Trong tiểu viện của Trần Thiên Long, kế bên phòng ngủ của hắn chính là phòng tắm, hai phòng có cửa thông nhau. Thạch thất luyện công ở phía sau bức tường của phòng ngủ, được chế tác từ cương thạch. Cương thạch rắn chắc, không thể luyện khí nên thường được dùng để làm phòng luyện công hay quảng trường luyện võ, tường thành.
Bên trong phòng tắm bây giờ đã có một thùng nước lạnh, một thùng nước ấm, khẽ bảo Ngữ Yên ra ngoài. Trần Thiên Long nhanh chóng từ trong thạch thất luyện công xông vào thùng nước lạnh. Nhanh chóng tẩy rửa hết cả người một lần, thấy trong thùng nước đã chuyển màu, hắn lại chuyển sang thùng nước ấm kế bên.
Đẩy thùng nước lạnh ra xa, ngâm mình trong thùng nước nóng đầy sảng khoái. Nhìn khuôn mặt phản chiếu từ chiếc gương đồng kế bên. Hắn không khỏi có chút tự đắc.
Chỉ thấy trong gương là một nam tử anh tuấn, ánh mắt trong sáng mà thâm thuý. “Nếu là trước kia có khuôn mặt này, thì ta có thể kiếm cơm bằng mặt được rồi a, hắc hắc”. Trần Thiên Long thầm tự luyến. Phía ngoài truyền tới giọng của Ngữ Yên :
-Thiếu gia, có cần gì nữa không ạ?
-Không cần đâu, cứ để ta như vậy là được rồi.
Trả lời thì sảng khoái như vậy. Nhưng hắn lại đang thầm tiếc hận a. Hắn rất muốn để tiểu thị nữ xinh đẹp đáng yêu kia vào đây kỳ lưng cho hắn a. Nhưng nhìn lại thùng nước cách đó không xa có màu nâu đen. Hắn lại thở dài ngao ngán: “ Không thể để nàng nhìn thấy nó được. Ôi, cái thùng nước dơ bẩn phá hoại chuyện tốt của ta. Thôi, tạm tha cho nàng, buổi tối đi ngủ ta xẽ ‘ăn’ nàng. Hắc hắc hắc”.
Sau một hồi ngâm mình sảng khoái trong thùng nước ấm áp. Hắn thoải mái ưỡn vai đứng dậy chuẩn bị thay quần áo thì chợt giật mình :
-Quần áo của ta đâu? Thôi xong, lúc nãy vội quá quên mang đồ để thay rồi. Đen quá đi mà, làm sao bây giờ a. Phải gọi Ngữ Yên đưa đồ vào mới được. Đúng, phải như vậy. Mà đưa cái thùng khốn kiếp kia đi đâu bây giờ?
-Đúng rồi, để ở trong thiên nguyên chi tâm là được rồi. Hắc hắc hắc, ta thật thông minh.
Thế là hắn dùng thần thức chuyển luôn cái thùng nước đục ngầu kia đi vào trong thiên nguyên chi tâm. Mà không biết có phải là do “lần đầu làm chuyện ấy” hay cố ý mà thùng gỗ để đúng trên đầu Thạch Đỉnh Thiên.
Đang trong giấc mộng ngon lành, Thạch Đỉnh Thiên chợt bị một cái thùng gỗ rơi trúng đầu. Hắn không khỏi giật nảy mình:
-Ai, ai dám phá giấc mộng của lão tử, lăn ra đây cho lão tử.
Chợt nhớ đến cái gì, hắn kêu lên:
-Thiên Long tiểu tử, là ngươi có phải không? Ngươi đang trêu đùa lão tử sao?
-Ta chỉ là lỡ tay để cái thùng nước vào trúng thạch bia thôi mà, làm gì mà ngươi la hét lên vậy hả?
-Ngươi còn cãi nữa hả? Đầu thạch bia không phải là đầu của ta sao? Ngươi để nó rơi trúng đầu ta rồi. Có thấy không hả? Hả?
-Hắc hắc, xin lỗi, xin lỗi a. Không phải ta cố ý. Do lần đầu chuyển vật phẩm vào đây nên ta không khống chế được. Mà ai biết đó là đầu của ngươi chứ.
