Chương 12: Lần đầu ra phố

Tử nguyệt tửu lâu là tửu lâu lớn nhất, sang trọng nhất Đại Long thành. Ở đây, chỉ cần có tiền, ngươi có thể ăn cả thịt yêu thú. Trong thịt yêu thú có rất nhiều năng lượng. Bởi vì nhất giai yêu thú cũng chỉ có các cao thủ trúc cơ hoặc tổ hợp nhiều luyện khí cửu tầng mới có thể săn bắt được.

Nhất giai yêu thú tương đương với luyện khí bát, cửu tầng của nhân loại. Nhưng chúng thường có cơ thể khoẻ mạnh, sức chiến đấu to lớn nên cùng cảnh giới nhân loại gặp yêu thú sẽ rất thê thảm. Cũng may yêu thú cấp thấp không có linh trí, nên nhân loại thỉnh thoảng chiếm được chút tiện nghi.

Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để biết thịt của chúng có giá trị thế nào rồi. Ở Đại Long thành, được ăn thịt yêu thú cũng chỉ có người của những thế gia mà thôi. Bởi vì nó quá đắt, lớp bình dân có ai bỏ nổi mấy ngàn lượng bạc để mua một cân thịt yêu thú để ăn chứ. Dù bỏ được thì cũng không nỡ a. Tiền đó cũng mua được vài loại dược thảo tốt rồi.

Tử nguyệt tửu lâu là sản nghiệp của Chu gia, một trong ngũ đại gia tộc thành Đại Long.

Một cặp nam nữ nhàn nhã bước vào tử nguyệt tửu lâu. Nam anh tuấn, tiêu sái, nữ xinh đẹp, nóng bỏng.

Cả tầng một tửu lâu đang ồn ào bỗng im ắng lại. Tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào vóc dáng nóng bỏng của cô nàng.

-Hừ, cất cặp mắt chó của các ngươi đi chỗ khác cho ta.

Nghe tiếng hét, biểu tình của tất cả mọi người trong tửu lâu đều khó chịu, đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía bên cạnh cô nàng. Mà khi nhìn kỹ, tất cả không khỏi run lên, quay đầu lại cúi gằm mặt trên bàn, không dám ngẩng đầu lên.

Người lên tiếng là Trần Thiên Long, và cô nàng được mọi người chú ý kia chính là Trần Tiểu Thiến. Đã có ý nghĩ độc chiếm vị thiếp thân thị vệ này từ ánh mắt đầu tiên thấy nàng, hắn làm sao chịu đựng được ánh mắt dâm đãng của mấy tên kia chứ. Thế là hắn ta trầm giọng nói.

Không ai nhận ra Trần Tiểu Thiến. Nhưng Trần Thiên Long, đại thiếu Trần gia ở Đại Long thành ai mà không biết cơ chứ. Nhớ đến những ngày gần đây, Trần gia lục tung khắp Đại Long thành để tìm hung thủ đã đi ám sát Trần Thiên Long ngày đó. Lực lượng của Trần gia làm các đại thế gia khác hoảng sợ. Không ngờ luôn im hơi lặng tiếng Trần gia lại có thế lực lớn như vậy. Bây giờ ai dám gây hấn với Trần gia cơ chứ.

Thấy tất cả ánh mắt đê tiện kia đã dời đi, Tiểu Thiến mang ánh mắt cảm ơn nhìn Trần Thiên Long. Mà sắc lang này, cảm nhận được hàm ý trong mắt nàng sớm đã cười như nở hoa. “Phen này rất nhanh ta sẽ nắm được tâm của nàng đây, hắc hắc hắc”. Nghĩ đến thân hình nóng bỏng dưới lớp y phục kia, hắn đã nhiệt huyết sôi trào, tiểu Thiên Long cũng có chút ngẩng đầu.

Dấu đi mọi suy nghĩ dâm đãng trong đầu, Trần Thiên Long đi đến chỗ chưởng quầy. Hắn ta hiểu ý, dắt hai người lên một nhã gian. Đợi hai người ngồi xuống, hắn mới cẩn thận hỏi:

-Trần thiếu gua, cô nương, hai vị muốn dùng gì ạ?

-Cho mấy món ngon nhất lên đây, thêm mấy bình rượu ngon nữa. Nhanh lên.

-Vâng, vâng, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay ạ.

