bí ẩn mà mạnh mẽ. Khẽ thở dài, hắn thu lại tâm tình đi dùng bữa sáng.
Hôm nay, hắn muốn đi ra ngoài xem cảnh sắc của Đại Long thành. Đã tới thế giới này bấy lâu nhưng hắn còn chưa xem được cảnh sắc của nó nữa. Nhân tiện, hắn cũng muốn đi mua lò luyện đan và một số linh dược cơ bản. Hôm qua ghi nhớ hết tri thức luyện đan cơ sở, hắn thấy trong đó có mấy loại đan dược nhất phẩm có thể cho bản thân dùng được. Nên hôm nay hắn muốn bắt tay vào quá trình luyện đan.
Lúc hắn chuẩn bị đi ra ngoài thì mới sực nhớ. Hắn không có tiền a. Lúc trước tên kia ra đường luôn có một đội ngũ tuỳ tùng, tiền hắn ta để ở trên người mấy tên đó. Mà lúc trước mấy tên tuỳ tùng kia đã bị sát hại rồi. Tiền của hắn cũng không biết đã bay đi đâu.
Đang tính đi tìm lão quản gia lấy một ít tiền thì chợt thấy một mỹ nữ với thân hình nóng bỏng, trước lồi sau vểnh, vòng eo thon gọn, ăn mặc y phục võ sĩ màu lam bó sát thân thể đi tới trước mặt hắn.
-Thiếu gia, ta là Trần Tiểu Thiến. Kể từ hôm nay ta sẽ là thiếp thân hộ vệ của ngài.
Người đến là Trần Tiểu Thiến. Từ hôm qua, nàng đã bàn giao hết công việc trên tay cho Trần Thiên Nhất. Từ nay, nàng là hộ vệ riêng của Trần Thiên Long.
Dù có chút không thích vị thiếu gia chỉ biết ăn chơi này, nhưng đã có mệnh lệnh của gia chủ. Nàng phải nhận nhiệm vụ bảo hộ hắn.
Nhưng, nàng rất nhanh đã có biểu tình khiếp sợ. Đúng, khiếp sợ, bởi vì mới cách đây vài ngày thôi. Nàng từ trong bóng tối đã thấy hắn. Lúc đó hắn chỉ là luyện khí nhị tầng. Mà bây giờ hắn đã là luyện khí lục tầng đỉnh phong. “Mới cách có mấy ngày a. Tên này là quái thai sao?” Nàng thầm nghĩ.
Bỗng nhiên, Tiểu Thiến cảm thấy lạnh mình như một ai đó đang nhìn khắp cơ thể mình một lượt vậy. Nhìn lại, chỉ thấy hai mắt Trần Thiên Long đang mở lớn nhìn nàng. Mà bên khoé miệng hắn còn chảy ra nước dãi.
Nàng không khỏi khẽ hừ một tiếng. Thầm nói: “Dù sao cũng chỉ là một tên háo sắc”.
Mà Trần Thiên Long thì bị tiếng hừ lạnh kia làm tỉnh dậy. Khẽ quay ra sau lấy tay áo lau nước giãi còn vướng bên miệng, nhanh chóng ngồi xuống cái ghế gần đó.
Thì ra nãy giờ hắn mải sử dụng chúc năng thần thánh của thần thức. Bỏ qua mọi “trở ngại” nhìn khắp một lượt thân thể Tiểu Thiến.
Tên nàng “Tiểu” nhưng thân hình không “tiểu” chút nào. “Nhìn” vòng một khủng bố, vòng hai thon gọn, vòng ba màu mỡ kia làm huyết mạch hắn nóng lên. Tiểu Thiên Long đã đứng thẳng dậy. Vì thế nên hắn đành phải ngồi xuống che dấu đi sự xấu hổ của mình.
-Hắc hắc, ta sẽ gọi ngươi là “Tiểu Thiến” nhé. Lúc nãy là ta nghĩ đến mấy món “ăn” ngon nên mới như vậy. Thật xin lỗi.
Nghĩ đến hình tượng xấu hổ của mình bị nàng bắt gặp. Hắn cười xấu hổ nói một lý do mà hắn cho là khá hợp lý, rất dõng dạc nói.
-Mà nàng từ đâu chuyển đến vậy? Sao trước giờ ta không nhìn thấy nàng?
-Thưa thiếu gia, ta thường hay ra ngoài làm việc, gần đây mới được điều về đây để làm thiếp thân hộ vệ cho ngài.
Nhìn vẻ mặt luống cuống của hắn, Tiểu Thiến liền biết là hắn đang cố lảng tránh chuyện lúc nãy. Nhưng nàng cũng thuận nước đẩy thuyền, không nói thêm về chuyện lúc nãy nữa. Nói ra chỉ làm không khí thêm ngượng nghịu.
-Thôi được rồi, vậy thì từ nay ngươi theo ta. Có cơm cùng ăn có giường cùng ngủ.
-Ngài nói gì?
-À, hắc hắc, ta nhầm. Nói chung, từ nay ngươi cứ đi theo ta. Bản thiếu gia sẽ không bạc đãi ngươi.
Lỡ nói lời trong lòng, sắc lang vội sửa sai. Sực nhớ đến túi rỗng của mình, hắn vội hỏi:
-Nàng có thấy túi tiền của ta đâu không?
-Đây ạ, ta đang giữ giúp ngài. Phía trong có ngân phiếu năm ngàn lượng vàng và mười vạn lượng bạc. Thiếu gia ngài có cần kiểm tra lại không?
-Hắc hắc, không cần.
Thấy Tiểu Thiến đưa đến túi tiền, hắn cầm lấy cất vào ngực. Số tiền này đủ để hắn mua một lò luyện đan rồi. Còn linh dược ư, hắn chỉ cần vào kho dược liệu của gia tộc tìm là được rồi.