Trần Thiên Long xém ngã ngửa. Ai biết chỗ thạch bia đó là đầu hắn chứ.
-Mà không phải ngươi rất ngưu bức sao? Sao chỉ một cái thùng gỗ cỏn con ngươi cũng không thể chịu được như thế? Ta còn thay ngươi cảm thấy mất mặt.
-Ngươi thì biết cái gì? Đó là cảm giác ngươi có hiểu không? Cảm giác bị quấy phá giấc ngủ đó?
-Có gì đâu, ngươi ngủ còn ít sao? Suốt ngày chỉ biết ngủ.
Nghe Trần Thiên Long nói vậy, Thạch Đỉnh Thiên cũng có chút cứng họng. Nhưng mà hắn cũng không thể hiện ra mà bày một bộ dáng “ta là trưởng bối không chấp nhặt tiểu tử ngươi” ra nói:
-Thôi được rồi, ngươi còn có chuyện gì nữa không? Nói nhanh để ta đi ngủ. Tự dưng đưa cái thùng vô dụng này tới đây làm gì không biết?
-À, hắc hắc, ngươi có bộ công pháp song tu nào không? Cho ta đi.
-Ngươi chẳng phải đã có rồi sao?
-Ta có hồi nào chứ?
-Trong bộ âm dương tạo hoá quyết đó, ngươi cứ tìm đi. À, lần sau di chuyển đồ đạc vào nhớ chú ý. Đụng đến ta nữa là không xong đâu đấy. Ta đi ngủ đây, có chuyện quan trọng hãy gọi ta.
Nói xong, thân hình Thạch Đỉnh Thiên biến mất trong thạch bia.
Nghe được lời Thạch Đỉnh Thiên nói, Trần Thiên Long nhanh chóng lục lại ký ức trong đầu. Quả nhiên, một môn công pháp hiện lên trong đầu hắn: âm dương song tu đại pháp. Đây là một môn công pháp song tu chí cao. Chỉ cần theo khẩu quyết tu luyện một lần, về sau mỗi khi hắn song tu là nó có thể tự động vận chuyển, tăng cường chất và lượng chân khí của cả nam tu lẫn nữ tu. Thấy như vậy, Trần Thiên Long không khỏi vui sướng cười dâm:
-Hắc hắc hắc, vậy chẳng phải là chỉ cần chú ý lần đầu, còn những lần sau thì ta có thể thoả thích hưởng thụ vui thú sao.
Hắn vừa nói vừa cười dâm đãng làm tiểu Ngữ Yên ở ngoài rùng mình một cái. “Không biết thiếu gia có việc gì mà vui dữ vậy. Mà sao tiếng cười của thiếu gia nghe lạnh người vậy không biết” nàng thầm nghĩ.
-Ngữ Yên, lấy cho ta cái khăn và quần áo của ta nữa vào đây cho ta.
-Thiếu gia đợi nô tỳ một chút.
Nghĩ đến chốc lát tiểu thị nữ đáng yêu của mình sẽ tới đây, phía dưới Trần Thiên Long đã bắt đầu đứng lên. Kiếp trước bị từ chối 99 lần rồi, lần này hắn quyết định chơi lớn “thổ lộ để sau, cùng nhau sướng trước”.
-Hắc hắc, đã tính tạm tha cho nàng rồi. Nhưng ai bảo ông trời muốn đẩy nàng tới chỗ ta chứ.
Trần Thiên Long cười dâm đãng nói. Không phải chờ lâu, tiểu Ngữ Yên đã mang đồ của hắn chờ ở cửa khẽ hỏi:
-Nô tỳ nên để ở cửa cho ngài hay là mang vào đây thiếu gia?
Cố nén kích động trong lòng, Trần Thiên Long nói nhỏ:
-Nàng mang vào đây cho ta đi.
Vừa mở cửa đi vào, mặt Ngữ Yên không khỏi đỏ lên. Chỉ thấy Trần Thiên Long đang ngồi trong thùng tắm, quay lưng lại với nàng. Hơi nước tràn ngập căn phòng làm ánh mắt nàng trở nên mông lung. Đi đến phía sau lưng hắn, nàng đặt quần áo của hắn kế bên nói:
-Thiếu gia, ngài cần gì nữa không ạ?