Đợi chưởng quầy đi, Trần Thiên Long bắt đầu trở giọng lưu manh đùa giỡn Tiểu Thiến:

-Hắc hắc, tính ra thì chúng ta quen biết đã lâu nhưng mà ta còn chưa biết rõ về nàng nữa.

-Ngươi có điều gì muốn hỏi thì hỏi đi. Đừng có dùng giọng điệu lưu manh đó nói chuyện với ta. Ta chỉ là hộ vệ của ngươi, không phải là tiểu cô nương để ngươi đùa bỡn.

Thấy hắn trở giọng lưu manh, Trần Tiểu Thiến mạnh mẽ đáp trả.

-Ha ha, vậy ta hỏi nhá. Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có ý trung nhân chưa?

-Hửm, ý trung nhân thì ta chưa có. Nhưng mà...

-Nhưng mà sao?

-Ngươi không biết hỏi tuổi là cấm kỵ của nữ nhân sao?

-À, hắc hắc, ta không biết a.

Nghe lời của Tiểu Thiến, Trần Thiên Long có chút ngượng ngùng. Đi hỏi tuổi thật của một nữ nhân, quá thất bại đi mà.

Mà thấy hắn như vậy, Tiểu Thiến cười vui vẻ.

-Nói đến tuổi,

-Nói đến tuổi, thiếu gia ngài phải gọi ta là tỷ tỷ a. Dù gì, ngươi mới mười lăm tuổi mà thôi. Khúc khích, tiểu thí hài, nhanh gọi tỷ tỷ đi.

Nhìn nụ cười tuyệt mỹ của Tiểu Thiến, Trần Thiên Long ngây ngốc. Lúc nàng cười cặp đại bạch thỏ dưới lớp y phục rung rinh theo, làm hắn miệng khô lưỡi đắng. Thầm nuốt nước miếng, hắn đáp lại:

-Ta gọi nàng là tỷ tỷ cũng được. Nhưng có điều kiện.

-Điều kiện gì?

Tiểu Thiến tỏ ra thích thú. Dù gì thì trong khoảng thời gian sắp tới, nàng vẫn phải bảo vệ tên này. Nên tạo một mối quan hệ tốt vẫn hơn. Ít ra, nói chuyện với hắn khá thú vị. Không như ở trong ám vệ, chỉ có mệnh lệnh và chấp hành mệnh lệnh cùng không khí khẩn trương nghẹt thở.

Cũng không hiểu sao, mới nói chuyện với hắn chưa lâu mà nàng thấy hắn khá hợp khẩu vị của mình. Nếu không, câu trả lời của những câu hỏi rườm rà, ánh mắt dâm đãng kia sẽ là nắm đấm của nàng.

Thấy nàng đã “cắn câu”, Trần Thiên Long từ từ nói:

-Hắc hắc, tất nhiên là quà ra mắt rồi.

Nói rồi, hắn nhìn khắp người Tiểu Thiến như muốn định giá vậy. “ Oa, lúc sáng xem không kỹ a. Cặp bồng đào kia a, số đo phải 96 a. Rồi vòng eo kia nữa, 63, không, chắc tầm 60 thôi. Oa, còn cặp mông săn chắc mầu mữ kia nữa, phải 96 a. Hắc hắc, thần thức đúng là tuyệt chiêu thần thánh a”. Vừa nghĩ nước dãi của hắn vừa chảy. Mũi nong nóng, may mà rất nhanh hắn làm chủ được tâm tình.

Theo ánh mắt của hắn, Tiểu Thiến thấy được. Tên này nhìn khắp thân thể nàng một lượt rồi còn chảy cả nước dãi nữa. Sao nàng không biết hắn nghĩ gì kia chứ.

Nheo mắt lại, dùng ánh mắt đầy nguy hiểm. Nàng chớp chớp mí mắt, giọng dụ hoặc mê chết người hỏi lại:

-Quà ra mắt gì cơ? Ta chỉ là một nữ tử liễu yếu đào tơ, nghèo khó. Nào có thân gia khủng bố như tiểu đệ đệ ngươi cơ chứ. Nói đến, phải là tiểu đệ đệ ngươi phải hiếu kính tỷ tỷ ta mới đúng.

-Hắc hắc, chỉ cần, à không, không cần tỷ tỷ ngài tặng quà, lần sau ta sẽ đưa quà cho tỷ tỷ ngài được không?