Mang theo tâm tình vui vẻ, Trần Thiên Long dắt Tiểu Thiến đi dạo Đại Long thành. Có trí nhớ kia, hắn nhanh chóng đi đến luyện khí điếm của Hà gia.
Thấy thiếu gia Trần gia đi vào, quản sự vội vàng từ trong quầy chạy ra nghênh đón.
-Ngọn gió nào đưa Trần thiếu gia đến tệ điếm vậy chứ.
-Hắc hắc, ngươi là quản sự ở đây a. Nhanh đưa lò luyện đan tốt nhất trong Tề gia các ngươi ra đây cho ta.
Nhìn thấy quản sự đi ra, Trần Thiên Long có chút phách lối nói. Biết thế nào được, tính cách Trần Thiên Long trước kia là như vậy. Hắn không muốn mình lộ ra quá nhiều sơ hở. Lỡ như bị xem như yêu ma phụ thể mà bị truy sát thì xong.
-Ha ha, vậy mời ngài vào đây đợi một chút ạ.
Nói xong dẫn Trần Thiên Long và Tiểu Thiến vào trong một nhã phòng. Nhìn vị nữ thị vệ xinh đẹp mà thâm sâu khôn lường đi bên cạnh hắn, Hà chấp sự thầm lau mồ hôi. Nếu giếp đón không tốt vị này, hắn rất có thể phải chuyển đi địa phương khác a.
Hà gia là luyện khí thế gia, phụ thuộc rất nhiều vào Trần gia. Bởi vì Trần gia chiếm giữ nhiều mỏ khoáng thạch và dược điền nhất trong thành. Dù là phủ thành chủ cũng phải đỏ mắt nhìn. Nhưng do sự mạnh mẽ của Trần gia nên ai cũng e ngại.
Vả lại, Trần gia khai thác bán ra các linh thảo, khoáng thạch với giá phải chăng. Được rất nhiều tán tu, gia tộc nhỏ yêu thích. Không một gia tộc nào muốn chọc giận tổ ong vò vẽ này cả.
Đợi một lúc, Hà quản sự đã đưa đến ba chiếc lò luyện đan. Tất cả đều là phàm giai đỉnh cấp.
Nhìn ba lò luyện đan này, Trần Thiên Long chỉ thấy ngứa mắt:
-Ngươi nghĩ ta không có tiền mua hay sao? Chẳng nhẽ các ngươi không có lò luyện đan linh khí nào hay sao?
Nghe vẻ không vui trong lời nói của Trần Thiên Long, vị Hà quản sự không khỏi khổ sở:
-Đây đã là những cái tốt nhất của điếm chúng ta rồi a. Ngài xem, lò luyện đan thường rất khó luyện chế. Nếu như là binh khí, chúng ta có linh kiếm nhất giai trung phẩm. Hay là ngài chọn binh khí đi ạ.
-Hừ, vậy đưa ta đến kho chứa luyện đan lô của các ngươi đi, xem xem có cái nào vừa ý ta không.
-Dạ vâng, để tiểu nhân dẫn đường cho ngài.
Hà quản sự đành chiều theo ý hắn. Dẫn hắn đến kho chứa. Bên trong chỉ có mười hai chiếc đan lô. Cộng thêm ba cái lúc nãy nữa là mười lăm cái. Đa số là phàm giai trung phẩm, cao nhất là ba cái kia.
Nhìn một lượt mấy luyện đan lô này, chợt ánh mắt Trần Thiên Long chăm chú vào một đan đỉnh có chút rách nát ở góc phòng. Nhìn bề ngoài nó rất xấu xí, nhưng chính nó lại làm cho chân khí của hắn xao động.
Bất dộng thanh sắc, hắn chỉ cái lò được cho là tốt nhất kia, phàm giai đỉnh cấp nói:
-Lấy cái đó cho ta đi, không có cái tốt thì dùng tạm vậy. Đưa về cho Ngữ Yên dùng hầm canh gà.
-Vâng ạ, của ngài là ba ngàn, không, hai ngàn lượng vàng ạ.
Thấy hắn đã chọn được lò luyện đan ưng ý, Hà quản sự như trút được gánh nặng. Còn về hắn muốn dùng làm gì thì ai thèm để ý.
Chợt làm như vô ý nhìn về phía cái lò luyện đan rách nát kia, Trần Thiên Long nói:
-À, còn cái kia nữa, lấy luôn cho ta. Đưa về để ta chơi ném bóng nào lỗ.
-Vâng ạ, cái này là ta tặng thêm cho ngài. Chốc lát sẽ đưa về phủ cho ngài.
-Được rồi, đây là ngân phiếu hai ngàn lượng vàng, ngươi đếm đi. Chúng ta đi trước đây. Nhớ sớm đưa về phủ cho ta.
-Ngài đi thong thả ạ.
Tiễn Trần Thiên Long đi, Hà quản sự thầm thở phào. Nhanh chóng gọi mấy người hầu chuyển hai cái lò luyện đan kia về Trần gia. Còn hắn thì chạy nhanh về nhà, về ôm ấp phu nhân của mình để an ủi tâm linh bé bỏng bị Trần Thiên Long doạ sợ đó.
Còn Trần Thiên Long, bây giờ hắn đang vui đùa hí hửng hướng về tửu điếm gần đó.
( Chương này đến đây thôi ạ. Sài gòn trời mưa to, ta vừa đi làm vừa viết, cơ mà bị la quá, nên để tối viết tiếp vậy. Viết từ sáng tới giờ được có nhiêu đây. Mong các bạn đọc thông cảm cho)