-Lại đây, tỳ lưng cho ta đi.
-Vâng thưa thiếu gia.
Ngượng ngùng đến bên thùng gỗ. Đưa đôi tay đang hơi run vì khẩn trương ra cầm lấy khăn khẽ tỳ lưng cho hắn.
Cảm thấy cái khăn đang tỳ trên lưng mình, Trần Thiên Long không khỏi có chút lâng lâng. Nhưng rất nhanh, hắn không thoả mãn với điều đó. Hắn thầm cười vì rất nhanh đã nghĩ ra được lý do hợp lý:
-Nàng lấy tay tỳ lưng ta được không. Cái khăn làm ra đau da quá.
-Vâng ạ.
Dù hơi ngượng, nhưng Ngữ Yên cũng chiều theo ý hắn, ai bảo nàng thích hắn cơ chứ.
Khi tay nàng chạm vào lưng hắn, cả hai cùng rùng mình. Đây là lần đầu tiên Ngữ Yên chạm tay vào trên tấm lưng một nam nhân. Mà Trần Thiên Long, đây là lần đầu tiên cùng một cô gái sơ bộ tiếp xúc thân mật, mà cô gái này càng là một đại mỹ nữ.
Không kiềm lòng được, Trần Thiên Long quay người lại, ôm tiểu mỹ tỳ vào trong bồn tắm với mình.
-Thiếu gia, ngài làm gì vậy, nhanh buông nô tỳ ra.
Cả người Ngữ Yên nhũn ra, dù nàng là luyện khí thất tầng cao hơn hắn tận ba tiểu cảnh giới. Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể khẽ cựa quậy trong lòng hắn.
Nhưng mà, nàng không cựa quậy còn tốt. Nàng chỉ mới động nhẹ thân thể thôi đã làm cho gã sắc lang đang ôm nàng kia máu nóng lên đầu rồi. Nước rất nhanh đã thấm ướt hết quần áo nàng, làm lộ ra thân hình uyển chuyển dưới lớp váy. Bỗng trong nước có chấm đỏ chảy ra.
Chỉ thấy hài hàng máu chảy ra từ mũi của tên sắc lang Trần Thiên Long. Nhị thế xử nam như hắn làm sao chịu nổi dụ hoặc này chứ. Nhìn dòng máu chảy ra từ mũi hắn, Ngữ Yên có chút lo lắng hỏi:
-Thiếu gia, ngài làm sao vậy? Có phải ta cựa người làm bị thương ngài không? Thiếu gia, ta ta ta...
-Không phải lỗi của nàng.
Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của nàng. Hắn không khỏi thương yêu mà cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đó,môi hắn di chuyển từ từ, hôn nhẹ lên mũi nàng. Rồi dừng lại ở khoé môi anh đào mọng nước của nàng.
Hai đôi môi từ từ dính lại với nhau. Hắn bá đạo đưa lưỡi vào miệng nàng, ra sức cuốn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho vừa mềm mại ẩm ướt của Ngữ Yên. Mắt Ngữ Yên trừng lớn, rồi từ từ nhắm lại. Say mê trong nụ hôn dài ngọt ngào đó.
Tay trái Trần Thiên Long dịch chuyển từ eo lên dần phía trên. Đến chỗ cặp thánh nữ phong, dù cách lớp y phục nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ sự mềm mại, co dãn, đàn hồi của nó.
Tay kia nhanh chóng chạy xuống tam giác huyền bí. Cách lớp vải nhưng hắn vẫn đưa một ngón tay đẩy vào.
-Ưm ah áh ư ưm...
Thân mình Ngữ Yên đã cong lên, cơn khoái cảm ùa đến làm nàng rên lên đầy thoải mái. Một dòng nước ấm chảy ra từ phía dưới làm nàng mắc cỡ mặt đỏ đến mang tai. Khẽ dãy ra khỏi rụ hôn nồng nàn kia, nàng nói:
-Thiếu gia, ta “đái” trong nước rồi.
Nghe lỡi Ngữ Yên, Trần Thiên Long không khỏi bật cười. Cô nàng này quá ngây thơ mà.