Nói rồi, Trần Thiên Long nhanh chóng ngồi ra xa một chút. Lúc nãy đang tính đùa bỡn kiếm tiện nghi của Tiểu Thiến thì hắn chợt nhận ra ánh mắt đầy sát khí của nàng. “ Xém chút bị yêu tinh này lừa gạt a. Nhưng mà, giọng nói kia ngọt ngào làm sao a. Không được, phải bình tĩnh, không thì mất cả chì lẫn chài. Lỡ nàng tức giận lên, nỗi đau da thịt sẽ không thể thiếu. Đúng, bình tĩnh, không thể để tiểu yêu tinh này dụ hoặc được”. Hắn thầm may mắn nghĩ.

Thấy hắn bắt đầu thành thật, Tiểu Thiến nheo mắt đẹp nói:

-Rất may mắn cho ngươi. Nếu ngươi có chủ ý xấu gì với ta thì coi chừng cái chân thứ ba của ngươi đấy, hahaha.

Nói đến đây, Tiểu Thiến không khỏi cười lớn. Mà Trần Thiên Long thì cũng cười nhưng hai chân đã khép chặt, phía dưới có chút lạnh. Thầm may mắn vì không mắc bẫy, hắn bắt đầu im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chả mấy chốc, một bàn sơn hào mỹ vị đã được đưa lên. Hai người ngồi đối diện nhau, Tiểu Thiến ăn uống nhàn nhã, còn Trần Thiên Long thì như thôn lang hổ yết, cuốn đủ loại thức ăn vào miệng. Thấy vậy, Tiểu Thiến nhăn mũi hỏi:

-Sao ngươi ăn uống khó coi như vậy? Có chút thân sĩ đi được không?

Hắn đáp trả ngay:

-Thế thân sĩ có thêm cơm ăn không, không có thì cứ ăn đi, miễn sao thoải mái là được.

-Ừm, cũng có lý.

Hai người đang vừa ăn vừa nói chuyện thì cửa chợt bị đá vănh ra. Một đám thiếu niên đi vào, dẫ đầu là một lam bào thanh niên. Cửa vừa bị đá văng ra đã có người hét lên:

-Các người là ai, thật to gan lớn mật. Dám cướp mất nhã gian của Chu thiếu gia. Không biết đây là gian phòng mà Chu thiếu đã chọn rồi hay sao?

Vừa nói xong, hắn chợt cứng họng. Bởi vì hắn thấy, Chu thiếu đang kiêu căng ngẩng đầu lên trời chợt mặt sợ hãi, rồi quay sang tát cho hắn một cú tát trời giáng.

-Ngươi nói bậy bạ gì đó hả, câm mồm ngay.

Rồi quay sang nhìn về phía Trần Thiên Long đang điềm nhiên như không có chuyện gì, vẫn ăn uống như thường nói giọng mếu máo, chỉ kém chút là chạy đến ôm hai chân hắn:

-Đại ca, ta tưởng sẽ không bao giờ gặp lại được ngài nữa a.

Thì ra người đến là tiểu đệ của Trần Thiên Long trước đây, Chu Đại Bảo. Nói đến, Trần Thiên Long lúc trước có hai vị huynh đệ kết bái. Một là tam đệ, Chu Đại Bảo này, đại thiếu gia Chu gia. Tên còn lại là đại thiếu gia Trương gia, Trương Mãnh Hổ. Trương gia là thế gia chỉ đứng sau ngũ đại thế gia.

Ba người lấy Trần Thiên Long làm chủ, chuyên gia bàn chuyện phong lưu, cờ bạc. Sau sự kiện Trần Thiên Long bị ám sát đó, cả hai bị cấm túc trong nhà.

Hôm nay, vừa được đi ra ngoài, đã gặp ngay cảnh này.

Trần Thiên Long cũng có chút ấn tượng về hắn. Nói chúng không tệ, nhưng lại quá mập, được hắn gọi là Chu bàn tử.

-Chu bàn tử a, mới mấy ngày mà ngươi đã oai phong một cõi rồi. Thu một đám tiểu đệ, còn không để lão đại ta vào mắt phải không?

-Khục khục, lão đại, ngài oan cho ta quá. Đây là đám tiểu đệ hâm mộ ta đó chứ. Ngài không nhớ bài thơ ta viết đó sao?

-Bài thơ gì cơ chứ?

Trần Thiên Long hiếu kỳ hỏi, mà một bên, Tiểu Thiến cũng chăm chú nhìn. Chu bàn tử dùng ánh mắt ái ngại nhìn thoáng qua Tiểu Thiến:

-Khục khục, cái này, cái này không tiện đọc a.

Chợt nhớ đến bài thơ “văn nhã” của Chu bàn tử trong trí nhớ. Ánh mắt Trần Thiên Long loé lên vẻ xấu xa, thúc dục nói:

-Đọc đi, có gì không tiện đâu chứ. Nhanh lên, ta còn bận về nhà có việc nữa.

-Vậy ta đọc đây:

Trên trời ánh trăng sáng

Dưới đất có hai người

Phía trên nam tuấn tú

Phía dưới nữ lưu thu.

-Hay, hay, quá hay. Chu đại ca làm thơ quá hay.

Cả đám phía sau mặt mày đăm chiêu hào hứng rêu rao. Mà Chu bàn tử thì cao hứng đến đỏ mặt lên.

-Ha ha ha, thường thôi, thường thôi.

-Chu đại ca không cần khiêm tốn.

Nhìn cả đám đang cười dâm đãng kia, Trần Thiên Long biết, đây là một đám sắc lang tụ hợp với nhau.

Bất chợt, tiếng huyên náo im bặt. Hàn khí tràn khắp phòng. Khí thế đáng sợ bao phủ Chu bàn tử làm hắn ngồi bệt xuống nền.

Chỉ thấy Trần Tiểu Thiến đang dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn hết mọi người trong phòng. Không ai ngờ cô nàng ngồi bên canh Trần Thiên Long lại khủng bố như vậy.

Cố kiềm nén cảm xúc muốn tẩn cho cả đám này một trận, Tiểu Thiến kéo nhanh Trần Thiên Long đi ra, thẳng một mạch về phủ. Trần Thiên Long vẫn không quên nói với Chu bàn tử:

-Lần này ngươi trả tiền đi a. Ai bảo phá nhã hứng của ta. Gặp lại.

Cảm nhận bàn tay mềm mại mịn màng đang kéo mình đi nhanh trên đường, Trần Thiên Long có chút lâng lâng. Về đến nhà lúc nào cũng không biết. Đợi đến Tiểu Thiến đi xa rồi mới đưa tay lên mũi ngửi. “Thật thơm a, sao đường về lại nhanh thêa nhỉ? Không được, lần sau phải nắm tay nàng lại đòi công đạo mới được”. Hắn yy nghĩ, rồi bắt đầu đi tìm linh dược để bắt đầu học tập luyện đan.

Mà bên kia, Chu bàn tử đợi Trần Thiên Long đi xa rồi mới dám ngồi dậy:

-Thật đáng sợ. Đây là đại tẩu sao. Chả trách mấy hôm nay lão đại không dám ra khỏi nhà a.

-Đúng đúng, thật đáng sợ.

Cả bọn phía sau cùng vuốt ngực có chút như vừa thoát khỏi đại nạn nói.

Một bên khác, có hai người hộ vệ Hà gia đang chạy xe ngựa chở hàng đi về phía Trần gia. Chợt, một bóng đen chui xuống hầm xe, bám vào đó. Hai người hộ vệ kia vẫn không hay biết, chạy xe ngựa nhanh chóng đi xa. Rất nhanh họ giao hàng đến Trần gia, bóng đen cũng theo đó chui vào phòng chứa hàng.

Một lúc sau, nơi bóng đen gặp xe ngựa lúc đầu, có một đám người mặc áo đen chạy đến:

-Hắn ta đã bị thương nặng, không đi xa được đâu. Dù lật tung dãy nhà này lên cũng phải tìm ra hắn cho ta. Sống pbải thấy người, chết phải thấy xác.

-Rõ.

Cả đám nhanh chóng tản ra xung quanh. Lúc lâu sau, tập hợp lại, cả đám lắc đầu. Tên thủ lĩnh có chút tức tối, nhưng cũng đành chịu.

-Rút.

Cả đám người nhanh chóng biến mất trên đường. Con đường lại yên ắng như chưa từng có việc gì xảy ra ở đây vậy.

( Tối qua đi làm về muộn, mệt quá ngủ quên không viết được. Sáng ra vừa đi làm vừa viết nên đến giờ mới xong. Like và ủng hộ cho ta nhé các đh)