- Hắc hắc hắc, Không sao đâu, chúng ta tiếp tục đi.
Cười xấu xa, tay Trần Thiên Long không rời khỏi người Ngữ Yên. Hắn muốn nhiều hơn thế.
Nhìn nụ cười xấu xa của hắn, Ngữ Yên cũng biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng từng nghe một ít chuyện về nam nữ, nhưng cũng không nhiều a. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, nàng thì thào:
-Không ở đây được không, thiếu gia?
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của nàng, tâm hắn mềm nhũn. Bế nàng đi ra khỏi thùng nước, hắn ôn nhu cởi hết y phục đã ướt của nàng ra. Lấy khăn ôn nhu lau sạch những giọt nước trên thân thể hai người.
Nhìn hắn ân cần lau khô thân thể mình, tâm Ngữ Yên tràn đầy hạnh phúc. Nàng nhắm mắt lại, để mặc thân thể mình theo ý hắn bài bố.
Cứ trần truồng bế nàng lên giường mình. Đặt nàng xuống giường, hắn không khỏi ngây người trước kiệt tác của tạo hoá này. Chỉ thấy khuôn mặt Ngữ Yên kiều diễm mang theo chút non nớt. Làn da trắng bóng mịn màng, vòng eo mảnh khảnh. Cặp thánh nữ phong không lớn, nhưng cũng tầm cái bánh bao, phía trên đỉnh lấy một hạt anh đào hồng hào.
Không kiềm chế được, nuốt nước miếng, Trần Thiên Long cúi đầu xuống ngậm ngay hạt anh đào vào miệng. Một tay vân vê bánh bao nhỏ, một tay đưa ra sau lưng nàng, từ từ đi xuống đến tam giác thần bí. Xoa nhẹ, từ trong mật huyệt Ngữ Yên, mật dịch chảy ra thấm ướt cả tay hắn.
Ngữ Yên một tay bịt miệng kiềm chế những tiếng rên thoải mái của mình, một tay nắm chặt ga giường khẩn trương chờ đợi.
Tiểu Thiên Long đã ngẩng cao đầu từ lúc nào. Những dòng gân xanh như chứng minh nó đang tức giận vì chưa được ra trận.
Ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi ướt át, Trần Thiên Long từ từ tách đôi chân Ngữ Yên ra. Chuẩn bị tư thế. Hắn đã nhịn hết nổi, muốn công phá cổng thành kia ngay bây giờ.
Như nhận ra điều gì sắp xảy đến với mình, Ngữ Yên nói nhỏ:
-Thiếu gia, ta sợ. Nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau.
-Không sao đâu, chỉ đau một chút thôi rồi sẽ thoải mái ngay mà.
Khẽ an ủi Ngữ Yên, Trần Thiên Long thầm đọc khẩu quyết âm dương song tu đại pháp.
Long thương nhắm ngay thành trì, thẳng tiến tới nơi sâu nhất của nó.
-A a a, đau quá. Thiếu gia, ta đau quá, dừng lại được không?
-Tốt rồi, sắp tốt rồi. Chỉ một lát thôi, nàng sẽ thấy thoải mái ngay. Thấy không, từ bây giờ nàng đã trở thành nữ nhân của ta.
Nghe Trần Thiên Long an ủi, Ngữ Yên khẽ thả lỏng thân mình. Trần Thiên Long tiếp tục công việc của bản thân. Vừa chiếu theo khẩu quyết tu luyện vừa ôn nhu an ủi Ngữ Yên.
Qua một lúc, khoái cảm lùa về lấn át cả lý trí Ngữ Yên làm nàng bật thốt lên tiếng rên khoái hoạt mê người.
- Ah áh áh...
Ba mươi phút sau, chỉ nghe hai tiếng ngâm dài. Cả hai người kéo nhau cùng lên đỉnh. Kết thúc cuộc chiến đầy khoái cảm.
( Nếu ta viết đoạn này không được hay thì mong các đh thông cảm. Ta đã hơn 22 sống cô đơn a. Đến bây giờ ta vẫ còn trong sáng, thuần khiết đây này. Còn nguyên tem chưa bóc, híc híc)